• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được bàn tay nóng rực của anh đang lần đến ngực mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng, chậm chạp cọ xát trên nụ hoa hồng hồng, cả người Băng Vũ run lên từng cơn, từng cơn. Lúc này, cô vẫn còn ảo vọng anh có thể dừng cương trước bờ vực thẳm, run giọng giải thích: “Tôi hoàn toàn không có ý quyến rũ anh… thấy anh không khỏe nên tôi chỉ muốn đưa anh về nhà thôi, tôi thật sự không nghĩ lại khiến anh hiểu lầm…”

“Hiểu lầm? Tôi nói cho em biết, tôi cũng là một người đàn ông bình thường!” Môi anh mơn trớn dọc theo vành tai cô, những ngón tay vuốt ve, vỗ về, chà xát nơi mẫn cảm trên cơ thể cô: “Tôi mỗi ngày nằm ở căn phòng này, lúc nào cũng tưởng tượng được hôn lên cơ thể của em…”

“Đừng…” Lời nói của anh làm cả người Băng Vũ run rẩy, cơ thể cô dưới sự vuốt ve không ngừng của từng ngón tay anh cũng bắt đầu run rẩy theo. Tâm lí của cô vẫn hy vọng anh lúc này hãy còn sót lại chút lý trí, đừng để chuyện ti tiện như vậy xảy ra: “Tổng giám đốc Lâm, anh đừng như vậy…”

Anh hung hăng nắm lấy chiếc cằm của cô, ép cô nhìn thẳng vào ánh mắt hừng hực lửa tình của mình: “Em đừng có bắt đầu trò chơi để khơi gợi dục vọng trong tôi rồi lại dở trò cự tuyệt… Em đã thành công, tôi hoàn toàn bị em quyến rũ, em muốn gì cứ nói thẳng! Tiền? Nhà ở? Hay là muốn thăng chức? Tối nay… em chỉ cần biểu hiện tốt một chút thì điều kiện nào tôi cũng có thể đáp ứng cho em…”

“Tôi muốn về nhà!”

“Về nhà?” Đôi mắt kích tình của anh bỗng nhiên biến thành sự cuồng nộ, lực nắm ở các ngón tay càng thêm mạnh.

Băng Vũ cơ hồ có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, đau đớn đến mức hàm của cô phải mở ra không thể khép lại…

Ngay lúc cô đau đớn đến mức không còn tri giác thì anh cúi xuống hôn cô, lưỡi anh tấn công thành công vào khoang miệng cô, dây dưa, xâm chiếm, hôn môi cô điên loạn như hít phải ma túy, hơi thở hỗn loạn như hít thở không thông mà giãy giụa…

Anh ta là Lâm Quân Dật bình tĩnh, trầm ổn đây sao? Là Lâm Quân Dật mà khóe miệng luôn hiện vẻ cười cợt đây sao? Là Lâm Quân Dật mỗi lần nhìn cô không bao giờ vượt quá hai mươi giây đây sao?

Cô đã cho rằng cô thực sự hiểu anh ta, thế nhưng đến tột cùng cô lại không hề biết rằng anh ta đã đem sự đê tiện ẩn giấu kĩ lưỡng, cẩn thận đến như thế!

Anh càng hôn càng trầm mê, hai tay không tự giác buông lỏng, bắt đầu điên cuồng du ngoạn trên nửa thân thể trần trụi của Băng Vũ, đầu ngón tay anh tham lam sờ soạng trên phần da thịt trơn bóng của cô, từ bả vai trườn xuống đến thắt lưng, dần dần di chuyển xuống dưới…

Băng Vũ nắm bắt thời cơ khó có được này, dùng toàn bộ sức lực mà bản thân đang có đẩy anh ra, chạy ra khỏi phòng tắm. Đáng tiếc chỉ vừa chạy đến cửa, còn chưa kịp mở khóa thì cổ tay cô đã bị anh bắt lại.

“Á!!!” Băng Vũ thét lên, tiếng thét lớn đến chói tai, tuyệt vọng đập cửa: “Cứu tôi với…”

Tất cả đều là vô vọng, cô bị anh nửa ôm nửa kéo tiến vào phòng ngủ, đẩy ngã lên giường.

“Anh điên rồi! Anh là đồ cầm thú! Tránh xa tôi ra!”

