• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng Vũ giương mắt nhìn lên, Lâm Quân Dật đang đứng trước mặt cô.

Cô chớp mắt vài cái nhìn rõ lại, đúng là anh đang đứng trước mặt cô.

“Anh không đi sao?”

“Em nghĩ rằng anh đưa em đến đây rồi bỏ em lại một mình hay sao?” Anh bước đến gần cô hơn, lấy tay nâng mặt cô lên, khiến cô không thể nào tránh được ánh mắt triền miên của anh: “Em không định nói gì với anh hả?”

“Cô ấy rất xứng với anh, so với em thì cô ấy thực sự hợp với anh hơn.”

“Anh yêu em!”

“A!” Băng Vũ cúi đầu không dám nói thêm lời nào nữa.

“Em vẫn yêu anh như trước đây phải không? Đêm qua, không phải là ảo giác của anh phải không?”

Băng Vũ vốn định dùng im lặng để phản bác lại câu hỏi của anh, nhưng nhất thời lại nhớ đến người đứng trước mặt cô chính là Trần Lăng, cô lập tức không thể kiềm chế mà lén nhìn khuôn mặt mê người của anh…

Càng nhìn càng thấy đẹp!

“Anh thật vừa lòng với câu trả lời của em!”

“A…” Băng Vũ nhất thời sao lại quên anh cũng chính là Lâm Quân Dật, một người đàn ông có tư duy logic vô cùng mạnh mẽ trong mọi tình huống kia chứ.

“Anh mặc kệ trước đây em vì cái gì mà rời xa anh, lần này em thử rời xa anh một lần nữa xem, để xem anh có dám bóp chết em hay không!”

Băng Vũ có thể làm gì bây giờ, theo đạo lý mà nói cô nên chọn cho mình con đường vô tư mà rời xa anh, chúc phúc cho anh với người khác.

Năm xưa, Băng Vũ đã chọn lựa như vậy, kết quả đổi lấy chính là sự hối hận.

Quên đi, tùy anh vậy.

“Được, em về công ty chờ anh… Em không bỏ đi nữa, cho dù anh có kết hôn với cô ấy, em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh.”

Có anh, đoạn tình yêu này của cô đã trọn vẹn rồi, Băng Vũ không cần thêm điều gì nữa.

Là tội, là nghiệt, sa đọa tất cả chỉ vì một câu của anh: Hai người có thể gặp lại nhau, thật là quá khó khăn!

Quay lại công ty, Băng Vũ đến bộ phận tài vụ để kết toán các khoản mục, mấy bà tám ở đó đang bàn luận đến ‘long trời lở đất’ về quan hệ của cô và Lâm Quân Dật.

“Diêu Băng Vũ quả thật có bản lĩnh.”

“Hứ! Sếp tổng chỉ chơi bời thôi, có thể cưới cô ta sao?”

“Tôi đã nói từ trước là cô ta có ý đồ với Lâm tổng rồi mà! Mấy người còn không tin đi!”

“Cô ta chẳng phải đã có chồng rồi sao, loại đàn bà lẳng lơ như cô ta sớm muộn gì cũng bị báo ứng thôi…”

“…”

Băng Vũ sớm đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với tin đồn này, nhưng từng câu từng chữ ấy như từng trận bom ầm ĩ vang dội vào tai cô đau buốt.

Thế giới này chính là như vậy đó, chẳng ai buồn tìm hiểu xem chuyện xưa cũ thực hư ra sao, chỉ dùng sức tưởng tượng của chính họ rồi biến thành đủ chuyện xấu xa để mà bêu rếu.

Aiz! Cho dù họ không bêu rếu thì tình yêu của cô cũng có cao thượng gì đâu, chẳng phải cuối cùng cô cũng là một ả nhân tình đó thôi.

Băng Vũ cố lấy hết can đảm gõ cửa nhằm gián đoạn câu chuyện đầy thị phi của họ. “Xin hỏi trưởng phòng Dương có ở đây không? Lâm tổng có ký một vài chi phiếu, tôi đến đây để đổi thành tiền mặt.”

Mọi người ngay lập tức giả vờ tỏ ra bận rộn.

