Thịnh Phồn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Chung Dụ một lát, gương mặt trắng nõn soái khí (ý là đẹp trai soái ca í) mang theo vẻ thù địch.
Thịnh Phồn nở rộ ra một nụ cười sáng lạng, "Này nhóc! Cậu có bằng lái hả?"
Chung Dụ nghe Thịnh Phồn gọi mình là nhóc, liền lạnh lùng "hừ" một tiếng, "Không có.", vừa nói hắn vừa khởi động xe, tiếng máy nổ phát ra giống như mũi tên lắp vào cung liền trong nháy mắt sẽ bắn đi.
Thịnh Phồn linh hoạt mở cửa xe bước lên, tay trái kéo đai an toàn thắt ở bên hông, "Tôi phải thắt dây cẩn thận, bảo hiểm của tôi đã quá thời hạn à!"
Chung Dụ nghi ngờ liếc mắt nhìn sang, "Bảo hiểm của cô còn chưa có hết thời hạn đâu!"
Ai nha! Thịnh Phồn tự biết đã nói lỡ lời, đều do đời trước chị Trì mỗi ngày ở bên tai cô luôn nhắc nhở, bảo cô phải đi đóng phí gia hạn bảo hiểm. Vậy nên, vừa rồi cô không kịp thời phản ứng.
Cô nhìn lại Chung Dụ, cười tủm tỉm, "Tên nhóc này thật không có chút hài hước, bộ dáng nghiêm túc thật đáng yêu."
Chung Dụ bị Thịnh Phồn chọc cho nghẹn họng, hắn ra vẻ lạnh nhạt quay đầu không tiếp tục nhìn Thịnh Phồn, nhưng bên tai lại ửng đỏ làm Thịnh Phồn tấm tắc hai tiếng.
Trước kia chị Trì có nói, mỗi khi bộ dáng cô trở nên nghiêm túc sẽ làm người khác phải chết mê chết mệt, vì vậy cần phải phát huy tố chất này, đặc biệt là đối với những người không thích mình, như vậy sẽ làm cho bọn họ tức chết!.
Thịnh Phồn cảm thấy dở khóc dở cười, cũng bởi vì thái độ nghiêm túc nên Lan Tây mới nhầm tưởng xem cô là bề trên. Nếu cô cũng thành công đem thái độ áp đảo những người khác thì thật tốt, chẳng hạn như Kha Minh, Khương Hoa, Chung Dụ.
Nhìn sang Chung Dụ, Thịnh Phồn nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, có cảm giác lạnh lùng xa cách. Thịnh Phồn đột nhiên cảm thấy hắn rất thú vị, cô vuốt cằm, giọng điệu giống trưởng bố hỏi, "Này nhóc, khi nào thì nhập học?"
Chung Dụ cảm thấy Thịnh Phồn vô cùng ồn ào, từ lúc bắt đầu lên xe liền huyên thuyên không ngừng, hơn nữa bộ dạng chẳng khác nào mấy bác gái Tổ Dân Phố điều tra hộ khẩu, hắn bực bội hít vào một hơi, " Liên quan gì tới cô"
"Đúng nha!" Thịnh Phồn xốc lại tinh thần tỉnh táo, cô nhuếch môi cười nói, "Hai người chúng ta cùng ở chung một nhà, cậu nói xem, chuyện của cậu liên quan hay không liên quan đến tôi?"
Câu nói này của Thịnh Phồn thành công làm Chung Dụ nổi hết cả da gà, Chung Dụ mấp máy môi, bộ dáng chịu không nổi, "Cô muốn nghĩ thế nào tùy cô"
Thịnh Phồn tiếp tục bám riết không tha mà truy vấn, "Đã có bạn gái hay chưa? Nếu có thì mau mang về nhà, để mọi người giúp cậu nhìn xem, thời buổi này mấy cậu nhóc như cậu rất dễ bị người lừa gạt"
Thịnh Phồn trong lòng điên cuồng vui vẻ, cong mắt cười khoái chí.
Cô có phải hay không thần kinh có vấn đề?! Chung Dụ cảm thấy ngực khó thở, điều khiển xe dừng lại ở phía trước đèn đỏ, quay đầu bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Thịnh Phồn, "Một lời lại một lời gọi tôi là nhóc này nhóc nọ, a, thật muốn người ta chê cười, cô nhìn lại mình xem, chính cô còn chưa qua mười tám tuổi"
Thịnh Phồn vỗ đùi, cười càng vui vẻ, bộ dáng hồ ly nói, "Đúng nha, tôi thật đúng là đã quên, cảm ơn cậu nhắc nhở a."
Chung Dụ cũng không nghĩ sẽ tiếp nhận lời cảm ơn không hề có thành ý của Thịnh Phồn, lần thứ hai hắn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Thịnh Phồn, không muốn ở trên người cô lãng phí tinh lực.
Thịnh Phồn lại không có ý muốn buông tha, cô cầm chiếc điện thoại màu đen tay thuần thục lướt, đây là chiếc điện thoại mới nhất đưa ra thị trường, là chiếc f5 SKO, không phải ai cũng có thể sở hữu. Vừa lướt di động, vừa giáo dục Chung Dụ.
"Nhóc con, không nên khó chịu như vậy, tính cách không nên quá cao ngạo, làm người phải quan tâm lẫn nhau, Đảng lớn mạnh là nhờ vào quần chúng, có quần chúng trước sau hỗ trợ. Chung đồng chí à, tư tưởng của cậu hơi hướng về cá nhân tư bản chủ nghĩ rồi đó", Nói xong, cô còn ra vẻ trưởng bối lắc đầu, bộ dáng bất đắc dĩ.
Chung Dụ nhìn thấy ngó hết thảy, mặt lạnh kéo kéo khóe miệng, "Tôi nếu là quần chúng, tôi sẽ là người đầu tiên xung phong giết cô"
"Thật sao?!" Thịnh Phồn nhướng mày nhìn qua hắn, thầm nghĩ đời trước của cô đi tới đâu cũng như cá gặp nước, chưa từng có người nào có thái độ như vậy với cô.
Thịnh Phồn vươn tay vỗ vai Chung Dụ, "Vận mệnh của một người đương nhiên phải dựa vào chính mình định đoạt, nhưng cũng phải suy xét đến quá trình, thuận theo phát triển. Chung tiểu đồng chí, giác ngộ của cậu sợ rằng còn chưa có đạt tới a"
Chung tiểu đồng chí chán ghét trừng mắt nhìn cái tay đang đặt trên vai của hắn, sắc mặt không tốt, "Cô giác ngộ được? Tôi chóng mắt chờ xem ba năm sau cô đoạt được vị trí ảnh hậu."
Thịnh Phồn chắp tay hướng Chung Dụ, "Tôi nhận lời chúc tốt lành này của cậu"
Chung Dụ mặc kệ suy nghĩ lệch lạc của Thịnh Phồn, hắn chế giễu, "Vị trí ảnh hậu có thể lấy được hay không rất khó nói, nhưng loại tinh thần không biết xấu hổ này của cô, tôi thật sự rất tán thưởng"
Thịnh Phồn giả vờ thẹn thùng nói, "Tôi chắc chắn giành được"
***
Chung Dụ cảm thấy chính mình có khả năng chút ít mà say xe
Hắn tâm tình bực bội, lái xe cũng không có chú tâm, tay không cẩn thận đụng phải nơi ấn cần gạt nước, liền phát ra mấy tiếng ào ào, trời đang nắng chói chang, hai căn cần gạt nước điên cuồng gạt loạn, Chung Dụ luống cuống tay chân hơn nửa ngày mới đóng lại, vành tai nóng bỏng.
Thịnh Phồn ngồi một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, nháy mắt "ha ha ha" phá lên cười, cười vài cái lại đột nhiên ngừng bặt, cô vỗ tay lên đùi, giả bộ dáng nghiêm túc lẩm bẩm, "Ân, không buồn cười, không buồn cười, một chút đều không buồn cười"
Chung Dụ quả nhiên tức muốn hộc máu thét lên, "Thịnh Phồn!"
"Hả?"
"Cô có phải hay không bị bệnh?"
Thịnh Phồn cười hì hì, "Đương nhiên a, tôi vừa mới khỏi bệnh không lâu, không phải sao?"
Chung Dụ đột nhiên an tĩnh, không hề nói tiếp, mắt đầy thâm ý nhìn đôi mắt Thịnh Phồn, sau lại hờ hững mà quay đầu trở về, nhìn thẳng phía trước nghiêm túc lái xe. Thịnh Phồn thấy hắn như vậy, cũng không có tiếp tục trêu đùa, bẹp bẹp miệng, hướng mắt ra bên ngoài nhìn phong cảnh.
Bên trong xe không gian nhỏ hẹp lại bịt kín, hai người nhất thời xấu hổ.
Thịnh Phồn duỗi ngón tay hướng phía trước ấn xuống nút, "Nghe nhạc đi."
