Cậu uể oải nằm trên chiếc giường lớn, nhớ rõ hôm qua ở nhà hàng mình đã “ký kết” hiệp ước bất bình đẳng gì gì đó, không đúng, là hôn ước, cũng không đúng lắm, hẳn là cầu hôn.
Trịnh Nhung, con lai Y quốc hơn nữa còn là người đàn ông độc thân hoàng kim tổng giám đốc trẻ tuổi của công ty đa quốc gia, thế nhưng cầu hôn cậu!?
Đến bây giờ Dư Viễn vẫn chưa chắc chắn tên chết dẫm kia có phải vì tìm kích thích nên mới chọc ghẹo cậu hay không, có điều Dư Viễn hy vọng chuyện này là giả, nếu trò chơi thành sự thật, chẳng phải về sau cậu phải giữ thân như ngọc vì một người hay sao, không thể tuỳ ý đi tìm 419 á.
Cho dù không thể săn 419, quan trọng là Trịnh Nhung không phải con trym ngoan ngoãn gì, Dư Viễn dùng sắc dụ dỗ anh ta không những không đùa giỡn được còn bị chơi lại, thế thì kết với chả hôn cái gì, tuyệt đối không được á!
Hơn nữa Dư Viễn dám khẳng định chuyện hôn nhân không thể trói chân cậu, khi thèm muốn thì ra ngoài tìm 419 đã trở thành thói quen, cậu không nhịn được tưởng tượng, đến lúc đó rồi Trịnh Nhung đến bắt gian mình như thế nào, lỡ đâu đến chậm một chút, cậu không chắc không xảy ra chuyện NTR… Rồi Trịnh Nhung sẽ phản ứng như thế nào, tức giận sao? Thật hả dạ!
NTR: hay cụ thể là Netorare ( 寝取られ), là một thuật ngữ nói về một thể loại game, anime hoặc manga. Trong đó vợ hoặc người yêu của nhân vật chính bị người khác chiếm đoạt. (nguồn ở đây)
Dư Viễn nằm trên giường miên man suy nghĩ ảo tưởng sức mạnh, mà thực tế quả thật hoang tưởng không kém, không ngờ việc này thành thật, cậu chỉ nghĩ bậy thôi mà, chỉ đành nói Trịnh Nhung đúng là “ảo tưởng sức mạnh”.
“…Cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa thình lình vang lên khiến Dư Viễn giật mình, nhìn ra cửa, một người phụ nữa ăn mặc giống nhân viên công sở rất quen mắt đứng đấy, đó là thư ký bên người Trịnh Nhung.
“Dư tiên sinh.” Thư ký đẩy kính mắt, vẻ mặt chuyên nghiệp mỉm cười: “Tổng giám đốc chúng tôi để ngài có thời gian nghỉ ngơi, chuyện tổ chức hôn lễ đã được chuẩn bị xong, tổng giám đốc định tiến hành hôn lễ tại giáo đường ở trung tâm thành phố vào sáng mai. Cho nên thời gian khá gấp gáp, hôm nay tôi mang lịch trình ngày mai đến cho ngài xem, đồng thời dẫn ngài đi chọn lễ phục.”
……..
Dư Viễn giật mình ngồi dậy, miệng cậu mở to đến có thể nhét một quả trứng gà vào.
“Buổi sáng ngày mai tổ chức hôn lễ?!?!”
… Lần này cả người Dư Viễn thật sự không ổn rồi, không ngờ báo ứng đến nhanh như thế, cậu chưa chuẩn bị tâm lý gì hết, lần đầu tiên muốn dìm chết sự *** đãng không nhịn được đi dụ dỗ người khác của mình, nếu tối hôm qua không mở miệng nhận thua thì hôm nay cũng không xảy ra chuyện lớn như thế!