Trưởng phòng Dương không hỏi lời nào, nhìn qua những con số liền đưa tiền mặt cho cô, khi tiền đưa vào tay cô cũng là lúc ánh mắt khinh bỉ của anh ta đạt đến cùng cực.

“Cảm ơn!” Băng Vũ vờ như không có việc gì, bước ra khỏi phòng Tài vụ, cô biết rất rõ bọn họ sẽ xem việc vừa rồi như một bằng chứng sống mà càng bàn luận kịch liệt hơn, cô cũng chỉ có thể làm như vậy.

Là chính cô lựa chọn con đường này, cho dù hôm nay cô trốn tránh được thì sau này cũng không thể trốn tránh mãi những lời đồn nhảm như vừa rồi.

Chưa đến 15h thì Lâm Quân Dật đã trở lại công ty, tâm trí rối bời của Băng Vũ liền yên ổn rất nhanh chóng nhưng nhất thời cô lại không biết nói gì với anh.

Cô đứng lên nhìn anh mỉm cười, khách sáo nói: “Lâm tổng!”

Lâm Quân Dật đi đến bên cô: “Em có mệt không?”

Bao nhiêu buồn rầu trong lòng cô lập tức tiêu tan hết chỉ vì một câu hỏi của anh ‘Em có mệt không?’ rất đáng giá!

“Em không mệt!”

“Anh còn có chút việc cần giải quyết!” Lâm Quân Dật ghé sát mặt vào tai cô thì thầm: “Chờ anh…”

Xuyên qua cánh cửa sổ bằng kính, Băng Vũ thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đầy suy tư, thật là ngẫu nhiên tầm mắt của cô và anh chạm vào nhau qua lớp kính trong suốt, trên gương mặt anh khắc họa thật rõ nét sự thỏa mãn còn trong ánh mắt thì tràn đầy hạnh phúc.

Băng Vũ cúi đầu, tiếp tục làm việc, bao nhiêu hạnh phúc trong lòng đều dâng tràn đến mức không thể chịu nổi…

Như vậy là quá đủ rồi!

* * * * * * * *

Không lâu sau, Lâm Quân Dật tay cầm áo khoác bước ra phỏi phòng: “Anh đưa em đi đón Tư Tư.”

Băng Vũ nhìn đồng hồ, chỉ mới 3h30’: “Sao sớm vậy?”

“Đã rất muộn rồi!”

Tác phong này quả thật không giống với hình tượng cuồng công việc của anh một chút nào.

Đi đến nhà trẻ, đứng ở trước lớp của Tư Tư liền trông thấy bé đang cùng các bạn nhỏ gấp giấy, một bé trai xinh xắn đứng cạnh bên đang cố sức kéo một cái đế cao su, thật là bận rộn và vui vẻ.

Bé vừa trông thấy Băng Vũ, trên gương mặt xinh tươi liền nở rộ một nụ cười xán lạn.

“Mẹ! Mẹ!” Khi bé nhìn thấy Lâm Quân Dật đang đứng phía sau cô, lại nở một nụ cười cũng không kém phần xán lạn so với nụ cười trước đó, vẻ mặt như thể hận không thể lao ngay vào lòng anh vậy: “Chú!”

Băng Vũ vừa định bước đến bế bé, Lâm Quân Dật liền tranh bước lên trước, ôm lấy Tư Tư, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt bé.

Tư Tư cười thật tươi, hai mắt cũng biến thành hai đường cong nhỏ nhắn, ôm lấy cổ anh, hôn thật mạnh lên gương mặt anh!

Đây có lẽ là ‘thiên tính phụ nữ’. (*)

(*) Ở đây ý chỉ Tư Tư thích Lâm Quân Dật, nên vừa nhìn thấy anh là nhào tới ôm hôn. Nói ngắn gọn thì: thấy trai đẹp là sáng mắt.

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh không gợn một chút mây, những làn gió nhẹ nhàng lay động mấy nhành liễu mềm mại, như đang an ủi cành lá gầy yếu ấy.

Lâm Quân Dật ôm chặt thân thể bé nhỏ của Tư Tư vào lòng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp như khiến người khác rơi lệ!

Trước tình huống này, Băng Vũ thật phân vân, không biết có nên nói cho anh biết sự thật hay không, nếu anh biết được Tư Tư chính là con gái của mình, anh sẽ phản ứng ra sao? Có phải cũng giống như cha của anh năm xưa hay không, một mực kiên trì cho con bé một danh phận?

Cô đang do dự chợt nghe anh nói: “Hôm nay ở bệnh viện anh gặp một bé gái tầm tuổi Tư Tư.”

“Vậy sao?”

Lâm Quân Dật bế Tư Tư đi đến bên cô, ánh mắt anh sắc bén như cắt vào da thịt cô: “Cô bé ấy luôn đem hai từ ‘mẹ’… và ‘ba’ gắn chặt trên cửa miệng.”

Băng Vũ chột dạ, dường như cô hiểu được ý tứ của anh. Khi cô vẫn chưa nghĩ ra được phải nói như thế nào, thì anh đã vươn tay phải ra nắm lấy tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau, một dòng nhiệt nồng ấm theo tay anh truyền sang đầu ngón tay cô rồi lan tỏa đến tận đáy lòng của cô.

Lâm Quân Dật buông tay cô ra, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Tư Tư: “Nói cho chú biết, Tư Tư có ba không?”

“Ba…” Tư Tư mếu máo, vẻ mặt đầy nét ấm ức cúi gằm xuống.

Lâm Quân Dật không hỏi thêm nữa, anh thản nhiên liếc Băng Vũ một cái, liền ôm Tư Tư đi lướt qua cô.

Cô dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, một rặng cây xanh ngắt đang vào mùa hạ chặn ngang tầm mắt cô, cô không thể nhìn thấy đường chân trời, chỉ thấy mấy áng mây hồng nho nhỏ bay ngang qua bầu trời…

Một bên là người thân của anh, bạn bè của anh, sự nghiệp của anh; một bên là người anh yêu và đứa con nhỏ, bên nào với anh sẽ quan trọng hơn? Anh sẽ lựa chọn như thế nào, quả thật cô không biết…

Ngồi trên xe, anh mang Tư Tư đặt vào lòng cô, châm một điếu thuốc, mắt hướng ra đường phố rộng lớn phía trước, nói: “Em muốn tự mình nói ra sự thật, hay để ngày mai anh mang con bé đi xét nghiệm DNA.”

“DNA…”

“Chiều nay, anh đã tra qua hộ tịch của em… Chưa kết hôn, có con gái là Diêu Tư Tư, đã bốn tuổi…”

Băng Vũ không dám nhìn biểu hiện trên gương mặt anh, cô đoán chừng ánh mắt anh cơ hồ muốn mang cô ra bằm thành trăm mảnh.

“Anh thật ngu ngốc, anh tại sao không nghĩ đến là em chưa kết hôn.” Lâm Quân Dật điều chỉnh lại hơi thở tiếp tục nói: “Anh nghĩ đến Tư Tư thiếu khuyết tình thương của ba, lại nghĩ đến chồng em đối với em không tốt, tại sao anh lại không nghĩ đến con bé là con của anh chứ…? Vì sao đã mang thai con của anh còn muốn rời xa anh?”

Câu nói cuối cùng của Lâm Quân Dật gần như gầm lên khiến Tư Tư sợ hãi nhìn cô: “Mẹ, mẹ…”

Lâm Quân Dật đưa tay hết sức nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của Tư Tư: “Tư Tư ngoan.”

Nếu không phải chính tai cô nghe được, cô cũng không thể tin anh có thể thốt ra mấy lời với ngữ điệu khiến người ta buồn nôn như vậy.

Anh khởi động xe, buông ra một câu lạnh lùng: “Rảnh rỗi, anh sẽ từ từ tính rõ chuyện này với em!”

* * * * * * * *

Ăn xong bữa tối, Băng Vũ bế Tư Tư đặt lên giường, rồi nằm xuống bên cạnh bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai bé, hát cho bé nghe bài đồng dao mà bé thích nhất.

Lâm Quân Dật ngồi ở một bên giường nhìn hai mẹ con, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn thoáng có chút mông lung.

