“Chị Yên Nhiên.” Cô gọi một tiếng, rồi chen vào trong. Đào Yên Nhiên cười đứng dậy, “Tiểu Đào, lâu quá không gặp.”
“Em nhớ chị và Đào Đào quá, không đi nữa chứ chị?” Cô kéo tay Đào Yên Nhiên.
“Cô ấy dám đi, tôi đánh gãy chân cô ấy.” Tiêu Tử Hoàn ở bên cạnh nổi điên.
Đào Yên Nhiên trợn mắt, “Anh có tư cách đó sao?”
“Anh có, đương nhiên có, bây giờ anh vẫn là chồng em.”
“Sẽ không phải nữa nhanh thôi.”
“Không có ngày đó đâu, em hãy ngoan ngoãn ở Thanh Đài, chuyên tâm chăm Đào Đào cho anh. Nếu em còn ra ngoài đi chụp mấy thể loại ảnh hở tay hở chân đó, anh sẽ…”
“Anh sẽ như thế nào? Đó là công việc của tôi, còn anh thì sao, uống rượu với phụ nữ khác đến lên giường, là được sao?”
“Anh cũng đâu có làm gì, không phải chỉ uống say thôi sao?”
“Có ma mới tin.”
Mấy chú thím vốn muốn khuyên Đào Yên Nhiên nể tình con trai, tha thứ cho Tiêu Tử Hoàn, bây giờ thấy hai người phồng mang trợn má, ai còn dám lên tiếng nữa, người nào người nấy tìm cớ đi về hết.
Đào Đào cũng bị mẹ lôi đi, có điều, cô không than thở giống như mẹ, nói những lời như “tạo nghiệt”, trong cuộc tranh chấp giữa Đào Yên Nhiên và Tiêu Tử Hoàn, cô nhìn ra một chút manh mối, dường như không phải Yên Nhiên đang tức giận, mà giống như đang trêu Tiêu Tử Hoàn, đang cố ý giày vò anh ta. Nếu bạn thật sự giận một người thì bạn sẽ không muốn nói chuyện với họ dù chỉ một câu.
Mẹ Đào nói lần này là Yên Nhiên bị Tiêu Tử Hoàn bắt trói trở về, chị lại ra ngoài làm người mẫu xe, mặc đồ hở vai, đang biểu diễn tại một thành phố ở Đông Bắc thì Tiêu Tử Hoàn xông lên sân khấu, nhấc bổng chị lên đưa đến sân bay. Yên Nhiên nói rất đúng lúc, vậy thì về Thanh Đài làm thủ tục luôn.
“Họ sẽ không ly hôn đâu.” Đào Đào cười. Tuy Tiêu Tử Hoàn là một lãng tử, anh ta bằng lòng vì Yên Nhiên mà từ bỏ cả khu rừng, sau khi anh ý thức được trách nhiệm của người làm cha, anh sẽ một lần nữa mở ra cánh cửa trái tim của Yên Nhiên.
“Tốt nhất là đừng ly hôn, nếu không đứa bé rất đáng thương.” Mẹ Đào lại thở dài, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời, “Mai hỏa táng bà ấy à?”
Đào Đào nhìn nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ thấy bà ấy là một người phụ nữ như thế nào?”
“Phụ nữ tốt.”
Đào Đào níu chặt cánh tay mẹ, bắt chước mẹ cùng ngắm nhìn trời, có điều, người mẹ Đào nghĩ đến lúc này là Quý Manh Nhân, còn cô nghĩ đến Hoa Diệp.
Qua đêm nay, trên đời này anh sẽ thật sự không còn cha mẹ, nhưng bên cạnh anh có Hứa Mộc Ca. Nếu họ vẫn chưa ly hôn, cô nghĩ anh sẽ không tốt hơn bây giờ đâu, bởi vì tình yêu có thể xóa nhòa đi mọi nỗi đau.
Hôm sau.
Đứng trước cửa nhà hàng U Lan, Đào Đào híp mắt lại nhìn bầu trời phương Tây, mặt trời sắp chạm đường chân trời có màu vàng chanh, mờ ảo, xuyên qua khe lá chiếu lên người theo hai phía đông tây, trong lòng không kìm được dâng lên một cảm giác nghi hoặc rằng có nên đến gặp người quan trọng với Tả Tu Nhiên hay không?