“Tôi có là cầm thú cũng là do em bức tôi thôi”. Một tay anh vung ra nắm lấy hai tay đang vùng vẫy của cô, một tay kéo cà vạt trên cổ áo xuống trói hai tay của cô lại sau lưng, lúc này, niềm hy vọng của cô đã hoàn toàn bị dập tắt…

Chiếc cà vạt này là do chính cô đã chọn để anh đi dự tiệc, màu xám sậm thể hiện sự tôn quý trang trọng! Lúc Băng Vũ chọn nó, còn vui vẻ nghĩ nó thích hợp với anh biết bao, thật sự là rất buồn cười!

“Anh sẽ ngồi tù…!!!”

Anh khinh thường cười lạnh, bắt đầu cởi bỏ khuy áo sơmi của mình…

Cô kiên trì không ngừng quát to mặc dù chẳng có chút lực uy hiếp nào: “Anh đừng tưởng anh có nhiều tiền là có thể muốn làm gì thì làm… anh dám đụng đến tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo anh…”

“Em đùa đấy à? Em muốn tố cáo thì cứ việc, không thành vấn đề với tôi, người khác chắc chắn sẽ nghĩ là tôi không cung cấp đủ tiền để thỏa mãn lòng tham không đáy của em mà thôi.” Anh cười mà không kiêng nể gì, sau khi cởi xong áo sơmi, lại bắt đầu cởi luôn thắt lưng: “Em là thư ký của tôi, đây là nhà của tôi, quần áo của em lại hoàn toàn không hư hao gì… em vẫn cho rằng quan tòa có óc quan sát sẽ cho rằng đây là tôi cưỡng bức, ép buộc em ư?”

“Anh…” Lòng Băng Vũ tràn ngập căm phẫn, lại nhất thời không thể phản bác.

Anh ta nói không sai, trong cái xã hội coi nặng vật chất này ai lại có thể tin việc một người trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn, sinh ra trong gia đình giàu có, có dáng vẻ bất phàm lại đi cưỡng bức thư ký của mình. Những người bình thường đều sẽ cho rằng là anh ta chi tiền không đủ để thỏa mãn yêu cầu của cô. Dẫu cô có kêu lên mình là người bị hại, thì ở trong mắt người khác bất quá cô cũng chỉ là một người đàn bà có lòng tham không đáy, đê tiện không biết xấu mặt mà muốn tự tìm rắc rối cho mình mà thôi.

Nếu cô đi tố cáo anh ta, chỉ là tự rước nhục vào thân thôi!

Anh lạnh lùng nhìn cô: “Em muốn bao nhiêu tiền?!”

“Cút!”

Nhưng căn bản anh ta không hề để lọt tai câu mà cô vừa thét lên, mặc nhiên cởi quần…

Băng Vũ biết phản kháng lúc này không làm được gì nữa, đành đổi giọng cầu xin: “Ngài Lâm, ngài không thể làm như vậy! Tôi xin ngài đừng làm vậy.”

Vật nóng của đàn ông đặt trên thân thể cô, anh nhẹ nhàng hôn trán cô, âm thanh từ miệng anh đột nhiên trở nên thật dịu dàng: “Ngoan ngoãn đi, tôi sẽ mang đến cho em sự khoái cảm…”

“…” Cô ngây dại, giọng điệu anh tràn ngập sự trìu mến giống như đang yêu chiều tình nhân bé nhỏ thích giận dỗi của mình.

Thấy anh hôn mãnh liệt, cô vội vàng nghiêng mặt tránh né, anh lại chuyển qua mơn trớn vành tai của cô, đầu lưỡi trằn trọc liếm nhẹ sau vành tai cô, đây là nơi kích thích mẫn cảm nhất của Băng Vũ, mỗi lần Trần Lăng hôn đến nơi này, toàn thân cô đều trở nên tê dại, bụng dưới bắt đầu nóng như lửa đốt, hơi thở mỏng manh trở nên hổn hển đón ý nói hùa theo người ấy.

Đương nhiên, lúc này cô sẽ không vì như thế mà bị dẫn dụ kích thích, nhưng dù cô có cực lực giãy dụa phản kháng thì cơ thể cô càng lúc càng trở nên vô lực, dần dần mọi thứ trở nên mờ ảo. Tay anh lúc này đặt ngay trên đầu ngực cô, ngón cái như có như không chạm vào nụ hoa của cô, sau đó tăng thêm chút lực bắt đầu uốn lượn, buông nắn, khiêu khích… mãi đến khi cơ thể cô sinh ra phản ứng sinh lý, hai nụ hoa bắt đầu căng cứng nổi rõ lên.