Tư Tư rúc vào lòng Băng Vũ, hỏi nhỏ: “Mẹ, chú đang giận sao?”

Băng Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Quân Dật đang ngồi bên hai mẹ con, cười nói: “Không có, chú…”

“Sao chú lại giận chứ?” Anh ngồi gần hơn một chút, vuốt ve đầu bé: “Từ giờ Tư Tư đừng gọi là ‘chú’ nữa, con gọi ‘ba’ có được không?”

Từng đợt sóng lo lắng cứ trào dâng trong lòng cô, cô huých anh, nói nhỏ: “Này, ai nói con bé là con anh chứ?”

“Không phải em định chờ anh nghiêm hình bức cung mới chịu thừa nhận đấy chứ?”

“Anh…” Băng Vũ còn chưa kịp nói vài lời châm chọc anh, chợt nghe Tư Tư khe khẽ nói: “Không được, dì Dương nói không thể nhắc ba trước mặt mẹ, mẹ sẽ ôm quyển sổ cũ mà khóc…”

Liễu Dương! Sao cô ấy sao lại dạy con bé như vậy chứ.

“Dì Dương còn nói gì nữa không?” Anh hỏi.

“Dì Dương nói ba sẽ không về nữa, ba không cần mẹ, cho nên Tư Tư không thể cần ông ấy… Sau này sẽ có chú khác chăm sóc hai mẹ con.”

Lâm Quân Dật bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Phụ nữ có thể nói những lời vô trách nhiệm như vậy sao?”

Lời của Liễu Dương quả thật có chút vô trách nhiệm, cô ấy sao lại có thể đem mấy bi kịch tình yêu trong tiểu thuyết Quỳnh Dao mà tàn phá tâm hồn mỏng manh của con gái cô thế này chứ. Băng Vũ dự định khi Tư Tư lớn hơn một chút sẽ nói cho bé biết: Ba bé yêu một phụ nữ khác, cô đã cao thượng chúc phúc cho họ.

Tư Tư vừa nói xong thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhó, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, rúc vào trong lòng Băng Vũ không dám nói nữa.

“Mẹ… con muốn ba.”

Tim Băng Vũ nhói lên, cô cắn răng cố ngăn nước mắt tràn ra: “Tư Tư đừng khóc… Dì Dương đùa con thôi, ba không phải không cần chúng ta, là mẹ không đúng, mẹ hiểu lầm ba con, làm cho ba con bị tổn thương…” Dứt lời, rốt cuộc Băng Vũ cũng không kiềm được nước mắt, buông Tư Tư ra lao vào lòng anh, tham lam thu người rúc vào trong lồng ngực ấm áp của anh: “Em sai rồi, là em tùy hứng làm anh đau lòng, em cũng không chăm sóc con thật tốt, làm cho con bé chịu nhiều ấm ức như vậy… Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?”

Anh ôm lấy Băng Vũ, tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô an ủi.

…………

Dỗ Tư Tư ngủ xong, cô và anh cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

“Việc nghiêm trọng như vậy vì sao lại giấu anh? Nếu anh không phát hiện ra, em còn định giấu anh đến khi nào?” Anh ngưng một lát, giọng nói mang theo âm mũi đặc sệt: “Mấy năm nay rốt cuộc em phải chịu bao nhiêu đau khổ, vì sao lại không nói cho anh biết, em không nên tự mình chịu đựng như vậy… Đừng có làm tim anh sau khi đau thắt đi rồi lại còn cảm thấy áy náy hơn nữa thế này chứ?”

“Em không muốn anh khó xử, càng không muốn anh mất đi những thứ anh đang có.”

“Như vậy em định chờ anh cưới Nhĩ Tích, thừa kế tài sản, sau đó có một cuộc sống có vẻ như yên ổn với người khác, rồi em mới nói với anh là em cao thượng mà chúc phúc cho anh… Có phải em muốn nhìn xem anh lúc đó có bị em làm cho tức đến hộc máu hay không phải không?”

Băng Vũ nghĩ chỉ có phụ nữ mới không nói đạo lý, thì ra đàn ông như anh lúc nói móc người khác cũng sắc bén khôn lường.