Thật ra cảm giác này đã có từ khi cô mới thức dậy, cả ngày cứ ngây ngốc. Cô đoán rằng người quan trọng này có khả năng là bạn đặc biệt nhất của Tả Tu Nhiên hoặc là người nhà anh, đi gặp họ, đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận sự thật họ đang yêu nhau. Nhưng cho dù không thừa nhận thì hiện giờ cô và anh cũng đã đi đến cảnh giới này rồi. Chỉ là một khi gặp rồi thì liệu cô đã chuẩn bị để thăng cấp tầng quan hệ này lên một độ cao khác hay chưa?
Trước giờ cô chưa từng vì bản thân ly hôn mà cảm thấy tự ti, cảm thấy thấp hèn, nhưng đối phương là Tả Tu Nhiên, nên cô thấy hơi vất vả. Bối cảnh gia đình anh phức tạp, thân phận hiện tại của anh, tình sử tình trường của anh, đều khiến cô thở không nổi.
Người như Tả Tu Nhiên, dường như không có điểm chung với cô, nhưng họ lại cứ gặp nhau.
Tả Tu Nhiên luôn khiến cô không kịp phòng bị, yêu đương như vậy, lần này cũng là như thế, cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, người đã bị kéo đến nhà hàng. Anh còn phải đi đón người quan trọng kia, bảo cô vào phòng đợi trước.
Tiếp viên dẫn cô vào nhà ăn, rẽ ngoặt, kéo cửa, mỉm cười với cô, làm động tác tay mời vào. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cửa viết hai chữ “kinh trập”.
Tim bỗng thắt lại. Kinh trập, là tiết thứ ba trong hai mươi tư tiết, nghĩa là thời tiết ấm lại, bắt đầu có sấm mùa xuân, đánh thức côn trùng ngủ đông dưới lòng đất, tựa như những việc và người yên lặng đã rất lâu đều sắp sửa từ từ nổi lên mặt nước.
Tất cả đèn trong phòng bao đều được mở, nhiệt độ và độ ẩm đều được chỉnh đến trạng thái thích hợp nhất, trong không khí có hương hoa thoang thoảng, mùi chan chát của cây cỏ, nếu không phải ánh đèn sáng chói như vậy thì sẽ cảm giác giống như đang ngồi dùng bữa trong một vườn hoa vậy.
Nhân viên phục vụ rót trà rồi đưa menu cho cô, cô cười cười, nói đợi khách đến rồi mới gọi món. Phục vụ gật đầu, kéo cửa lại, lui ra ngoài đợi. Cô bưng tách trà, đi đến trước cửa sổ, nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính vuốt tóc. Hôm nay, cô không cố ý trang điểm, một chiếc đầm dây hoa văn màu tím, bên ngoài mặc một chiếc áo ghi lê cashmere mỏng màu trắng, trang điểm nhạt, trông vừa giống thục nữ nhưng không mất đi vẻ phóng khoáng.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, cô nhìn điện thoại hai lần, mới được có mười lăm phút. Không có gì phải hồi hộp cả, nhưng mà cô vẫn cứ hồi hộp, uống liền mấy ngụm nước, muốn khiến bản thân được bình tĩnh. Tách trà nhanh chóng thấ cạn tới đáy, lúc cô muốn nhờ phục vụ rót trà thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tim bỗng chốc vọt lên tới cổ họng, cô hít thở sâu.
“Mẹ, chính là phòng này.” Giọng nói rất quen tai.
Hứa Mộc Ca?
Đào Đào mở to mắt nhìn cánh cửa từ từ mở ra, hai cánh tay đang khoác chặt lọt vào mắt cô trước. Ánh mắt cô từ từ hướng lên, trái tim nơi cổ họng cứng như một viên đá, kẹt cứng ở đó, không cho không khí lọt vào.
Chỉ cần là người tinh mắt đều có thể nhìn ra hai người đứng ở cửa có quan hệ gì. Chỉ là trên mặt người còn lại có nhiều hơn vài dấu vết của thời gian, tóc vì dốc sức làm việc mà nhuốm bạc, nhưng khuôn mặt, vóc dáng, vầng trán của hai người giống hệt như đúc ra từ một khuôn.