Chung Dụ nhàn nhạt liếc nàng liếc mắt một cái, không có cự tuyệt.
Vì thế, giây tiếp theo, bên trong xe liền phát ra âm thanh vang dội quỷ khóc sói gào, một giọng nam lớn tiếng dùng sức gào thét, toàn bộ sóng âm xung kích thổi quét toàn bộ bên trong xe, âm thanh không biết ai mở lớn đến nỗi Thịnh Phồn cảm thấy dường như cả người đều kích động muốn hét lớn.
Chung Dụ cũng không tốt lắm, sắc mặt biến thành màu đen, nhanh chóng đóng xuống cửa sổ xe, một bàn tay lái xe, một bàn tay nắm chặt thành quyền gác ở trên tay vịn, biểu tình ẩn nhẫn.
Vừa vặn có một chiếc xe chạy sát bên cạnh, một người đàn ông thò đầu ra mắng, "Này! Cậu điếc sao? mở lớn tiếng như vậy." Mắng xong lại phun ra nước miếng, Thịnh Phồn trơ mắt nhìn chiếc xe kia vèo vèo nhanh chóng chạy mất, để lại cho bọn họ một trận khói đen.
Thịnh Phồn cực lực nghẹn cười làm bộ đứng đắn, rồi vươn tay đem âm lượng giảm xuống rồi thay đổi cái kênh, bên trong xe liền quanh quẩn giọng nữ mềm mại.
Thịnh Phồn cười cười nhìn Chung Dụ rồi xin lỗi, "Xin lỗi a, vừa rồi tôi thật không phải cố ý."
Chung Dụ tức giận trừng mắt liếc Thịnh Phồn, kiên quyết cự tuyệt không nói chuyện.
Thịnh Phồn sờ sờ cái mũi, an tĩnh trong chốc lát, kết quả vẫn là cảm thấy chuyện vừa rồi có vài phần buồn cười, nhất thời có vài phần không nín được, sắc mặt Chung Dụ càng thêm đen
Ruốt cuộc đã đến trước cổng lớn quen thuộc, Chung Dụ nhẹ nhàng thở ra, gương mặt vẫn luôn căng chặt hiện tại đã chú ít ôn hòa
Thịnh Phồn nảy giờ yên lặng đột nhiên thay đổi sắc mặt, chủ động mở miệng gọi, "Chung Dụ."
Giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc.
Chung Dụ theo bản năng phản ứng lại, "Có việc gì?". Sau đó mới chợt nhận ra bầu không khí có vài phần không đúng, mặt không chút cảm xúc mà nhìn qua tháo đai an toàn cho Thịnh Phồn.
"Cậu đối với tôi có địch ý, tôi có thể biết vì sao không?
Chung Dụ trừng mắt nhìn Thịnh Phồn.
"Từ lúc tôi khỏi bệnh, cậu liền đối với tôi vẫn luôn lãnh đạm, thái độ quái dị...... Có thể nói cho tôi biết là vì cái gì hay không?"
Một cô gái ba mươi tuổi như Thịnh Phồn đã trãi qua không ít tình huống, gặp qua vô số trường hợp khác với người thường, một khi bộc phát ra khí thế làm cho Chung Dụ dù có vài phần thành thục, cũng có phần không chịu nổi.
Hắn không nghĩ tới hai người trong lòng biết rõ ràng chuyện này sẽ đột nhiên bị cô hỏi thẳng trực tiếp, lúc này liền có chút không biết làm sao.
Hắn quay đầu đi chỗ khác không nhìn Thịnh Phồn, thanh âm hờ hững đè nén oán giận, "Cô chẳng lẽ không rõ ràng sao?"
Thịnh Phồn lắc đầu, "Biết tôi còn hỏi cậulàm gì?"
Lời này là thật sự.
Chung Dụ có quá nhiều địch ý mà cô không thể hiểu được, điểm này thực sự làm Thịnh Phồn nghĩ không ra, tốt xấu gì hai người đều là người một nhà không phải sao? Chẳng lẽ trước kia Thịnh Phồn làm cái gì đắc tội hắn?
Đậu đại ảnh hậu căn bản không hướng trên người mình suy nghĩ nguyên nhân.
Chung Dụ hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt dần dần bình tĩnh, ánh mắt lại mang theo vài phần tàn nhẫn, hắn nhìn về phía Thịnh Phồn, "Vậy cô có biết hay không......"
Thịnh Phồn dựng lên lỗ tai.
"Rốt cuộc Thịnh Phồn...... đi nơi nào?"