Anh ở Mỹ nhiều năm như vậy không nói tiếng Anh sao?

Sao mà trình độ tiếng Trung của anh một chút cũng không hề kém đi thế này?

“Chúng ta không phải đang rất tốt hay sao?” Băng Vũ ngồi sát bên anh, dựa đầu vào vai anh: “Em yêu anh, em không cần danh phận… Nếu có thể, em muốn làm thư ký cho anh cả đời, làm một người phụ nữ thấu hiểu anh nhất!”

“Băng Vũ? Em đang nói lời thật lòng sao? Em có phải có thâm thù đại hận gì với anh hay không mà lại nghĩ ra một cách tra tấn anh sống không bằng chết như vậy chứ?”

“Em nghe nói hai người yêu nhau chính là oan gia từ kiếp trước, kiếp này vì báo thù mà dùng tình yêu tra tấn lẫn nhau.”

Anh cười khổ.

Băng Vũ cùng anh yêu đương mười mấy năm, tựa hồ như vì tra tấn nhau mà yêu nhau.

Khi anh yêu cô nhiều như vậy, cô lại dùng một câu nói “không thích hợp” liền cắt đứt tình cảm với anh, vài năm qua đi, cô lại tự nhiên xen vào thế giới của anh, làm thư ký cho anh, để anh mỗi ngày trong thấy cô, nhớ đến cô, có khổ cũng không thể nói bằng lời, có yêu cũng không thể giải bày.

Bây giờ anh muốn kết hôn với người con gái khác, Băng Vũ lại nói với anh là cô yêu anh, còn nói với anh rằng những năm gần đây cô vẫn luôn chờ đợi anh, ngậm đắng nuốt cay mà nuôi con của hai người.

Băng Vũ và anh cuối cùng là thâm cừu đại hận gì đây!

Nếu là có ý định trả thù thì không sắp xếp mọi việc tỉ mỉ đến như vậy.

“Có một việc mà nhiều năm qua anh vẫn không hiểu, khi chia tay anh vì sao em lại kiên quyết đến vậy?” Anh cười cười tự giễu, nói: “Ở nhà hàng Tây hôm trước anh nhìn thấy em cùng Ngô Hàng, anh nghĩ em phản bội anh, yêu thương người khác, lúc ấy anh chỉ hận không thể giết em… Bây giờ nghĩ lại, dường như nguyên nhân không đơn giản như vậy.”

“Lâm Nhĩ Tích chưa bao giờ nói nguyên nhân với anh sao?” Đối với người như Lâm Quân Dật, căn bản cô không cần phải giải thích nhiều thì anh cũng rất nhanh tự nhiên mà hiểu ra.

Ánh mắt anh ngưng trệ rất lâu, rồi từ từ trở nên sâu hun hút, nhìn không thấy đáy.

Sắc mặt anh ngày càng u ám, so với sắc trời xám ngoét ở bên ngoài còn có phần u ám hơn.

“Từng… có một lần em gọi điện thoại cho Lâm Nhĩ Tích, cô ấy nói: Cô ấy là vị hôn thê của anh. Chỉ cần em rời xa anh, anh sẽ trở về bên cô ấy… Cô ấy còn nói: Nếu em thật lòng yêu anh thì không nên để cho anh khó xử.”

Lâm Quân Dật cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt anh lạnh đến nỗi làm cho trái tim người khác cũng phải đóng băng.

Bỗng nhiên, anh đứng lên, không nói lời nào hướng ra cửa mà đi.

“Anh đi đâu?” Băng Vũ đuổi theo giữ chặt anh lại. “Đều đã qua rồi, anh hãy xem như là chuyện cũ của nhiều năm trước đi…”

“Chuyện cũ? Cô ta lừa anh suốt năm năm trời, đây gọi là chuyện cũ sao?”

“Có lẽ cô ấy không nghĩ đến em chỉ vì một câu nói của cô ấy mà rời khỏi anh.”

“Cô ta nếu không biết trước kết quả sẽ không nói ra như vậy!” Anh dường như không muốn bỏ qua chuyện ấy, nhìn cô: “Băng Vũ? Em không hiểu cô ta đâu, bụng dạ cô ta thâm sâu không lường được!”

