“Không có gì.” Ninh Chi Ngọc mỉm cười lắc đầu, thần sắc không có gì khác thường.
Yến Diên tiến lại gần, nhẹ hôn lên trán y: “Vậy trẫm đi thượng triều, tối sẽ đến bên ngươi.”
“Ừm.”
Yến Diên nói tối sẽ đến với Ninh Chi Ngọc thì chắc chắn sẽ đến, không phải như đối với Huyền Long, ngoài miệng thì dỗ ngọt y, thật ra lại không hề lưu lại trong lòng, quay lưng đi liền quên mất rằng bản thân đã nói gì với Huyền Long.
Chỉ có Huyền Long ngu ngốc đợi hắn, nghĩ rằng Yến Diên nhất định sẽ đến, thế nên tới tận đêm khuya cũng không cho phép bản thân đi ngủ. Y nghĩ rằng hai ngươi vốn đã rất khó gặp mặt, nếu như bản thân cứ ngủ như vậy thì lại lãng phí một ngày rồi. Đợi A Diên đến, y sẽ cùng hắn nói chuyện.
Tuy rằng y không biết ăn nói, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ nói được vài câu, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, cho dù là im lặng thì cũng rất tốt.
Huyền Long miễn cưỡng ngồi dậy, bước ra khỏi giường để tắm rửa cho sạch sẽ, vụng về băng bó vết thương của mình rồi thay bộ y phục đã nhuốm đầy máu kia ra, xong xuôi cả rồi mới ngồi trên giường đợi. Trong tay y vẫn khăng khăng nắm lấy người gỗ, thế nên y không hề cảm thấy vô vị chút nào cả.
Tuy Yến Diên không còn giận y nữa, nhưng y cũng đã làm người gỗ được một nửa rồi, nếu bây giờ bỏ đi lại không nỡ. Cho dù đến cuối cùng cũng chỉ khắc ra một người gỗ xấu xí, càng không dám tặng cho hắn, nhưng giữ lại bên người để mỗi ngày ngắm nhìn cũng rất tốt.
Bên ngoài khung cửa ánh trăng sáng dần, Tiểu Đức Tử phỏng đoán thời gian rồi nhè nhẹ gõ cửa điện: “Hàn công tử, không còn sớm nữa, ngài có muốn dùng cơm?”
Con dao dưới tay của y đột nhiên trượt ra, khiến cho ngón trỏ tay trái của y bị thương, máu lập tức tuôn ra, kéo Huyền Long đang thơ thẩn hồi tỉnh trở lại, y ngước mắt nhìn ra cửa một cách mệt mỏi: “Đợi A Diên đến rồi hẵn đưa cơm lên.”
Tiểu Đức Tử: “Đã đến giờ này rồi, hoàng thượng có lẽ sẽ không đến đâu, lúc trưa người cũng không ăn gì rồi, vẫn nên ăn gì đó để lót dạ trước. Nếu như hoàng thượng biết người không yêu thương bản thân như vậy chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”
Thấy người trong điện không hề đáp lại, Tiểu Đức Tử lại không kiềm được mà muốn nói tiếp nhưng cuối cùng trong điện lại vọng ra một câu.
“Y đã nói sẽ đến.”
……
Cùng lúc đó.
Tại điện Loan Phượng. Ninh Chi Ngọc bệnh lâu ngày chưa khỏi, không những không thể tiếp xúc với gió, đến việc bước xuống giường đi bộ thôi cũng mệt không thể làm được. Yến Diên không nỡ để y chịu khổ, nên mới để y ngồi tại giường ăn cơm, lúc này còn tự tay cầm lấy một bát cháo bằng ngọc trắng đút cho y.
Cháo này được nấu bằng nhân sâm ngàn năm và gà mái thượng hạng, gà mái được róc bỏ xương, chỉ giữ lại phần nạc sau đó được thái thành từng miếng rồi mới bắt đầu nấu lên. Thế nên khi bát cháo này được nấu xong cũng mang một màu vàng rực rỡ, còn được rắc lên một chút hành thái, vừa thanh đạm lại vừa bổ dưỡng, chỉ cần ăn vào sẽ tan ngay trong miệng, rất thích hợp với tình trạng của Ninh Chi Ngọc ở hiện tại.