Dư Viễn đần người nghe thư ký thao thao bất tuyệt nói về lịch trình hôn lễ, lại đần người đi chọn lễ phục với cô, cuối cùng đần người về chỗ ở… Điều duy nhất khiến Dư Viễn phấn chấn là câu nói cuối cùng trước khi đi của cô thư ký…
“Vì muốn chuẩn bị hôn lễ chu toàn, mà công việc bên công ty cũng không thể bỏ bê nên tối nay anh ấy có lẽ sẽ không về, anh ấy nhờ tôi thông báo với ngài, đừng nhớ anh ấy, nếu có thể thì muộn như nào anh ấy cũng về với ngài.”
Đệt! Có quỷ mới nhớ anh!
Tiễn thư ký, Dư Viễn tức tốc quay về phòng, mở laptop ra, cạch cạch gõ vài phát liền đặt được một vé máy bay về nước.
Cậu đã nghĩ kỹ, anh ta không đến mức lúc nào cũng giám sát mình, cậu phải nắm chặt cơ hội về nước! Tối nay mà ở lại sẽ bị ăn sạch xương cũng không còn! Cho dù phải đối đầu với nguy cơ mất việc nhưng không thể tha hương cầu thực ở nước ngoài, “hiến thân” vì sự nghiệp á!
Dư Viễn nhanh nhẹn kéo vali, nhét tất cả đồ dùng vào, chẳng mấy chốc liền thu dọn xong, Dư Viễn vốn định kéo vali đi thẳng nhưng cảm thấy như này rất mất mặt, hơn nữa để lộ ra có vẻ mình rất sợ Trịnh Nhung, quanh trọng nhất là phải làm cho Trịnh Nhung mất mặt.
Đôi mắt Dư Viễn nheo nheo cong lên, tưởng tượng buổi tối Trịnh Nhung trở về, cậu cố ý xếp chăn gối lộn xộn, lại nhét một đống sách báo các thứ để chăn phồng lên, rất giống như có người nằm ngủ trong đó.
Làm xong hết thảy, Dư Viễn lấy một chiếc bút ghi âm ra, ấn nút bắt đầu ghi âm, cố ý giả vờ giọng ngái ngủ: “Ông xã, em buồn ngủ quá, anh ra ngoài được không.”
Dư Viễn cười ngẫm nghĩ một chút, ném thêm câu nữa: “Ngày mai làm có được không, em buồn ngủ lắm.”
“Anh đừng lại đây, em mà giận thì ngày mai sẽ không kết hôn với anh nữa.”
“Ưm ông xã Đừng lộn xộn, ra ngoài đi”
Dư Viễn cầm bút ghi âm vừa cười vừa cài đặt thời gian, cậu quả thật bội phục chỉ số thông minh của mình, cực kỳ vừa lòng đặt bút ghi âm cạnh gối, vỗ vỗ tay kéo vali ra ngoài.
Đi được vài bước, Dư Viễn bỗng nhiên dừng lại, cậu cầm giấy bút ra phòng khách, ngồi xuống ghế xoa cằm suy nghĩ hồi lâu mới lưu loát viết ra mấy câu, sau đó trở lại phòng ngủ nhét giấy vào đống chăn.
Xong xuôi tất cả, Dư Viễn coi như hài lòng, tâm trạng cực kỳ tốt kéo vali đến sân bay, tiếc nuối duy nhất là cậu không thể tận mắt chứng kiến vẻ mặt Trịnh Nhung khi bị chỉnh.
Bên kia, vì bận rộn chuẩn bị hôn lễ với cục cưng *** đãng nhà mình, Trịnh Nhung không thể không tăng ca làm việc ở công ty đến đêm, nửa đêm anh mới làm xong mọi việc, hôn lễ được tổ chức vào sáng hôm sau cũng sắp đến.
Chuyện đầu tiên sau khi Trịnh Nhung lái xe về nhà là đến phòng Dư Viễn.
Trong nháy mắt mở cửa, anh nhìn thấy Dư Viễn nằm ngủ trên giường, anh vừa mở cửa khiến đối phương tỉnh giấc.
“Ông xã, em buồn ngủ quá, anh ra ngoài được không.”
Trịnh Nhung khẽ cười: “Vì em mà tôi làm việc đến tận bây giờ, đây là đang dỗ tôi đi?”
“Ngày mai làm có được không, em buồn ngủ lắm.”
Nghe giọng nói mệt mỏi của đối phương, Trịnh Nhung bất đắc dĩ: “Được rồi cục cưng, hôm đó ở nhà hàng tôi làm hơi quá, đêm nay để tôi ôm em ngủ, cam đoan tôi không làm gì cả, nhé?”
“Anh đừng lại đây, em mà giận thì ngày mai sẽ không kết hôn với anh nữa.”
Trịnh Nhung dựa người vào cửa, thở dài: “Chẳng lẽ cục cưng không nhớ tôi sao, em cho tôi câu trả lời vừa lòng tôi liền ra ngoài.”
“Ưm ông xã Đừng lộn xộn, ra ngoài đi”
Câu nói nũng nịu này khiến Trịnh Nhung bại trận toàn tập, anh cười nhẹ đóng cửa phòng Dư Viễn, không ồn ào ảnh hưởng đến giấc ngủ của cục cưng, về phòng mình ngủ.
Đêm nay yên bình vô sự trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Nhung vừa dậy đã phải vội vàng chạy đến công ty xử lý văn kiện gấp, phòng Dư Viễn còn chưa kịp sang, sau nửa giờ xử lý xong công việc lại nhanh chóng đến trung tâm thành phố bố trí lễ đường, có chỗ nào chưa hài lòng đều tự mình phân phó chỉnh sửa, xong việc mới thay lễ phục.
Kỳ thật Trịnh Nhung tính toán rất ổn thoả, trước làm một hôn lễ để buộc Dư Viễn bên cạnh mình, chắc chắn cậu là người của mình, từ giờ không dám trêu hoa ghẹo nguyệt, sau đó có thời gian sẽ long trọng giới thiệu cậu với bạn bè thân, tổ chức một hôn lễ hoành tráng hơn, dù sao Trịnh Nhung cũng biết Dư Viễn không dễ an phận như vậy.
Chớp mắt đã đến mười giờ, Trịnh Nhung đã chuẩn bị kha khá, đang định gọi điện cho thư ký kêu cô đón Dư Viễn đến đây, mới lấy điện thoại ra, bóng dáng thư ký sốt ruột hoảng hốt chạy đến.
“… Tổng, tổng giám đốc Trịnh, không ổn!”
Thư ký thở hồng hộc, tay trái cầm một cái bút ghi âm, tay phải đưa ra một tờ giấy, vẻ mặt rối rắm, cô nói không ra hơi: “Dư, Dư tiên sinh, anh ấy đi rồi.”
Nháy mắt, vẻ mặt Trịnh Nhung biến sắc, bình tĩnh nhận lấy bút ghi âm và tờ giấy, đầu tiên anh nghe nội dung được bút ghi âm ghi lại, nhất thời nổi trận lôi đình, giọng nói và cuộc đối thoại quen thuộc, thế mà đêm qua anh nói chuyện với một cái máy ghi âm!
Đè lửa giận trong lòng, Trịnh Nhung mở tờ giấy ra, nhìn thấy nét chữ Dư Viễn và nội dung…
“Ông xã tổng giám đốc Trịnh thân yêu, hiện tại tôi đang ngồi máy bay về nước, ừm, nếu thuận lợi thì giờ đã xuống máy bay, ai bảo anh quay video còn làm tôi mất mặt trước, cũng tại tôi hẹp hòi nên đành phiền anh vạ lây chút tâm trạng không vui của tôi, thế nên ông đây đào hôn, nếu muốn kết hôn với tôi, có bản lĩnh thì anh đuổi đến trong nước đi, ông đây cưới anh, hừ!”
Xem xong nội dung, người đàn ông châu Á vốn dĩ đen mặt tức giận đột nhiên cong khoé miệng để lộ ra nét cười ẩn ý, anh nhìn tờ giấy, ý cười càng ngày càng rõ.
Trịnh Nhung cởi lễ phục trên người ra, anh vẫy tay gọi thư ký đến, cao giọng nói: “Huỷ bỏ hôn lễ, lập tức chuẩn bị cho tôi một vé máy bay về nước.”
Phiên ngoại: Trừng phạt đào hôn
Dư Viễn tuyệt đối không ngờ rằng Trịnh Nhung chỉ cần nửa ngày để mò đến nhà cậu!
Dư Viễn ghé mắt nhìn qua mắt mèo mà hoảng hồn, người đàn ông đứng bên ngoài quả thật chính là Trịnh Nhung ngày hôm trước còn ở Y quốc, theo sau anh còn có hai vệ sĩ và một thư ký, khí thế nhìn thế nào cũng không có thiện ý, cứ như Dư Viễn nợ anh núi tiền vay nặng lãi.
Quan trọng là, làm sao Trịnh Nhung biết địa chỉ nhà cậu?!
Dư Viễn khẳng định mình chưa làm gì quá đáng, chẳng qua trước khi trở về từ chuyến công tác đến Y quốc, cậu chỉ trốn một cuộc hôn nhân mà thôi… Huống hồ, là một thanh niên truyền thống yêu nước, chuyện chạy trốn khỏi hôn sự cả đời chẳng đáng là gì, cho dù chuyện chung thân tôi tình anh nguyện còn không thành vấn đề nữa là Trịnh Nhung đơn phương ép buộc cộng thêm cưỡng bức dụ dỗ thì toàn toàn không thể kết với hôn, kiên quyết với đạo lý này, còn coi như không phải chuyện lớn gì, vừa thông não vừa động kinh xong, Dư Viễn đã tự thuyết phục được bản thân.
Cậu đứng sau cửa nhà nén bất an trong lòng, nhất quyết không chịu mở cửa, tâm lý chột dạ rõ rành rành, nếu không làm chuyện sai trái thì việc gì phải sợ quỷ gõ cửa, quan trọng là đứng ngoài cửa đâu phải quỷ.
“… Dư Viễn, mở cửa.”
Giọng nói Trịnh Nhung trầm ấm từ tính, nhất thời sắc mặt Dư Viễn không tốt lắm, đối phương thế mà gọi đầy đủ họ tên cậu, đây là lần đầu tiên á, bình thường dù nghiêm túc chỉ kêu Dư tổng giám, Dư Viễn không dám đoán tâm trạng Trịnh Nhung khi đứng ngoài cửa, tuy rằng anh không phải quỷ nhưng lúc điên lên còn đáng sợ hơn quỷ!
Dư Viễn nuốt nước miếng, giả vờ nghi hoặc hỏi: “Ai đấy?”
Trịnh Nhung bên ngoài lập tức cười rộ: “Lén lút bên kia quan sát tôi lâu như thế còn dám hỏi là ai? Cục cưng à, em thật muốn ăn đánh ha.”
Kế sâu của Dư Viễn không thành, cậu linh cảm bây giờ không thể mở cửa, lại cảm thấy nếu không mở cửa hậu quả càng nghiêm trọng hơn, vừa nghe ngữ điệu liền cảm thấy tương lai u ám.
“Anh đến làm gì?” Dư Viễn đen mặt, lo lắng không dứt: “Bây giờ là giờ tan tầm, không bàn chuyện công việc nữa.”
Trịnh Nhung mất kiên nhẫn chậc một tiếng: “Mở cửa.”
Dư Viễn thầm kêu “chết cha” một tiếng, tay nâng lên lại thả xuống, do dự hồi lâu mới nói: “Anh muốn gì? Không chơi ỷ đông hiếp yếu nhá…”
Ánh mắt Trịnh Nhung tối sầm, cười khẽ: “Cho em cơ hội cuối cùng, mở cửa.”
Xong rồi xong rồi… Nếu không mở không chừng anh ta sẽ phá cửa mà vào.
Dư Viễn đau khổ, nói thật lúc đào hôn và chỉnh Trịnh Nhung cậu không hề lo lắng sau này sẽ xảy ra chuyện gì, quả thật làm liều để tương lai lên thớt mà, tự tìm đường chết chắc chỉ đến thế, huống chi ai ngờ tổng giám đốc ở Y quốc nói động một chút là chạy về nước chứ.
Âm thanh “lạch cạch” vang lên, cửa được mở ra từ phía trong, Dư Viễn xấu hổ cười cười đứng ở cửa, lập tức nhìn thấy Trịnh Nhung đen mặt quả quyết tiến lên, may mà vài người phía sau anh không đi theo.
Dư Viễn đóng cửa, chưa xoay người đã bị ôm từ phía sau, nhất thời cả người bay lên không trung, hai chân rời đất mẹ.
Dư Viễn hoảng hốt, cuống quít đập đập bàn tay trên lưng mình: “Này này sao đấy, thả tôi xuống!”
Trịnh Nhung làm lơ, một tay giữ Dư Viễn một tay lột quần cậu, cặp mông trắng nõn tức khắc loã lồ, anh vuốt ve hai ba cái, bình tĩnh hỏi: “Không muốn mở cửa cho tôi?”
Dư Viễn vội vã phủ nhận: “Không không, ban đầu tôi không biết anh đến.”
…Ba!
Trịnh Nhung không kiêng nể đánh nhẹ lên bờ mông căng tròn, Dư Viễn hít sâu một hơi.
Trịnh Nhung lại cười hỏi: “Dám trốn khỏi hôn lễ? Có phải không?”
Dư Viễn lắc đầu: “Chuyện đó, chuyện đó không phải em cố ý, công ty gọi em về nước, anh thả em xuống đã, nghe em giải thích.”
… Ba ba!
Mông Dư Viễn lại bị đánh hai phát nữa, làn da trắng như ngọc nhiễm màu đỏ hồng, Trịnh Nhung vẫn không chịu tha cho cậu, hỏi tiếp: “Còn dám ghi âm lừa tôi? Hử?”
Lần này, Dư Viễn cười gượng vài tiếng, chịu cơn đau ở mông, không biết xấu hổ cong mông, cậu lắc lắc mông, làm mặt đáng thương nói: “Ông xã đừng đánh nữa được không, em đau.”
…Ba ba ba!
Ba cái đánh không nể tình rơi xuống, Dư Viễn đau kêu lên.
Trịnh Nhung không động đậy: “Tôi thương em mới bị em lừa, cục cưng à, em thật khiến tôi không bớt lo được chút nào ha, em nói đi, bây giờ chúng mình làm gì đây?”
Dư Viễn nghẹn đỏ mặt, nói không được nũng không xong, cậu lập tức bùng nổ, hừ giọng nói: “Tôi muốn trốn hôn lễ muốn lừa anh cho vui thì sao? Ai muốn kết hôn chứ, ông đây rong chơi còn chưa đã!”
Ánh mắt Trịnh Nhung thâm trầm, anh vuốt ve mông Dư Viễn, không báo trước đột ngột đâm ba ngón tay vào tao huyệt!
“Á a a đau…”
Dư Viễn sợ hãi thét lên, cậu không nghĩ Trịnh Nhung sẽ cắm vào bất chợt như thế, cảm giác tiểu huyệt đột ngột bị xâm phạm đương nhiên không sung sướng gì.
“Đau? Sẽ càng đau hơn, hôm nay tôi sẽ chơi chết em, cục cưng à.”
HOÀN TOÀN VĂN