Hai tay anh di chuyển qua bụng cô, xé nát mảnh vải che chắn cuối cùng trên người cô…

Rất nhanh sau đó, hai chân cô dù đã cố gắng khép chặt vẫn bị anh dùng lực tách ra, nơi kín đáo nhất của phụ nữ hoàn toàn lộ ra trong không khí. Cô muốn đưa tay che đậy thì mới nhớ hai tay mình đã bị trói chặt, muốn khép hai chân lại thì phát hiện hai đầu gối đã bị tay anh tách mạnh ra, giữ chặt lấy…

Băng Vũ tuyệt vọng, bất lực vặn vẹo thân thể, nhưng không cách nào có thể ngăn cản được một ngón tay anh đang chậm rãi thâm nhập theo lối vào nơi sâu kín nhất của cô mà thám hiểm…

“Đồ khốn kiếp! Vô sỉ!” Băng Vũ khép lại hai chân đã không còn có thể ngăn cản được sự tấn công của những ngón tay anh nữa, tiếng mắng chửi của cô cũng càng lúc càng mỏng manh, thanh âm trở nên khàn khàn, dù cô có cố gắng hết sức vùng vẫy cổ tay đến thế nào thì vẫn không thể nào thoát khỏi sự trói buộc của chiếc cà vạt.

Càng ngày anh càng thở dốc, áp sát vào tai cô nói: “Tôi không muốn làm đau em.”

“Đồ biến thái…” Tay anh ta đang ở trong cô, anh ta còn không biết sao?

Ngón tay thứ hai của anh bắt đầu tham nhập, thoải mái mà quấy phá bên trong. Vật lạ xâm nhập vào cơ thể, cô đương nhiên không thể tránh khỏi sự phản ứng của sinh lý, vì bị kích thích mà một dòng chất lỏng từ nơi sâu kín nhất của cô chảy ra dính đầy lên ngón tay anh, chậm rãi tiết ra nhưng lại sâu sắc cảm nhận được sự tồn tại của nó…

Đột nhiên, bên trong lại có nhiều hơn một ngón tay, nơi kín đáo ấy hoàn toàn bị nở to, có chút trướng đau…

May mắn là cô đã từng sinh con, nếu như cô chưa từng sinh nở thì trong tình trạng này anh có thể làm cô đau chết mất!

“Vì cái gì?” Anh rút tay ra khỏi nơi nhạy cảm của cô, nắm chặt vai cô buộc cô phải đối mặt với khuôn mặt đầy thịnh nộ của anh lúc này.

Cái gì mà vì cái gì? Cô còn chưa kịp phản ứng lại với hàm ý trong lời anh nói thì đột nhiên anh đã thô bạo tách hai chân cô ra, thẳng người, rồi vật cứng chứa đựng đầy dục vọng của anh tiến thẳng vào cơ thể cô.

Trong nháy mắt, cô nghe được tiếng rên rỉ khó có thể kiềm chế được phát ra từ cổ họng anh, cảm nhận được cơ thể anh đang hưng phấn dị thường…

Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt cô chảy dọc xuống.

Cô khóc, cô mắng… nhưng tất cả đều không thay đổi được sự thật đã và đang phát sinh, điều cô sợ nhất đã trở thành sự thật, bất luận cô có cố gắng giãy dụa đến thế nào cũng không ngăn cản được anh xâm nhập vào cơ thể cô, không chối bỏ được sự thật khiến thân thể cô bất giác trở nên co rúm này…

Cô đã sai rồi sao? Sự tao nhã, sự lý trí, sự si tình của anh… tất cả đều là giả dối sao?

Tất cả chỉ để lừa gạt cô, tất cả đều để che giấu bản chất đê tiện không bằng cầm thú của anh ta sao?

Nhưng mới một giờ trước thôi, trong ánh mắt anh ta đã thoáng hiện ra nỗi thổng khổ không thể lý giải, một nỗi thống khổ chân thật đến vậy…

Cho dù lúc này, ánh mắt anh ta vẫn tràn ngập nỗi thống khổ chân thật như vậy đấy, nhưng mỗi hành động hạ người xuống của anh ta lại là ‘thô bạo đâm mạnh vào’, vẻ mặt anh ta lại tràn đầy vẻ tuyệt vọng và mẫu thuẫn giằng xé.