Nhưng bởi vì khẩu vị không tốt nên chỉ mới ăn một chút đã nói không muốn nữa, Yến Diên cảm thấy y ốm yếu như vậy mà đau lòng, đau như thể không muốn sống nữa, nên chỉ đành nghĩ cách dỗ y vui.
“Ăn thêm một chút đi.”
“Nếu như ngươi ăn hết bát cháo này, năm sau xuân đến, trẫm sẽ đưa ngươi ra ngoại thành săn bắt, có được không?”
Ninh Chi Ngọc nghe hắn nói như vậy liền có chút dao động, y cúi đầu nhìn bát cháo thịt gà nhân sâm vẫn còn khá nhiều rồi ngước đầu nhìn Yến Diên một cách hoài nghi: “Thật sao?”
“Ngốc, trẫm có khi nào gạt ngươi không?”
Ninh Chi Ngọc nghe thấy thế liền mỉm cười gật đầu nói: “Ừm, A Diên chưa từng gạt ta.”
Sau đó y cũng không để Yến Diên đút cho mình nữa mà tự cầm lấy thìa, múc từng muỗng đưa vào trong miệng. Rõ ràng là y không muốn ăn, nhưng lại lấy hết can đảm mà nuốt xuống, sắc mặt ngày càng tái nhợt hơn.
Yến Diên thấy y ăn ít sẽ rất đau lòng, nhưng khi thấy y tự ép chính mình như vậy, hắn cũng cảm thấy đau lòng chẳng kém. Ngay lúc hắn muốn nói y đừng uống nữa, đột nhiên Ninh Chi Ngọc đưa tay lên che miệng, cúi xuống mép giường mà nôn ra, bát ngọc trắng ấy rớt xuống đất rồi vỡ ra từng mảnh.
Cung nữ ngay lập tức mang ống nhổ đến để cho y nôn vào, vừa nãy y ăn được bao nhiêu cháo, bây giờ liền nôn hết ra, còn ho ra rất nhiều máu, những giọt máu ấy bắn vào thành ống nhổ trắng như tuyết, khiến cho Yến Diên cực kỳ hốt hoảng.
Yến Diên căng thẳng lớn tiếng bảo người trong cung mau truyền thái y, cả hai tay đều đỡ lấy cơ thể ốm yếu của Ninh Chi Ngọc, vuốt vuốt vào lưng y, cả tâm trí đều trở nên rối bời: “A Ngọc…A Ngọc…”
Ninh Chi Ngọc giống như nôn cả lục phũ ngũ tạng ra vậy, một lát sau bình ổn lại hơi thở, cả người y xuất hiện triệu chứng mất máu quá nhiều, Yến Diên vội vàng ôm y trong lòng, hốc mắt đỏ lên: “Đều là trẫm không tốt, cứ khăng khăng ép ngươi làm gì.”
“Sau này trẫm không ép ngươi nữa, A Ngọc muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, sau này trẫm không bao giờ ép ngươi nữa.”
Ninh Chi Ngọc thở một cách yếu ớt, đưa bàn tay ốm yếu của mình đặt vào bàn tay đang ôm lấy mình của Yến Diên, nhẹ nhàng nắm lấy rồi lắng nghe tiếng trái tim Yến Diên đang đập một cách dữ dội, tầm mắt hướng về ngọn nến đang khẽ rung phía xa xăm:
“A Diên là bởi vì muốn tốt cho ta.”
“Có lẽ do ta phúc mỏng…không nhận được lòng tốt của A Diên.”
“Là ta quá vô dụng rồi.”
Yến Diên cúi đầu nhìn Ninh Chi Ngọc, nhìn thấy y đang mỉm cười, khóe mắt lại đỏ lên, trái tim lại càng thêm căng thẳng, cánh tay cũng vì thế mà siết chặt hơn: “Không được nói bản thân như vậy.”
“Trẫm không cho phép ngươi nói bản thân như vậy.”