Gen di truyền đúng là không thể tưởng tượng nổi, Đào Đào chớp mắt một cách khó khăn.
“Sao cô lại ở đây?” Hứa Mộc Ca nhìn Đào Đào, đôi mắt đẹp mở to.
Người phụ nữ tóc trắng vỗ vỗ tay Hứa Mộc Ca, dịu dàng cười với Đào Đào, “Mộc Ca, đây có lẽ là bạn của Tu Nhiên.”
“Bạn?” Không phải Tu Nhiên làm thật đấy chứ?” Hứa Mộc Ca nhướng mày, cười, cười rất khinh miệt, rất mỉa mai.
Đào Đào bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nhưng tim vẫn không yên, mà rơi xuống một cái động không đáy khác, lắc lư chao đảo.
Người phụ nữ tóc trắng khó hiểu quay đầu lại, “Mộc Ca, hai người quen nhau?”
“Trợ lý trước đây của Tu Nhiên, cô ấy cũng là vợ trước của Hoa Diệp. Mẹ biết tính Tu Nhiên mà, thích càn quấy. Con bảo nó đừng đụng vào cô ta, nếu Hoa Diệp yêu con, cuối cùng sẽ quay trở về bên con. Tu Nhiên ngang bướng, không nghe, cứ nói muốn trêu đùa cô ta…”
“Cô và Tả Tu Nhiên có quan hệ gì?” Nhiệt độ thích hợp như vậy nhưng Đào Đào lại cảm thấy sau lưng mồ hôi đang chảy ròng. Cô cố gắng dùng hết sức lực toàn thân mới bình tĩnh mà hỏi ra câu này.
Khóe miệng Hứa Mộc Ca nhếch lên vẻ châm biếm, “Cô đoán xem.”
“Hứa Mộc Ca, chị đừng có quá đáng.” Tả Tu Nhiên giống như một cơn gió từ bên ngoài thổi vào, anh đẩy Hứa Mộc Ca ra, chặn trước mặt Đào Đào.
“Tu Nhiên đến rồi, vậy thì để Tu Nhiên giới thiệu tôi với cậu ấy là quan hệ gì đi. Chúng ta sang bên này ngồi.” Hứa Mộc Ca kéo ghế ngồi xuống, ung dung mà tao nhã hếch cằm, giống như là đang ở rạp hát yên tĩnh, đợi màn vén lên có kịch hay để xem.
“Tu Nhiên?” Người phụ nữ tóc trắng chau mày, trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng phủ một tầng sương.
“Mẹ, lát nữa con sẽ giải thích với mẹ.” Tả Tu Nhiên xoay người để nhìn Đào Đào, “Đào Đào…”
Đào Đào giống như người bị mộng du, sững sờ nhìn anh. Anh gọi người phụ nữ tóc trắng là “mẹ”, Hứa Mộc Ca cũng gọi bà ấy là “mẹ”, họ có quan hệ gì? Hoa Diệp từng nói Hứa Mộc Ca có một người mẹ biết vẽ tranh biết làm gốm, còn có một cậu em trai cùng mẹ khác cha. Tả Tu Nhiên nói anh có hai chị gái, một người cùng cha khác mẹ, một người cùng mẹ khác cha. Tăng Kỳ từng nói với cô, Tả Tu Nhiên tuy là con riêng của chủ tịch Đằng Diệu nhưng ai cũng biết trên thực tế anh là một bằng chứng của một mối tình vụng trộm.
Cô nhắm mắt một lúc, khi mở mắt ra lại, cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Lúc đầu anh đến Thanh Đài, cô đến khách sạn Hải Tinh đón anh, gặp Hứa Mộc Ca ở hành lang, họ ở cùng một tầng lầu, thật trùng hợp.
Hoa Diệp nói đi Tân Giang công tác, cô đến bar Cầu Vồng, nhìn thấy anh ngồi trong đó, không lâu sau, Hứa Mộc Ca từ ngoài đi vào, nói đến chuyện xưa của cô ta với Hoa Diệp, cô đau lòng chạy ra khỏi quán bar, anh lái xe đưa cô đi, bảo cô lái đến siêu thị bên bờ biển, cô nhìn thấy Hoa Diệp lẽ ra đang ở Tân Giang đang ngồi trong siêu thị nâng chén uống rượu với Hứa Kiệt.
Cô và Hoa Diệp ly thân, đêm đêm mất ngủ, Tả Tu Nhiên đưa cô đi tập gym, gặp Hứa Mộc Ca đang đi xem mắt, cô giới thiệu họ có quen biết, hỏi anh Hứa Mộc Ca có đẹp không? Anh nói khí chất tốt chút thôi.
Làm trợ lý của anh ba tháng, cô cảm thấy tất cả những ân cần chu đáo đến từ anh thật ra không phải là ấm áp, mà là sự lừa gạt không để lại dấu vết của anh, có điều trong lòng cô có Hoa Diệp nên mới không hề hấn gì, nhưng cô vẫn bị ép đến bên bờ vực thẳm, cô đã ly hôn với Hoa Diệp.
Vào đêm giao thừa, anh trực tiếp ngồi xe đến đường Quế Lâm tìm cô, sau đó gióng trống khua chiêng bắt đầu theo đuổi cô. Ai nói với anh cô đã khôi phục cuộc sống tự do? Đó không phải là theo đuổi, mà là chắc chắn cô và Hoa Diệp đã không còn khả năng tái hợp.
Hai chị em dày công mưu tính không một kẽ hở, từng bước khiến cho cô và Hoa Diệp vốn đã xa cách càng đi càng xa, mặt khác cũng đã bước một chân vào cái bẫy nhu tình của một người đàn ông khác.
Nếu cô không phải là người bị tính kế, cô cũng muốn ăn uống hét hò cho vở kịch Vô Gian Đạo dụ địch tiến sâu này. Bây giờ, sự việc đã ngã ngũ, anh đưa cô đến gặp người cần gặp, kịch đã hạ màn. Có ơn trả ơn, có thù trả thù, ân oán tình thù đều đã giải quyết xong, không cần phải xích mích vì giữa họ sẽ có người không được chia đều chiến lợi phẩm nữa.
“Tôi nghĩ có thể tôi đã đi nhầm phòng.” Cô hít một hơi sâu, chậm rãi gật đầu, vung tay anh ra, vượt qua nhân viên phục vụ đang cầm rượu vang nổi tiếng, đi ra ngoài.
“Đào Đào, em nghe anh nói…” Tả Tu Nhiên vội đuổi theo ôm lấy cô, gương mặt điển trai hiện ra vẻ hoảng sợ chưa từng có.
“Tu Nhiên, cậu nên xin lỗi Tiểu Đào, cậu chơi đùa hơi quá rồi đấy.” Hứa Mộc Ca lạnh lùng ném một câu.
“Chị im miệng cho tôi!” Anh quay đầu gào lên với Hứa Mộc Ca.
“Mẹ, mấy năm nay, rốt cuộc mẹ dạy dỗ nó như thế nào vậy?” Hứa Mộc Ca nghiêng đầu nhìn về phía mẹ Tả.
“Tu Nhiên, con ngồi xuống, từ từ nói rõ mọi chuyện cho mẹ nghe.” Mẹ Tả giữ tay Tả Tu Nhiên.
Lúc Tả Tu Nhiên quay đầu, Đào Đào không biết lấy đâu ra sức mạnh vung tay anh ra.
Trên hành lang, yên tĩnh đến đáng sợ, cô đi xuống bậc thềm ở nhà hàng, nghe thấy tiếng giày cao gót của mình va chạm mặt đất.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn.
Trên đường taxi kiếm khách qua lại rất nhiều, cô nhanh chóng bắt được một chiếc. Kéo cửa xe ra, cô quay đầu nhìn nhìn, đèn điện vẫn sáng trưng, khách hàng tấp nập.
Kết thúc như vậy cũng không gọi là quá tệ, chí ít cũng rất dứt khoát, không cần dây dưa nữa. Cô nhắm mắt, nói với tài xế: “Đi Thính Hải Các.”