“Cho dù năm xưa cô ấy có ý này đi chăng nữa, cũng là bởi vì cô ấy yêu anh… Anh đi tìm cô ấy thì sao? Có thể đòi lại được gì à?”

Bây giờ đây, có anh ở bên cô là đủ rồi, những việc khác không còn quan trọng nữa.

“Em và Tư Tư chịu nhiều thiệt thòi như vậy, dễ dàng quên đi như vậy sao?”

“Quên đi, một người phụ nữ vì bản thân mình mà tranh giành tình cảm, cho dù sai cũng có thể tha thứ… Bây giờ, em chỉ cần anh ở lại bên em và Tư Tư, một bước cũng không rời.”

“Trần Lăng…”

Mỗi lần cô gọi cái tên này, trong lòng vẫn kích động như xưa, vĩnh viễn không muốn rời xa…

Anh quay lại, ôm chặt Băng Vũ, nói: “Được! Anh không đi nữa!”

Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ mờ, Tư Tư gối đầu lên cánh tay của Lâm Quân Dật mà ngủ rất ngon lành.

Có thể ngắm nhìn hai cha con bên nhau như vậy, cũng chính là một hạnh phúc.

“Sao em chưa ngủ?” Anh dùng tay kia lau đi nước mắt trên khóe mi của Băng Vũ.

Cô hỏi ngược lại anh: “Sao anh cũng không ngủ? Anh đang nghĩ gì vậy?”

Trong bóng đêm, cô nghe được tiếng thở dài của anh: “Nghĩ xem mấy năm nay, em làm thế nào mà trải qua được.”

“Em sống khá tốt, Tư Tư rất hiểu chuyện, con bé cũng rất đáng yêu.”

“Tốt đến mức thay đổi mười sáu nơi làm việc trong năm năm?”

Cô không biết nói lời nào để tiếp tục chống đỡ, không biết giả vờ ngủ có thể lừa anh được hay không.

Im lặng một lúc.

Giọng anh thật nhỏ, run run: “Thật xin lỗi… Khi đó lòng anh phiền loạn, cho nên không để ý đến tâm trạng của em, nếu anh cẩn thận một chút thì mọi việc sẽ không diễn biến đến nông nỗi này.”

“Vậy thì nó sẽ diễn biến như thế nào đây? Anh có thể không quay về Mỹ sao?”

Con người khi phải đối mặt với việc không thể vãn hồi sẽ luôn đặt ra giả thuyết, kỳ thật có đưa ra hàng vạn giả thuyết thì việc phải xảy ra cũng đã xảy ra rồi.

“Lâm Nhĩ Tích nói quả không sai, nếu thật lòng yêu anh thì không nên để anh khó xử. Lúc đó, giữa em và tình thân bất kể là anh chọn bên nào đều để lại trong anh một sự nuối tiếc. Em dùng bốn năm chờ đợi để đổi lấy ngày hôm nay, đây là kết cục tốt nhất.”

Không thể phủ nhận: Lâm Quân Dật của ngày hôm nay mới thật sự là người đàn ông chân chính, so với Trần Lăng thì càng ra dáng một người đàn ông hơn.

Băng Vũ dựa sát vào người anh, nhiệt độ hai cơ thể sưởi ấm cho nhau trong bóng đêm thật ấm áp, tình yêu như vậy không thể nói thành lời.

Anh không nói thêm lời nào, quay mặt về hướng khác, Băng Vũ cố gắng nhìn nét mặt anh nhưng đáng tiếc màn đêm đã che đi gương mặt ấy.

Trải qua một đêm vô cùng ảm đạm.

May thay, ngày mai bình minh cũng sẽ ló dạng.

* * * * * * * *

Sáng sớm Băng Vũ bị một trận tiếng cười đánh thức, cô đi đến cửa thì trông thấy Lâm Quân Dật đang đút cho Tư Tư ăn cái gì đó.

Áo sơ mi trắng của anh biến thành một chiếc áo vô cùng sặc sỡ, trước ngực áo là màu đỏ của nước trái cây, cổ tay dính một mảng kem bơ màu vàng, đoán chừng chiếc áo này có thể đem vứt bỏ là vừa rồi.