“Được, không nói nữa.” Ninh Chi Ngọc nhẹ nhàng đồng ý với hắn rồi từ từ nhắm mắt: “Không nói nữa…”
Lúc thái y đến, Ninh Chi Ngọc đã ngủ thiếp đi rồi.
Tôn Họa mang theo một hộp thuốc bằng gỗ tiến từ ngoài điện vào, Yến Diên miễn cho y không cần hành lễ, lập tức bắt mạch cho Ninh Chi Ngọc.
Tôn Họa lấy từ hộp thuốc ra một chiếc khăn tay giống như dính mực, phủ lên cổ tay có hơi nổi chút gân xanh của Ninh Chi Ngọc, khi y vừa đặt hai ngón tay lên đã nghe thấy Yến Diên bên cạnh nói.
“Không phải ngươi từng nói vảy rồng có thể cứu A Ngọc sao?”
“Tại sao y tỉnh lại vài ngày lại trở nên ốm yếu như vậy, trẫm cảm thấy tinh thần của y còn kém hơn lúc vừa mới tỉnh lại, vừa nãy còn nôn ra nhiều máu như vậy.”
Tôn Họa mấy hôm nay xin nghỉ để về quê, kể từ khi Ninh Chi Ngọc tỉnh lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên y vào cung bắt mạch.
Nghe Yến Diên nói những lời đó, y không trả lời ngay lập tức mà bình tĩnh bắt mạch cho Ninh Chi Ngọc, rồi bảo người trong cung mang ống nhổ vừa nảy Ninh Chi Ngọc đã nôn ra đến xem, sau đó mới chắp tay hành lễ với Yến Diên mà nói:
“Hoàng thượng có lẽ đã hiểu sai ý thần rồi.”
“Ngày hôm đó thần từng nói, vảy rồng chỉ giúp cho hoàng hậu nương nương tỉnh lại, còn về việc chữa bệnh, không thể trị bệnh tận gốc.”
“Nếu như muốn trị tận gốc, vẫn là cần tim rồng.”
“Ngươi nói gì?” Yến Diên nhíu mày.
Quanh đi quẩn lại vẫn là cần tim rồng, nếu vậy thì cần gì hắn phải đi dỗ dành Huyền Long chứ, không bằng ngay từ đầu lập tức moi tim y ra là được rồi.
Tôn Họa: “Vảy rồng cho dù có hữu dụng đi nữa, khi dùng nhiều dần dần cũng sẽ xuất hiện hiện tượng khắc thuốc, đó cũng là lý do tại sao hoàng hậu nương nương sau khi tỉnh lại thì thần sắc ngày càng kém đi.”
“Không có tim rồng làm thuốc thì xét đến cùng vẫn không tốt.”
Yến Diên lo lắng mà đi tới đi lui vai bước, cuối cùng hất tay áo mà ngồi xuống mép giường, vẻ mặt cực kỳ u ám, nói:
“Tên lang băm như ngươi thật vô dụng!”
“Chỉ biết tim rồng tim rồng, trẫm còn cần ngươi làm gì!”
Tôn Họa vẫn im lặng chắp tay hành lễ, bình tĩnh đợi cơn giận của hắn nguôi đi.
Một lúc sau, Yến Diên quả nhiên bình tĩnh lại rồi, hắn nhìn y một cách kiên định: “Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, trong thiên hạ này, trừ tim rồng ra thật sự không còn thứ nào khác có thể cứu được tính mạng của A Ngọc sao?”
Tôn Họa im lặng một lúc lâu: “Có thì có, nhưng so với tim rồng thì vật đó còn khó tìm hơn.”
“Thứ gì?” Yến Diên cảm thấy vui trong lòng.
Tôn Họa ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Yến Diên: “Nội đan của rồng.”
“Tim rồng có thể nhân lúc rồng không để ý mà moi tim, nhưng nội đan là viên linh đan được rồng dùng linh lực ngưng tụ mà thành, nếu không phải tình nguyện lấy ra thì người khác không cách nào đạt được.”
Yến Diên: “Nếu mất đi nội đan…rồng sẽ chết?”
Tôn Họa lắc đầu: “Điều này lại không xảy ra, chỉ trở nên không khác gì con người mà thôi.”