Dư Viễn không khách sáo bắt đầu càn quét thức ăn, cậu rất đói bụng nào còn lòng dạ suy nghĩ tâm ý người khác gì nữa, dường như chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ, Trịnh Nhung nhìn Dư Viễn ném hết hình tượng ăn như hổ như sói, Dư Viễn no nê ngẩng đầu mới phát hiện nãy giờ chỉ có mình ăn.
“No rồi?”
Trịnh Nhung bình tĩnh hỏi, Dư Viễn sờ sờ bụng: “Có lẽ thế, đi thôi.”
Trịnh Nhung nắm chặt cổ tay Dư Viễn, bất đắc dĩ nói: “Em không thể phối hợp với tôi một chút sao, em xem tôi còn chưa ăn miếng nào.”
Dư Viễn quay đầu phản bác: “Tổng giám đốc Trịnh, anh ăn là việc của anh nhé, tôi đâu có cản anh ăn.”
Trịnh Nhung nhìn Dư Viễn, ánh mắt bắt đầu nổi sóng: “Em đút cho tôi.”
Nhìn bộ mặt Trịnh Nhung vô lại, Dư Viễn mau chóng tự hỏi, anh ta giả vờ thôi, anh ta cũng không ngốc, cậu còn chưa tính sổ với Trịnh Nhung đâu, sao có thể khinh địch buông tha đối phương như vậy.
“Được, tôi có thể đút anh ăn, nhưng tôi có một yêu cầu, anh không được đụng đến tôi.”
Đối với yêu cầu của Dư Viễn, Trịnh Nhung hớn hở gật đầu đồng ý, chẳng qua lúc ấy anh thật sự xem nhẹ khả năng trả đũa của Dư Viễn.
Dư Viễn rất vừa lòng nhìn Trịnh Nhung gật đầu, cậu híp mắt cười xấu xa, gương mặt ngọt ngào khó tả, mắt sáng như sao, giống như nhìn thấy một con chuột béo sắp nhảy vào bẫy của cậu.
Dư Viễn xem xét đồ ăn còn lại trên bàn, cậu tuỳ tiện cầm một quả nho đi đến trước mặt Trịnh Nhung, nhìn đối phương ngồi ngay ngắn trên ghế, nhanh chóng ngồi lên đùi đối phương, cậu ngậm quả nho, hai tay ôm cổ Trịnh Nhung, kề sát cơ thể, sau đó dùng quả nho cậy mở miệng Trịnh Nhung, răng nanh cọ cọ, nước nho bắn tứ tung vào miệng hai người, Dư Viễn nhiệt tình chặn môi đối phương, đầu lưỡi không ngừng đẩy nước vào.
Trịnh Nhung còn rất thích thú cái hôn nồng nhiệt này, giữa miệng hai người tràn ra nước nho, tiếng nước “chậc chậc”, làn môi hai người liếm mút toả ra hương vị ngọt lịm, thật sự tim Trịnh Nhung cũng ngọt theo.
Nụ hôn vừa dứt, từ môi Dư Viễn kéo ra một sợi chỉ bạc, cậu gợi tình vươn đầu lưỡi liếm nước miếng quanh miệng, quyến rũ trong ánh mắt càng nồng đậm: “Tổng giám đốc Trịnh, có ngọt không?”
Trịnh Nhung nén xúc động muốn đè cục cưng *** đãng trước mắt này xuống mặt bàn, cười như không cười nói: “Cục cưng tiếp tục đi.”
Hừ nhẹ một tiếng, Dư Viễn ma sát mông mình với thân dưới Trịnh Nhung, cậu thật muốn nhìn Trịnh Nhung còn có thể hưởng thụ như này không.
Dư Viễn khẽ ngẩng đầu để lộ ra cần cổ trắng nõn, ngón tay trượt từ cổ áo xuống, thong thả cởi từng chiếc cúc áo, sau đó toàn bộ khuôn ngực trần trụi lộ liễu trước mắt Trịnh Nhung, hai núm vú cực lớn hơi hơi nhếch lên, Dư Viễn kéo áo sơ mi đến khuỷu tay thì dừng, rồi bắt đầu cởi quần.
Dư Viễn mở hai chân, nửa quỳ trên đùi Trịnh Nhung đang ngồi trên ghế, đầu nhũ ghé sát miệng Trịnh Nhung, Dư Viễn vừa phóng túng lắc lắc mông vừa ma sát đầu nhũ bên miệng đối phương, nhét đầu nhũ rất vểnh vào miệng anh, còn nhanh nhẹn cởi quần dài và quần lót, trong lúc đó, Dư Viễn cố ý thở dốc, hít khí rồi lại thở ra.
Lúc này dường như cả người Dư Viễn đều trần trụi, vặn vẹo trên đùi Trịnh Nhung, khe mông trùng khít kẹp kê ba dưới thân, ý cười Dư Viễn không giảm, bắt đầu lấy các đồ ăn trên mặt bàn rồi bày lên cơ thể mình.
Đầu tiên, cậu rải nước sốt salad lên đầy ngực, nước tương màu trắng làm cơ thể cậu vốn trắng nõn càng thêm *** đãng, sau đó cậu lấy ớt ngọt vòng qua hai đầu nhũ, nhũ tiêm còn lấp lánh sáng bóng, kiệt tác do Trịnh Nhung liếm hút mà ra, đây được coi là món khai vị.
Dư Viễn cầm mỳ ý, vừa vuốt ve kê ba vừa muốn quấn mỳ ý lên kê ba, Dư Viễn uốn éo thân thể, tiếng rên rỉ tự an ủi không hề kiềm nén, cậu còn xoay hẳn người, đối mặt với Trịnh Nhung mà tự an ủi.
“A… Ô ưm… Thật thoải mái… Ha a… Hừ ưm ông xã, cục cưng *** đãng cứng… Ưm a…”
Dư Viễn đẩy nhanh tốc độ trên tay, mông ma sát vật thể phía dưới không ngừng, thủ *** trước mặt Trịnh Nhung khiến kê ba cậu mau chóng đứng lên, dục vọng trong cơ thể Dư Viễn dâng lên, ánh mắt dụ dỗ, cậu không quên mục đích ban đầu của mình, rốt cuộc quấn mỳ ý quanh thân kê ba, cậu đắc ý nhoẻn miệng cười nhìn Trịnh Nhung, thành công nhận lấy lửa tình nóng rực trong mắt đối phương.
Làm xong món chính, Dư Viễn bắt tay vào làm bánh ngọt tráng miệng, cậu ung dung lấy thìa kem, cơ thể ngửa ra sau, hai chân mở lớn, tao huyệt hé ra khép vào phía dưới kê ba đứng thẳng hiển hiện trước mắt Trịnh Nhung.
Thế còn chưa đủ, đầu ngón tay Dư Viễn cố ý gẩy hai cánh hoa, nó co rút liên tục tựa như tao huyệt đang cực kỳ khát khao được người thao.
Dư Viễn cầm cái thìa nhỏ đặt ở miệng tao huyệt, từng chút từng chút nuốt chiếc thìa kim loại lạnh lẽo, xúc cảm sảng khoái ập khiến làm Dư Viễn kêu lên: “Nha a a, thật lạnh… Thật thích ha a… Ô ừ… Ông xã, tao huyệt ô a… ăn cái thìa rồi… Thật thoải mái… Ha a a…”
Dư Viễn vừa hết mình rên rỉ vừa dùng thìa đâm chọc tao huyệt, cậu không ngừng khuếch trương tiểu huyệt bằng thìa kem, *** thuỷ bên trong tràn ra, thấm ướt tây trang sang trọng dưới thân.
Khuếch trương đến khi tạm ổn, Dư Viễn rút cái thìa đầy *** thuỷ ra rồi để bên miệng Trịnh Nhung, cười hỏi: “Tổng giám đốc Trịnh, có thể liếm sạch thìa giúp tôi không?”
Ánh mắt Trịnh Nhung tối sầm, biểu tình biến thành khó nhịn khát máu, anh chưa nghe hết lời Dư Viễn mà đã không hề do dự há miệng ăn sạch chiếc thìa chứa *** thuỷ Dư Viễn, sau đó còn làm như nhấm nháp một chút, khoé miệng hơi nhếch, giọng nói khàn khàn: “Thật ***, nhưng là hương vị tôi thích.”
Dư Viễn cười quyến rũ liếm liếm khóe miệng: “Sẽ càng *** hơn.”
Dứt lời, cậu cầm thìa mà múc kem, chiếc thìa ngập trong lớp kem trắng thơm ngon, Dư Viễn lại nhét thìa kem vào tao huyệt lần nữa, cảm xúc lành lạnh đột ngột làm Dư Viễn khẽ run, cậu đẩy thìa vào nơi sâu nhất, nó kích thích Dư Viễn như tên đã lên cung, khoái cảm ào ào đổ xuống, cậu thích thú *** kêu không thôi.
“Ha a a a… Đi vào, ông xã nha a a… Thật lạnh, ô ông xã. Tao huyệt nho nhỏ thật thoải mái ô a… tao huyệt nhỏ, ha a a a bị thao đến đó rồi…”
Tay Dư Viễn càng nhanh hơn, cậu múc thêm mấy thìa kem nữa, kem mịn màu trắng khi chạm đến tao huyệt nóng bỏng chốc lát tan thành nước, theo tiếng “phốc phốc” ra vào của chiếc thìa, miệng huyệt dính đầy chất lỏng trắng sữa, rất giống màu dịch thể, dính lên cả mỳ ý tựa như nước sốt của mỳ.
Mà tao huyệt dưới thân Dư Viễn cũng đã được nhồi đầy kem, rốt cục bày xong một bàn tiệc thịnh soạn lên thân thể.
Cậu giương mắt nhìn ánh mắt Trịnh Nhung u ám *** hỗn loạn và cái lều vải tây trang căng phồng nào đó, Dư Viễn khoái trá nở nụ cười, cậu cố ý lại gần Trịnh Nhung, vừa nhẹ giọng vừa khàn khàn hỏi: “Tổng giám đốc Trịnh, muốn ăn không?”