Tư Tư kéo chiếc váy cô mới mua cho bé, rơm rớm nước mắt nói với anh: “Bẩn rồi!”

Mà anh thì cực kỳ vui vẻ, chẳng thèm để ý gì vẫn đút bánh kem bơ cho bé. “Không sao, một tí nữa ba mua váy mới cho Tư Tư.”

Aiz! Tâm lý của anh có thể bình thường một chút hay không, sao lại cực đoan như vậy chứ.

Nhìn thấy ly tách chén đĩa bày ngổn ngang trên bàn ăn, Băng Vũ hoài nghi không lẽ hai cha con ăn hết thức ăn trong tủ lạnh luôn sao.

Vậy mà anh còn vỗ vỗ lên lưng Tư Tư và hỏi: “Con muốn ăn trái cây không?”

Tư Tư còn cố chấp mà gật đầu.

Băng Vũ thật muốn nhặt quả táo trên bàn mà ném vào đầu cho anh tỉnh lại đi.

Anh chưa từng nuôi con gái, vậy thì không cần phải sử dụng đầu óc một chút sao?

Cô vội vàng bước đến, giật lấy chùm nho trong tay anh: “Anh muốn cho con bé no chết à?”

Anh nhẹ nhàng hỏi Tư Tư: “Cục cưng no rồi hả?”

Tư Tư nhìn chùm nho căng mọng ngon lành mà vô cùng kiên định lắc đầu.

Băng Vũ đành để họ ăn cho xong.

“Con bé nói muốn lên mặt trăng, không phải là anh sẽ đi mua cả phi thuyền vũ trụ cho con bé luôn chứ?”

“Nếu như điều kiện an toàn không có vấn đề gì, anh cũng có thể lo liệu được.” Anh cúi đầu còn ra vẻ rất thật lòng mà hỏi Tư Tư: “Cục cưng muốn lên mặt trăng chơi không?”

Nhân lúc Tư Tư còn chưa kịp gật đầu, cô đẩy đẩy anh, nói: “Anh nên đi làm đi, công ty còn rất nhiều việc chờ anh, em đưa Tư Tư đi nhà trẻ.”

Tư Tư vừa nghe phải đi nhà trẻ, mặt liền phụng phịu, cụp mi mắt xuống nghịch mấy ngón tay nhỏ nhắn của mình, rồi len lén liếc nhìn Lâm Quân Dật đang ngồi bên cạnh.

Lâm Quân Dật vừa thấy biểu hiện trên gương mặt Tư Tư lập tức lấy lập trường một người cha chính nghĩa mà tuyên bố: “Tư Tư nói con bé không muốn đi nhà trẻ, anh đã gọi điện thoại cho chị Lan rồi, chị ấy sẽ sang trông con bé ngay bây giờ.”

“Chị Lan?”

Anh ‘hiếu thuận’ với con gái đúng là đã đạt đến cảnh giới thượng thừa rồi.

Anh bước qua, đi thay một chiếc áo sơ mi khác và mặc vào một bộ âu phục.

Ra đến cửa còn hôn Băng Vũ và nói: “Anh đến công ty trước. Em không được bỏ bê công việc, nếu không anh sẽ trừ lương của em.”

“Dạ biết, thưa ông chủ!”

“Ba ơi, tạm biệt!”

Tư Tư cười rất ngây thơ, nụ cười của anh so với Tư Tư còn ngây thơ hơn nữa: “Ba về sẽ mua váy mới cho cục cưng nha!”

Tiếng anh đóng cửa vang lên, dao động trong không gian rất lâu mới lắng xuống…

Băng Vũ chợt nhớ đến một việc, Tư Tư bắt đầu gọi anh là ba từ khi nào vậy?

Bé có hiểu được ý nghĩa của từ ‘ba’ hay không?

Đối với bé mà nói, hai từ ‘chú’ và ‘ba’ đều chỉ là một cách gọi mà thôi, còn đối với Băng Vũ… đó là một từ chứa đựng đau khổ lẫn hạnh phúc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK