"Giữ khí ở bụng, tập trung vào đan điền của con."
"Từ từ thở ra rồi lặp lại theo trình tự."
"Bây giờ, hãy lắng nghe thanh âm của gió, hơi thở của đất, sức ấm của trời."
"Hãy tưởng tượng, xung quanh con đang tồn tại những tầng tiên khí mờ ảo. Con có thể không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được chúng."
"Nó trông như thế nào?" Sư phụ hỏi.
"Tiên khí trong suốt mang theo vầng hào quang, giống như những vạt nắng vậy, rất đẹp... Mát mát lành lạnh, còn có thêm một chút sương mờ."
Dựa vào những gì ta mô tả, bạch y nam tử có hơi bất ngờ, thế nhưng rất nhanh liền trở lại với dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
"Khi ta nhắc đến định, con hãy tập trung hấp thụ những tiên khí này vào bên trong cơ thể. Thành hay bại, tất cả đều phụ thuộc vào bước cuối cùng này."
Ta gật đầu xem như đã hiểu.
Thế rồi, sư phụ còn nói thêm:
"Đừng sợ hãi. Cứ an tâm hành động!"
"Hãy tập trung vào ý niệm của con. Khi con có thể làm chủ được ý niệm của chính mình, vũ trụ này hợp lực để giúp con thực hiện những điều con muốn."
Nói vừa dứt câu, Tiêu Thanh Dạ liền cứng rắn cất tiếng:
"Định."
Ngay lập tức, luồng tiên khí vốn đang nhốn nháo quanh ta đột nhiên đứng yên một chỗ.
Tiếp đó, toàn thân ta toát ra một vầng hào quang nhỏ. Sau đó, cơ thể từ từ hấp thụ những tiên khí xung quanh, tinh hoa nhật nguyệt cũng vì thế mà giao hoà.
Thành... Thành công rồi?!
Giật mình mở mắt, phát hiện toàn thân lúc này đột nhiên xuất hiện nhiều biến hoá.
Những vết thương hoá sẹo ngày trước mờ dần rồi biến mất, sắc da cũng không còn tái xanh như cương thi nữa.
Ta vui mừng vội vàng lao vào lòng sư phụ, vô cùng vui vẻ nói:
"Sư phụ, con thành công rồi."
Tiêu Thanh Dạ sững người vài giây, liền từ tốn mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu ta:
"Làm tốt lắm!"
Bấy giờ, ta mới phát hiện tư thế giữa ta và ngươi có hơi không đúng lắm, liền nhanh chóng cách xa người vài bước.
Là... là ta quá kích động rồi.
...
Kể ra cũng thật là trùng hợp, sáng nay khi ta đến Tàng Thư các tìm cổ văn đọc với mục đích tìm cách nhập khí, thì vô tình phát hiện sư phụ cũng ngồi ở đây thưởng trà.
"?!"
Vốn không muốn làm ảnh hưởng đến nhã hứng của người, nên chỉ định đến khấu chào rồi rời đi ngay, kết quả liền bị người gọi lại hỏi chuyện:
"Cổ văn! Để làm gì?" Sư phụ khi nghe ta nói đến Tàng Thư các tìm cổ văn thì khẽ nhíu mày, bất chợt hỏi.
"Cứ mãi tìm kiếm thức ăn trong Thanh Dạ các cũng không phải cách hay. Con muốn nhập khí để tu tiên ạ."
Tiêu Thanh Dạ gật đầu xem như đã hiểu:
"Không cần cổ văn, ta có thể dạy con."
Và thế là có kết quả như bây giờ.
Sự đời thật trớ trêu...
Kiếp trước tự học, phải mất 3 năm ta mới qua được bước đầu nhập khí.
Kiếp này được người chỉ dẫn, chỉ mất khoảng 3 canh giờ đã hoàn thành xong.
Trải qua hai đời, ta chợt nhận ra...
Chỉ cần không ngừng nỗ lực, không sớm thì muộn cũng sẽ gặt hái được thành công. Nhưng nếu được bái đúng sư, rèn luyện đúng hướng thì thành công sẽ đến càng nhanh hơn.
Kiếp trước tại sao đã bái sư nhưng ta lại chọn cách tự học nhỉ?
Tiêu Thanh Dạ vốn là đệ nhất chiến thần ở Tu Chân giới, đệ tử của y không phải là thiên tài cũng là kẻ mang tư chất hơn người.
Học một hiểu nhiều, trí tuệ cao siêu.
Mà ta chỉ là một phàm nhân trì độn, đã thế tính cách còn có phần nội liễm.
Mỗi lần người ngỏ ý hỏi dạy, ta đều sẽ từ chối.
Ta sợ làm người mất thời gian.
Cũng lo sợ người dạy kẻ trì độn như ta sẽ sớm mất kiên nhẫn, để rồi chán ghét ta.
Thay vì đối mặt với nỗi sợ, ta lại tìm cách trốn tránh.
Trốn được một lần, không trốn được cả đời.
Ta không đối mặt với nỗi sợ, nỗi sợ cũng sẽ lần nữa tìm đến ta.
Khi đó, ta sẽ tá hỏa phát hiện, từ bao giờ nỗi sợ trong ta lại lớn đến vậy?
Sau này, ta chợt nhận ra, nếu không tìm cách chiến thắng nỗi sợ, nỗi sợ sẽ chế ngự, chi phối suy nghĩ trong ta.
Suy nghĩ quyết định hành động.
Hành động sẽ quyết định kết quả!
Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Vậy nên, khi cơ hội đến, ta sẽ nhanh tay nắm bắt.
Sẽ không chối từ người như cách ta đã từng làm nữa.
Hết chương 21
(Đọc chương mới sớm nhất tại page Khi Lạc Viết)
———
Về tác giả:
Fanpage: Khi Lạc Viết
Group: Ngôn tình mãi keo - Khi Lạc Viết
Tiktok: @Khilacviet
Wattpad: @Khilacviet