“A Diên.”
Vốn nghĩ rằng Yến Diên vẫn còn ở trong đình viện, thế nên Huyền Long mới khản giọng gọi hắn, nhưng không có ai đáp lại lời y cả, đến cả người hầu lẽ ra nên đứng gác ngoài cửa cũng không có.
Có lẽ là vì trách y ngủ quá lâu, nên đã đi trước rồi.
A Diên mỗi ngày đều bận việc triều chính, có lẽ là không thể ở lại lâu được.
Huyền Long mở chăn ra, từ từ bước xuống giường, rồi lê từng bước nặng nề hướng về phía cửa. Mỗi bước chân mà y bước đi đều lưu lại một vết máu từ bàn chân của mình.
Vạt áo đỏ thẫm rơi xuống nền nhà sẫm màu.
Y mở cửa ra nhìn ra ngoài, Yến Diên quả nhiên không ở đó, đình viện tĩnh mịch, mưa vẫn còn rơi.
Huyền Long cúi đầu nhìn vệt máu dưới chân mình, y vốn nghĩ rằng gần đây bụng đau như vậy là bởi vì thiên kiếp sắp đến gần, thế nên mới khiến cho pháp lực ngày càng suy yếu, thế nên mới không để tâm đến việc này. Nhưng hôm nay xem ra không phải như vậy.
Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy…
Tối hôm qua y và Yến Diên rõ ràng không có làm đến cùng…
Nếu như y cứ để mặc như vậy mà đi về, nhất định sẽ dọa đến Yến Diên, Huyền Long suy nghĩ trong chốc lát rồi hóa thành nguyên hình bay lên bầu trời.
Nửa canh giờ sau tại ranh giới của Long tộc.
Sơn cốc âm u, một con rồng màu đen rất lớn đang bay lượn vài vòng trên bầu trời, y đột nhiên lao xuống mặt đất, hóa thành một nam nhân mặc huyền y, trời đổ mưa như trút nước, khiến cho nam nhân ấy cả người ướt đẫm, y bước loạng choạng từng bước, giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy.
Long tộc thích nước, thế nên trận mưa lớn này vừa thích hợp cho họ có thể chơi một cách thỏa thích, trong cốc có không ít những con rồng không quá lớn hóa thành nguyên hình bay lượn trên không trung, vang lên những tiếng cười đùa không dứt.
Sau khi thấy có một con rồng khác từ ngoài xông vào, những con rồng kia mới tạm thời cảnh giác, lập tức cho con rồng nhỏ nhất đến thông báo cho tộc trưởng, còn lại thì trốn sau bụi trúc phía xa xa mà thì thầm to nhỏ.
Thiếu nữ Thanh Long: “Hắn là ai vậy…?”
Thiếu niên Kim Long: “Không biết, chưa từng gặp.”
Họ đều chưa thành niên, đương nhiên sẽ không thể nào gặp được Huyền Long đã rời khỏi Long tộc từ khi còn bé, lúc này có một cô nương Bạch Long độ tuổi có vẻ lớn hơn một chút, nhìn về hướng kia nói:
“Trước đây ta từng nghe mẫu thân nói, gia đình tộc trưởng có một con rồng sinh ra với một bộ dạng xấu xí đáng sợ, tính cách cũng rất quái gở, chẳng lúc nào vui vẻ cả. Thế nên không có ai muốn chơi với hắn…”
“Sau này đến cả tộc trưởng cũng không dung nạp được hắn nữa, thế nên mới đuổi hắn ra khỏi tộc, hình như còn chặt đứt một bên sừng của hắn nữa.”
“Thật sao?” Thiếu nữ Thanh Long ngạc nhiên đến mức mở to đôi mắt xinh đẹp của mình.
“Ừm.”
“Vậy cũng quá đáng thương rồi… Sừng rồng chính là vật không thể thiếu của Long tộc chúng ta, để có thể tìm thấy bạn đời, có một cặp sừng đẹp còn quan trọng hơn nhiều so với một dung mạo mỹ lệ, huống hồ tộc trưởng lại là thân nương của hắn.” Thiếu nữ Thanh Long sờ vào cặp sừng của mình, cảm thấy có chút đau đớn…nếu như chặt đứt, vậy thì còn đau đến mức nào.
Những con rồng khác sau khi hóa thành hình người đều sẽ giữ lại cặp sừng của mình, bởi vì họ luôn tự hào và kiêu ngạo về một cặp sừng xinh đẹp của mình.
Thiếu niên Kim Long lạnh lùng nói: “Ta thấy đáng đời hắn, Long tộc chúng ta từ khi sinh ra đã có dung mạo xuất chúng, từ trước đến nay chưa từng xấu xí, chắc chắn là do hắn kiếp trước đã làm sai chuyện gì nên mới bị trừng phạt như vậy, từ khi sinh ra đã không đem lại điều may mắn gì.”
……
Cho dù nói là thì thầm to nhỏ, nhưng những âm thanh đó chẳng hề được hạ thấp một cách có chủ đích gì cả, Long tộc từ khi sinh ra đã có ngủ cảm nhạy bén, thế nên những câu nói đó Huyền Long đều nghe không sót một chữ nào.
Huyền Long đưa mắt nhìn vũng bùn lầy đó, trong đôi mắt màu xanh ấy hiện lên một vẻ âm u mà trống rỗng, không có bất cứ phản ứng nào, bóng dáng mơ hồ ấy từ từ biến mất trong mưa.
Trong tiểu viện giữa rừng trúc ấy, có một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi bên một chiếc bàn đá mà uống trà, rõ ràng là trên trời đổ mưa rất lớn, vậy mà ông ấy không hề bị ướt chút nào cả, thậm trí khói trong tách trà còn bốc lên nghi ngút.
Huyền Long đẩy hàng rào trúc cao bằng nửa người mình ra, nhẹ nhàng bước đến trước mặt ông ấy.
“Khám bệnh.”
Ông lão ấy không hề có chút cảm xúc khi nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của Huyền Long, từ từ nhấp một ngụm trà nóng rồi mới nhướng đôi mắt dài và hẹp của mình lên nhìn y.
“Nhận đạo hạnh trăm năm của ngươi.”
Huyền Long gật đầu.
Ông lão ấy đặt tách trà trong tay xuống, cằm nâng lên một chút.
“Ngồi đi.”
Ngay lúc Huyền Long muốn ngồi xuống, ông lão ấy đột nhiên vội vã nói: “Ôi, đợi chút, đừng ngồi.”
“Mùi máu tanh thật nồng, đừng làm bẩn ghế đá của ta.”
Huyền Long lập tức đứng thẳng người dậy, đưa tay phải của mình về phía ông lão mà im lặng.
Ông lão ấy rất nhạy bén mà đưa hai tay xoa vào chiếc áo choàng gấm màu xanh có khảm những viên đá ngọc của mình rồi mới đặt hai ngón tay lên cổ tay của Huyền Long, dùng khí tức để thăm dò cơ thể của y.
Hàng chân mày tẻ nhạt ấy khẽ nhướng lên, nói.
“Ngươi có thai rồi.”
Trên trời vẫn tí tách mưa rơi, Huyền Long tưởng rằng mình đã nghe nhầm rồi: “Cái gì…?”
“Vốn là một loài lưỡng thể, còn giao hợp với nam nhân, khi đó tạo ra một sinh mệnh mới, ngươi sẽ mang thai.”
“May là hơi thở của thai nhi không ổn định, sắp mất rồi.”
“Thiên kiếp đến gần, linh khí suy yếu, bào thai này cần phải hấp thu linh lực của ngươi để sinh trưởng, đối với ngươi chỉ đem lại điều bất lợi, nếu như muốn xử lý gọn gàng, lão phu sẽ sắc cho ngươi một ít thuốc cỏ tiên, uống vào sẽ không còn nữa.”
Đôi môi của Huyền Long khẽ run lên, bây giờ đến nói chuyện cũng tốn khá nhiều sức lực, y đứng thẳng người một cách miễn cưỡng, không muốn chạm vào eo của mình, máu dưới chân bây giờ đã hòa vào làn nước mưa thành một vũng: “Nếu muốn giữ lại thì sao…”
Ông lão nhìn xuống chân của Huyền Long, tắc lưỡi bằng một thái độ ghét bỏ: “Nếu sớm biết thì đã không cho ngươi vào đây, làm bẩn cả mặt đất của lão phu rồi.”
Sau đó liền bâng tách trà trên bàn lên mà uống một ngụm: “Ngươi nghĩ kỹ rồi, đây là con nối dõi của loài người, còn ngươi là yêu thú, hắn lẽ nào chấp nhận sao?”
“Khi sinh ra không biết sẽ thành thứ gì.”
“Nếu muốn giữ lại…thì thế nào.” Nước mưa chảy xuống hàng lông mi đang rũ xuống của Huyền Long.
“Thật mất mặt, bởi vì một tên loài người mà khiến bản thân trở thành như vậy, mất mặt, thật sự là quá mắt mặt.” Ông lão ấy dường như có thành kiến đối với loài người, sau khi mắng xong liền cầm tách trà uống cạn một hơi.
“…” Huyền Long im lặng không nói.
Từ trước đến nay y đều sống trong đầm cổ, đối với mọi thứ xung quanh đều không quen thuộc, duy chỉ nhớ đến một vị thánh y của Long tộc, cho dù là yêu ma quỷ quái nào ông cũng không từ chối, chỉ cần trả một thù lao thích đáng là có thể đến trị bệnh.
Trừ người này ra, y cũng không thể tìm được ai có thể giúp đỡ sinh linh bé nhỏ này của mình nữa.
“Giữ thai cần thu đạo hạnh ngàn năm, ta thấy ngươi bây giờ cũng không dễ dàng gì, nên đạo hạnh trăm năm để khám bệnh sẽ không tính.” Ông lão đặt tách trà xuống, đứng thẳng dậy, “Theo ta vào đây.”
“Đa tạ.” Huyền Long lập tức nghe lời bước theo.
Ông lão bước vào phòng, đưa mắt nhìn một lượt rồi lục tìm cái gì đó trước một cái tủ kéo: “Cả người ngươi không sạch sẽ nên cứ nằm dưới đất đi, để khỏi làm bẩn giường.”
“Ừm.” Huyền Long trả lời, nắm chặt lấy khung cửa, bước qua ngưỡng cửa rồi dừng lại. Y dựa người vào cửa rồi từ từ ngồi xuống một cách yếu ớt, nhắm mắt lại mà thở hổn hển.
“Đau lắm sao?” Ông lão hỏi.
Huyền Long lắc đầu, đã không còn sức trả lời nữa rồi.
“Đáng đời.” Ông lại lại mắng thêm một câu rồi cầm lấy một cái bình bằng ngọc trắng hiện lên một chút ánh sáng bạc đưa cho y, “Uống đi.”
Bàn tay đang khụy xuống đất của Huyền Long khẽ động, nhưng không thể với tay lên. Ông lão nhíu mày, mở nắp bình ra rồi đặt vào khóe miệng y: “Cầm máu bổ linh đó.”
“Lão phu đã dùng bảy bảy bốn chín ngày mới sắc được lọ thuốc nhỏ như vậy, ngươi đến quá muộn, uống xong còn cần ta thi pháp, nếu như còn không giữ được thì phải nghe theo số mệnh rồi.”