Cô nhắm mắt lại, sự cọ xát khác thường đã gần như làm cho cô không còn chút lực phản kháng, điều cô có thể làm lúc này là nhẫn nhục chờ quá trình này kết thúc, chỉ mong anh ta có thể chấm dứt sớm một chút.

Nhưng… quá trình này dường như kéo dài bất tận, anh không ngừng thay đổi tư thế, hưởng thụ khoái cảm theo từng lần thay đổi góc độ, vật mạnh mẽ của đàn ông không ngừng xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cô không thể nào vờ quên được sự tồn tại của nó.

Băng Vũ hiểu được, người anh ta yêu đã làm anh ta thất vọng, làm anh ta đau lòng, anh ta không cách nào cứu vãn, cho nên ở trong cái đêm điên cuồng này, anh ta cần một người phụ nữ, một người phụ nữ giúp anh ta phát tiết những oán hận trong lòng và người phụ nữ ấy không may lại là… cô.

* * * * * * * * * * *

Không biết đã qua bao lâu…

“Băng Vũ…”

Trong lúc hai thân thể đang kịch liệt va chạm, bỗng một tiếng gọi tràn ngập thâm tình giống như từ một nơi nào đó cất lên, trong trí nhớ của cô ẩn hiện không biết bao nhiêu lần tiếng rên rỉ nhẹ nhàng gọi tên cô như thế…

Băng Vũ giật mình, mở to đôi mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh…

Từng giọt mồ hôi từ mái tóc rớt xuống, chảy dài trên trán, một đường xuống mi mắt, anh ta chớp mắt khiến đôi lông mi dài che dấu đi ánh mắt đầy tội ác của mình, nhưng lại không che đậy được sự sung sướng, thỏa mãn của anh ta tràn ra, lóe sáng trong đôi mắt ấy.

Một giọt mồ hôi từ hai bên má phiếm hồng của anh, ngưng lại rớt xuống trước ngực Băng Vũ, một dòng nhiệt khác thường đột nhiên từ nơi đó chảy tràn khắp cơ thể cô.

Nhất thời, hết thảy mọi thứ bởi vì khuôn mặt rất giống trước mắt cô mà bỗng nhiên sụp đổ, giống như thời gian và không gian đang quay trở lại, thế giới biến đổi đi vào hư ảo.

Băng Vũ không khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên mà cô triền miên với Trần Lăng, ngày đó Trần Lăng cũng như thế, cũng từng giọt, từng giọt mồ hôi từ khuôn mặt mê người của anh rơi xuống người cô.

Khi đó ánh mắt anh cũng mang nét si mê nhìn cô như ánh mắt của người đang áp chế cô hiện tại, vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng ra ra vào vào cơ thể cô, anh nói cơ thể cô thật chặt chẽ, anh sợ làm cô đau… Sau đó, mỗi lần cùng cô nếm trải hương vị tình yêu, anh đều dùng thái độ nhẹ nhàng, anh nói anh muốn trân trọng cô, bởi vì cô là người con gái của anh…

Cho nên dù cô và anh đã trải qua ba tháng chạm vành tai, lồng mái tóc, mỗi đêm đều ‘yêu’ nhau, nhưng anh luôn dùng sự dịu dàng, nhẹ nhàng mềm mại che chở thân thể của cô như lúc ban đầu…

Trần Lăng… anh đã bước ra khỏi cuộc đời cô được bốn năm. Tất cả những gì thuộc về anh, sự dịu dàng, tình yêu của anh, cô vẫn khắc cốt ghi tâm. Đôi lúc cô hận chính bản thân mình vì sao không thể chấp nhận một người đàn ông khác, oán giận bản thân vì sao cứ luôn ngốc nghếch giữ thân như ngọc…

Cô và anh còn có thể gặp lại nhau được sao? Thế giới rộng lớn đến nhường này, thì làm sao có khả năng gặp lại. Mà giả sử có gặp lại thì thế nào, cô và anh dùng cái gì để lại có thể tin tưởng lẫn nhau đây.

Đối với Trần Lăng, cô chỉ hy vọng hãy cho cô được một lần đứng xa xa ngắm nhìn.

Nhìn gương mặt đang đối diện với cô, cô nhớ đến Trần Lăng.

Từng giọt lệ khẽ khàng rơi xuống, giọt lệ của sự nhớ nhung da diết…

Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi. Sau khi đã trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những tháng ngày dài đằng đẳng của một kiếp người thì không có gì là không thể tha thứ, không gì là không thể buông tay.

Giờ phút này, trải qua những dày vò thể xác không thể chịu được như thế, cô mới hiểu rằng bản thân cô nhớ anh biết dường nào, khao khát có anh biết bao nhiêu.

Lâm Quân Dật dường như nhận ra được sự bình tĩnh của cô, kéo lấy cơ thể đang lạnh như băng của cô ôm vào lòng, anh lại bắt đầu nụ hôn môi triền miên, say sưa vuốt lên những nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cô.

Không biết là do anh thông thạo việc kích tình ở phụ nữ hay là do gương mặt mà cô ngày mong đêm nhớ kia, mà khi anh ta hôn cô, thân thể cô vốn vẫn đang gồng cứng, lại dần dần trở nên mềm nhũn, chết lặng.

Những khát vọng mãnh liệt trong lòng cô theo đó bùng nổ, trong nháy mắt, cả thể xác và linh hồn của cô đều hướng về người đàn ông yêu nghiệt trước mắt…

Anh lại gia tăng tốc độ, mỗi một lần ra vào như xuyên thẳng vào tâm hồn cô, đánh thẳng vào trái tim thống khổ của cô.

Nơi sâu nhất trong cơ thể cô quét tới từng đợt cảm giác tê dại, nước mắt của cô bắt đầu tuôn rơi như đê vỡ, không thể tự chủ được tình cảm của bản thân, cô cất giọng gọi lên: “Trần Lăng! Trần Lăng…”

Thân thể anh khi nghe được tiếng gọi của cô bỗng chốc trở nên cứng nhắc, sau đó, cô cảm nhận được thân thể anh đang rung động, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ cổ họng, một dòng nhiệt nóng hổi phóng thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể đang không ngừng run rẩy của cô, nước sữa hòa lẫn vào nhau.

Anh dựa vào người cô thở dốc khá lâu, sau đó mới rời khỏi cơ thể cô, anh dùng ánh mắt đùa cợt vô cùng quen thuộc hàng ngày nhìn cô cười lạnh: “Khi ở trên giường cùng chồng em, lúc đạt đến cao trào em cũng gọi cái tên này sao?”

Băng Vũ quay đầu đi không nhìn anh, trong lòng oán giận chính mình. Tuy là bốn năm qua cô chưa từng chấp nhận một người đàn ông nào, nhưng cũng không thể hưng phấn như vậy khi bị cưỡng đoạt thế này chứ, chuyện này đúng là đáng sợ nhất thế gian.

Đột nhiên, Băng Vũ nhớ đến một chuyện rất quan trọng, anh ta không hề áp dụng biện pháp an toàn nào mà trực tiếp phát tiết thẳng vào trong người cô…

Hôm nay là ngày mấy? Đầu óc cô trống rỗng, không còn nhớ rõ bất kì điều gì nữa!

Băng Vũ nghiêng ngã, lảo đảo lao vội vào nhà vệ sinh, dựa vào vách tường, một chất lỏng nhơm nhớp chảy ra từ chỗ kín của cô, từng giọt rồi từng giọt màu trắng đục tích tụ trên nền gạch… chứng minh tất cả quá trình mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.

Cô dùng khuỷu tay cố gắng mở chốt vòi tắm hoa sen, dòng nước lạnh như băng chảy tràn xuống thân thể cô, cuốn theo những dơ bẩn trôi đi…

* * * * * * * * * * * *

Lâm Quân Dật bước vào nhà tắm, ôm chặt lấy cô từ sau lưng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì.

“Tránh ra! Tôi sẽ không bao giờ quên mọi chuyện xảy ra đêm nay đâu.” Cô dùng khuỷu tay xô anh ra, cô chưa bao giờ hận một người đến thế. Anh ta hủy hoại một chút mộng ảo cuối cùng của cô, khiến cho cô không thể nào đối mặt với sự thật.

Anh tiến lại gần cô một lần nữa, dùng tay tẩy rửa thân thể giúp cô, miệng thì thản nhiên hỏi: “Em muốn thế nào? Muốn bao nhiêu tiền, cứ việc nói.”

“Anh!” Băng Vũ tức giận đến mức đôi môi trở nên run rẩy, rất lâu sau cô mới cất giọng nói: “Tôi không phải loại phụ nữ sau khi xuống giường chỉ cần dùng chi phiếu là có thể xóa hết tất cả.”

Anh nâng cằm cô lên, vén gọn những lọn tóc đang phủ trên hai gò má của cô, nói: “Đừng giả vờ, chỉ cần em ra giá, bao nhiêu tôi đều có thể cho em, đương nhiên nếu em đồng ý, mỗi lần xong tôi đều sẽ trả cho em như vậy.”

Câu nói ‘mỗi lần’ của anh làm tim cô đập loạn, hóa ra trong mắt anh cô chỉ là loại gái bao cao cấp chuyên dùng kỹ xảo đùa giỡn, dụ dỗ đàn ông mà thôi.

Băng Vũ mở to đôi mắt oán hận nhìn anh: “Đừng tưởng rằng anh có tiền thì có thể lên giường với bất cứ người phụ nữ nào cũng được.”

“Em đừng giả vờ thanh cao trước mặt tôi, tôi hiểu con người của em mà. Bao nhiêu? Một vạn, hai vạn hay là mười vạn, hai mươi vạn…” Anh nói rồi khẽ hôn vành tai cô, vô cùng quyến luyến nhìn cô: “Đương nhiên, nếu em có thể khiến tôi hài lòng, mấy trăm vạn tôi đều có thể cho em. Hay là… em vẫn muốn làm thư ký chung thân cho tôi, ngày ngày ở bên cạnh tôi, muốn tôi bảo vệ em, quan tâm chăm sóc em…”

Anh ta đúng là đồ điên, bệnh viện tâm thần nào quản không kĩ lại để anh ta trốn ra thế này?

Một lần hai mươi vạn anh ta đều có thể cấp, chắc hẳn là anh ta phải nhiều tiền lắm, hay là anh ta thèm muốn phụ nữ đến phát điên rồi?

“Dù anh có cho tôi một trăm vạn tôi cũng không bán mình, điều xảy ra hôm nay với tôi là do tôi xui xẻo, tôi sẽ xem như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra… tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai đâu.”

“Phải không? Xem ra em vẫn chưa hiểu hết con người tôi rồi.” Nụ cười tà ác lại hiện trên khóe môi Lâm Quân Dật, nhìn thấy nụ cười này, lòng Băng Vũ có dự cảm không hay.

Những giọt nước từ vòi sen dần dần trở nên ấm áp, nhưng khi chảy lên người vẫn làm cô run rẩy liên hồi, từng bọt nước trong suốt chảy xuống bám lại trên thân thể hai người.

Trong phòng tắm hoàn toàn chỉ còn lại tiếng nước rơi trên mặt sàn trộn lẫn với tiếng thở dốc…

Làm trợ lý thư ký cho Lâm Quân Dật hơn một tháng, cô hiểu anh mới được một ít mà thôi.

Lúc anh ta xem văn kiện tuyệt đối sẽ không để gián đoạn, cho dù có điện thoại, anh ta cũng không tiếp chuyện.

Anh ta thường vì một bản kế hoạch mà làm việc suốt đêm, không hề nghỉ ngơi.

Đối với những vấn đề không được thảo luận rõ ràng, cuộc họp có thể kéo dài đến rạng sáng…

Anh ta là loại người khi không đạt được mục đích thì không bao giờ bỏ qua ý niệm đã định. Bản thân Băng Vũ không biết cô có thể chống đỡ được với loại người như anh ta hay không?

“Buông tôi ra, tôi muốn về nhà.” Băng Vũ thét lớn.

“Em cho rằng sau tất cả những gì xảy ra, tôi sẽ thả em đi sao? Em ngây thơ hay là ngốc nghếch đấy.” Anh cởi bỏ cà vạt vẫn trói trên cổ tay cô, nụ cười thêm phần tà khí, hệt như ác ma đang mỉm cười.

“Anh! Vô sỉ, hạ lưu…” cô giơ tay đánh thẳng vào mặt anh, anh nghiêng mặt đi, cười lạnh.

Đột nhiên, cô thấy toàn thân nhẹ hẫng, trong nháy mắt thân thể bị anh bế bổng lên.

“Đồ biến thái, đồ điên…” Mắng cũng đã mắng, đánh cũng đánh rồi… nhưng cuối cùng cô vẫn bị anh làm cho mềm như nước, mềm nhũn nằm xoài trên giường lớn, bị bao vây trong đôi cánh tay cứng như thép, không thể nào thoát được.

Cô đã từng thấy sự xấu xa của anh, nhưng chưa bao giờ thấy anh lại mạnh đến thế. Hoàn toàn giống như phương thức làm việc của anh, không cho người khác bất kì cơ hội kháng cự, phản bác nào.

Anh không để ý đến tiếng khóc loạn của cô, dùng hai tay quấn quanh thân mình của cô, nói: “Đừng làm ồn nữa, ngủ đi!”

“Tôi không muốn!”

“Hay em muốn cùng tôi làm chuyện khác.”

“Anh đừng có mơ tưởng!”

* * * * * * * * *

Một lúc sau, sự phản kháng, cự tuyệt, giãy dụa cùng với những nụ hôn môi dai dẳng của cô và anh cũng dần trôi qua.

Dường như anh không muốn cô nữa, không muốn hưởng thụ cái loại khoái cảm do da thịt cọ xát, sự kích thích thị giác cùng với những âm thanh rên rỉ nữa, không muốn cái lạc thú ép buộc, giữ lấy và chinh phục nữa…

Suốt cả một buổi tối, tầm mắt anh không hề rời khỏi cô, trong mắt hiện rõ vẻ thõa mãn, thích thú…

Bầu trời phía đông đã dần dần chuyển thành màu xám nhạt, Băng Vũ thật sự cảm thấy mệt mỏi, cảm nhận được cô không còn sức lực để phản kháng nữa.

Ngoài phương thức phát tiết đơn giản, cũ rích của phụ nữ, cô không còn biết có thể làm gì để phát tiết những nỗi hận oán trong lòng mình với anh.

Vì thế, cô hung hăng cắn mạnh vào bả vai anh. Từ lúc cô sinh ra đến nay, đây lần đầu tiên cô giận đến mức dùng phương pháp này để phát tiết. Trước đó, dù cô có giận đến mức nào đi nữa đều cố gắng cho qua mọi chuyện, ít nhất là phải thể hiện sự tươi cười dù chỉ là giả dối.

Lần này thì cô không thể nhịn được nữa, lần đầu tiên cô không thể kiềm chế được bản thân mình!

Anh không trốn tránh, cũng không kêu lên, thậm chí ngay cả tiếng than nhẹ cũng không hề có, ngay cả hơi thở cũng vẫn bình ổn đều đều như thế.

Cô cắn đến mức hàm răng không còn cảm giác, cắn đến mức khoang miệng cô sộc lên mùi máu tươi mới chấp nhận buông anh ra…

Nhìn những giọt máu tươi từ vai anh nhỏ xuống ga giường trắng muốt, tim của cô bị một màn tràn trề máu tươi kia va chạm vào thật mạnh... đột nhiên cô lại cảm thấy đau lòng…!

“Đau không?”

Âm thanh phát ra từ nơi nào đó? Câu này nhất định không phải cô hỏi, nhưng giọng nói đó hoàn toàn là của cô.

“Trên người tôi có nơi còn đau hơn cả vết thương này!”

Cô còn đang phân vân không biết câu nói vừa rồi của anh có ý nghĩa gì, thì anh đột nhiên hôn lên môi cô, vật đàn ông của anh thẳng tiến vào cơ thể cô một lần nữa. Băng Vũ nhất thời chỉ cảm nhận được trước mắt cô là một mảng tối đen, giây phút anh tiến thẳng vào người cô, cô thấy như mình đã chết, trái tim ngừng đập, cả người cũng chết theo…

Trước đó không lâu chính cô còn thề rằng: “Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai...”, xem ra cô không phải ngây thơ, mà là ngu xuẩn…

Cô chìm vào cơn mê man, trước mắt còn vẫn còn mờ ảo hình ảnh vai anh có vài mảng màu đỏ.

Một chút ý chí cuối cùng trong cô vẫn miên man suy nghĩ: “Chảy nhiều máu như thế, nhất định sẽ rất đau, vết thương đau đớn như vậy mà vẫn còn nơi nào đau hơn nữa sao?”

Gặp được anh, những kiên trì tồn tại trong cô đều trở nên rệu rã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK