• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Tín Phong huyện đang xảy ra hạn hán, Đỗ Tử Minh được cử đến xử lý, chưa được bao lâu thì đã báo tin về.

Đông Phương Phong mở thư ra đọc. Tình hình ở Tín Phong đã được xử lý tương đối ổn thỏa, người dân thiếu gạo ăn đã được cung cấp đầy đủ. Xuất thân từ nông dân, Đỗ Tử Minh hiểu rất rõ vai trò của tưới tiêu đối với nông nghiệp. Hắn cùng vài người thân tín đi dò tìm mạch nước ngầm, còn cho người sang trấn Yên Hà bên cạnh thăm dò, tìm cách dẫn nước về huyện Tín Phong.

Trong thời gian đó Đỗ Tử Minh vô tình biết được chuyện, một số cư dân của Tín Phong huyện đột nhiên mất tích. Người trong làng bảo khi xảy ra hạn hán, triều đình chưa đến tiếp viện, nhiều trai tráng đã nghe lời một số người lạ cùng đến trấn Nguyệt tìm việc làm. Nghe nói thù lao rất cao.

Họ ra đi không trở lại, ít ra cũng phải mấy trăm người.

Cư dân trấn Yên Hà cũng vậy. Khoảng mấy trăm trai tráng cũng mất tích bí ẩn. Đều xuất phát từ một số người dụ dỗ đi tìm kiếm công việc tốt hơn.

Đông Phương Phong nhíu mày, hỏi Chúc Đường:

-Khanh thấy sao?

-Chuyện này nên làm ra lẽ, tránh lòng dân hoang mang. Hoàng thượng, để cho thần?

-Được rồi…Khanh cứ làm đi…

Chúc Đường sau khi nhận chức Trung đường, làm việc công tư rõ ràng, theo lời Trương lão sư là kỳ tài thiên hạ. Nghĩ đến việc sau này hắn sẽ lên ngôi cửu ngũ Đông quốc, Hàn Mặc có chút lo lắng cho Đông Phương Phong. Tuy nhiên, Hoàng thượng lại không có chút đố kỵ, còn rất tán thưởng tài năng của Chúc Đường.

Chúc Đường được toàn quyền sử dụng ám dạ quân, chỉ trong mười ngày đã nhanh chóng đưa về cho Đông Phương Phong một báo cáo chi tiết, còn tra ra được kẻ giấu mặt đằng sau đó là ai.

-Hoàng thượng…

Tay Đông Phương Phong run rẩy. Hàn Mặc nghe được nhịp tim hắn loạn cuồng:

-Sao…sao lại là đệ ấy? Tại sao?

Người đứng đằng sau là Bát vương gia Đông Phương Tựu, vị hoàng đệ suýt được đưa lên ngôi hoàng đế bây giờ của Đông Phương Phong.

-Ngay khi Tạ Hiểu kéo quân về triều, Bát vương gia đã chuẩn bị nội loạn. Nhưng người đưa tin đến chỗ Tạ Hiểu thì chúng ta đã phản công lại Đông quốc rồi.

Ngai vàng và địa vị. Đằng sau Đông Phương Tựu là một Cửu Hà quốc tham vọng không kém. Đông Phương Phong ngày xưa chấp nhận lên ngôi vị nhằm để bảo vệ hoàng đệ. Hắn đâu ngờ vị hoàng đệ ấy không cần sự chở che đó mà cứ khăng khăng cho là Đông Phương Phong tham quyền vị. Bây giờ hắn ta đã mười lăm tuổi, đủ lông đủ cánh, muốn vươn xa, muốn được ở vị trí cao hơn.

-Hoàng thượng…Chuyện này…

-Khanh lui đi. Ta…

-Hoàng thượng, chuyện này phải nên xử lý rồi.

-Khanh bảo ta xử lý thế nào? -Đông Phương Phong gằn giọng- Giết nó sao? Ta vì đâu mà không cam chịu sự khống chế của mẫu hậu và thừa tướng? Ta muốn mạnh lên để bảo vệ những người thân, chứ không phải để giết những người thân. Ta…

-Bát vương gia, coi người là người thân sao?

Hàn Mặc ngừng lại, Đông Phương Phong đang đau đớn. Lời Chúc Đường như những nhát roi quất mạnh vào con tim hắn. Buốt giá tận cùng.

-Hoàng thượng…Thần vì cha nuôi mà trả thù. Hoàng thượng vì những khanh tể trung thành dưới trướng người. Đó mới là những người cần chúng ta bảo vệ. Bát vương gia không xem hoàng thượng là huynh đệ. Người đau lòng vì hắn, đáng sao?

-Khanh….

Chúc Đường, dưới ánh hoàng hôn Đông quốc, trái tim lạnh lẽo. Quê hương thì sao chứ? Quê hương và người được gọi là cha, là huynh đã nhẫn tâm dồn hắn vào chỗ chết. Chỉ có một ông lão yếu ớt, không thân thích sẵn sàng mang thân chở che cho hắn. Ông là quê hương, là người thân, là tất cả của Chúc Đường.

Đông Phương Phong, từ bỏ cuộc sống yên bình chấp nhận trở thành hoàng đế bù nhìn để bảo vệ an toàn cho đứa em ruột thịt. Nhưng nó không hề cảm động trước tình thương của hắn. Nó chỉ muốn thành con đại bàng tung cánh. Nó muốn quyền vị, vì quyền vị mà muốn lật đổ hoàng huynh.

Một đứa em như vậy, so với Thượng Quan Vân, Thượng Quan Minh vì chúa sẵn sàng hy sinh mạng sống, một Trương lão sư không ngại mạng mình bị đem ra trảm thủ, làm sao có thể sánh bằng?

-Hoàng thượng….Trước khi Bát vương gia càng lúc càng mạnh, diệt lúc này mới giúp ổn định tình hình Vọng Yểm. Diệt lúc này làm gương cho những kẻ khác muốn âm mưu nổi loạn. Người quyết định đi!

Hàn Mặc nhìn Đông Phương Phong thẫn thờ, đau đớn. Quyết định…Chỉ vài lời nói nhưng thực sự nặng đến ngàn cân.

Vẫn phải là hắn lạnh lùng. Vẫn phải là hắn cương quyết lúc này thôi:

-Khanh cứ như phép nước mà định. Ta giao quyền cho khanh…

Đông Phương Phong cũng không phản đối. Hắn biết đâu là giới hạn. Tuy là giới hạn này, quả thật làm lòng hắn nát tan:

-Nếu…nếu bắt được nó, khanh đưa đến cung của trẫm. Trẫm muốn hỏi nó vài điều…

-Dạ…

Chúc Đường lui ra ngoài. Một ám dạ đang chờ sẵn. Trăng sáng. Chúc Đường thoáng thở dài:

-Báo với Thượng Quan nguyên soái phối hợp. Bắt sống Bát vương gia.

-Tuân lệnh…

Ánh mắt Chúc Đường chợt tối đi. Hình ảnh hoàng thượng loạng choạng trong cung lại hiện lên.

-Bắt sống và đưa đến chỗ ta. Chuẩn bị sẵn một liều thuốc độc.

Con người phải luôn tàn nhẫn. Làm thần tử, đôi khi cũng phải nhẫn tâm thay cho hoàng đế của mình.

Buổi chiều trong điện Long Tường tĩnh mịch, Chúc Đường cầm trên tay một số tấu chương mang đến cho Đông Phương Phong.

Có những nỗi đau hắn giấu lại bằng một tiếng thở dài.

Đêm qua, Thượng Quan Vân đã bí mật tập kích căn cứ của Bát vương gia Đông Phương Tựu. Vì bất ngờ nên họ không kịp phản ứng, không kịp giấu đi những chứng cứ tạo phản. Người của Cửu Hà quốc cũng chưa kịp lui đi.

Bát vương gia Đông Phương Tựu có tài, có trí, có tham vọng. Chỉ là không có tình thân.

-Bát vương gia, người cấu kết cùng Cửu Hà quốc nổi loạn, người nghĩ Cửu Hà quốc sau khi thành công sẽ để người yên ổn trên vị trí đó sao?

-Ta….

Cũng sẽ như Tiên đế trước đây, chịu sự khống chế của người khác. Kẻ chỉ tham quyền cố vị, tìm mọi cách bảo vệ mình sẽ khó mà ngoi đầu lên được chỗ cao hơn.

-Hoàng huynh….Ta muốn gặp hoàng huynh.

Đông Phương Tựu đã thét lên trong cơn tuyệt vọng. Bây giờ mới nhớ đến hoàng huynh.

-Nếu thành công, người mà vương gia giết đầu tiên sẽ là hoàng thượng, là hoàng huynh của người. Là người luôn lo lắng cho Vương gia, người rất thương yêu vương gia.

Liều thuốc độc giúp người ra đi nhanh chóng, dẹp đi một nỗi đe dọa cản đường Đông Phương Phong.

-Bát vương gia, thần xin tiễn đưa người.

Hoàng thượng sẽ đau lòng nhiều lắm. Nhưng dù sao cũng phải chấm dứt. Để người phải ra tay giết đi đứa em ruột thịt, có lẽ nỗi đau này sẽ càng nhân lên rất nhiều lần.

Gần đến chính điện, đằng xa có hai cung nữ đi trước, theo sau là một chiếc kiệu nhỏ. Bạch lão giám cũng đi sát bên kiệu. Nhìn thấy Chúc Đường, ông vội thi lễ:

-Chúc đại nhân…

Bên trong là phi tần của hoàng thượng. Mà hậu cung chỉ có một Ninh Nhi. Chúc Đường quỳ xuống, nhẹ nhàng:

-Thần là Chúc Đường, bái kiến Ninh quý nhân.

Từng được hứa hôn, sắp đến ngày hôn lễ. Nay một là quý nhân trong cung cấm, một là thần tử mang trọng trách trên vai.

Chúc Đường có từng yêu Ninh Nhi không? Ninh Nhi có từng yêu mến Chúc Đường?

Nàng xem hắn là tướng công, có tin tưởng, có kỳ vọng. Hắn cũng xem nàng là một nương tử tốt, dự định sẽ cùng nhau chia sẻ cuộc sống bên cạnh hai người cha hiền lành, không danh lợi bon chen.

Tiếc là…

-Chúc….Chúc đại ca…Người….

-Quý nhân, thần phải đến gặp hoàng thượng bây giờ….

Hiện nay, nàng đã là phi tử. Nghe nói, Đông Phương Phong sủng ái và yêu thương nàng sâu đậm. Cũng là điều tốt. Chúc Đường cũng mong Ninh Nhi được vui vẻ, hạnh phúc hết kiếp này.

-Tôi….tôi xin phép. Xin chào Chúc…Chúc đại nhân.

Giọng nói có vẻ run rẩy. Ninh Nhi cảm thấy có lỗi. Chúc Đường mỉm cười:

-Ninh quý nhân hồi cung….

Kiệu toan lui thì bỗng nhiên hắn lại lên tiếng gọi nàng:

-Thần nghĩ…Lát nữa người nên đến gặp hoàng thượng. Chắc là hôm nay người sẽ cảm thấy không vui.

….Canh hai đã đến. Bên ngoài cung điện của hoàng đế, đèn vẫn đang thắp sáng như ban ngày.

Ninh Nhi bước chân vào trong. Nàng vốn định không đến. Phi tử thường chỉ có đợi chờ hoàng thượng, chẳng mấy khi dám tự ý đến tìm người.

Hôm nay những lời Chúc Đường nói làm Ninh Nhi lo lắng. Nàng không ở yên trong viện được, cuối cùng đành phải đến đây.

-Ninh quý nhân.

Bạch lão giám nhìn thấy Ninh Nhi vội vã đến hầu hạ. Hoàng thượng vì chuyện của Bát vương gia, đúng là phiền muộn rất nhiều.

-Hoàng thượng, người….-Nàng hỏi nhỏ -Người có trong đó không?

-Quý nhân…Xin mời….

Ninh Nhi bước vào trong. Đông Phương Phong đang yên lặng bên án thư. Trước mặt hắn là một hộp gỗ. Bên trong là…

Chúc Đường mang đến cùng tin tức Đông Phương Tựu thực sự tạo phản. Bên trong là đầu của hắn ta.

Hàn Mặc hiểu rõ, nếu giải Đông Phương Tựu đến gặp, Đông Phương Phong sẽ càng đau lòng hơn khi nghe chính miệng em mình nói lên sự thật. Chúc Đường giết hắn, một phần đã giúp Đông Phương Phong thoát khỏi cảnh đau lòng khi phải xuống tay giết đi đệ đệ cùng dòng máu của mình.

Biết vậy, hắn vẫn đau đớn. Vô cùng đau đớn….Hoàng cung rộng lớn, chỉ là không có tình thâm.

-Hoàng thượng….

-Ninh Nhi…

Hắn ôm lấy nàng, ôm chặt lấy nàng…..Áp mặt vào người nàng.

Ngực Ninh Nhi nong nóng, thấm ướt bởi thứ gì đó. Đông Phương Phong đang khóc. Thực sự đang khóc phải không?

-Hoàng thượng….Người….

-Đừng nói gì hết. Đừng nói gì hết. Ta xin nàng….Ta xin nàng….

Ngay khi đau lòng nhất, uất ức nhất, Đông Phương Phong cũng không rơi lệ. Nhưng bây giờ hắn không làm sao chịu đựng nổi nữa. Vương vị, hoàng thất – cuối cùng đổi lại là đầu rơi máu chảy. Em trai phản bội anh ruột, những lời nói non nớt ngày nào chỉ là gió thoảng bên tai:

-Hoàng huynh…Đệ sợ lắm. Đệ không muốn làm hoàng thượng đâu. Đệ….

Khi đó nó mới 8 tuổi, ngây thơ, trong sáng. Hay nó chỉ giả vờ ngây thơ, trong sáng. Nó sẵn sàng nhìn anh nó đi vào chỗ chết, lặng lẽ trong vị trí Vương gia chờ đợi một lúc nào đó thời cơ đến, sẵn sàng vùng lên, hại chết chính anh mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK