Ở nhà nghỉ ngơi rèn luyện mấy ngày, cân nặng của Thịnh Phồn rốt cuộc có dao động, thể trọng rớt xuống khoảng gần sáu mươi ký.
Cảm thấy chính mình đã có thể đứng trước ống kính, Thịnh Phồn liền chạy tới ngoại ô của thành phố S, nơi trứ danh của giới điện ảnh, trước tiên cô sẽ tìm một vai diễn để ra mắt
Có không ít người đã lăn lộn bao nhiêu năm trong giới giải trí còn không thể ra mắt, Thịnh Phồn dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tìm được một vai diễn, cô đến nơi này chính là chờ cơ hội.
Thịnh Phồn bây giờ đã là thiên kim của Thịnh gia trăm tỷ, thế nhưng có tiếng mà lại không có miếng, trong túi không có bao nhiêu đồng à!
Thịnh Phồn ăn mặc vô cùng đơn giản, cô mặc một chiếc váy trắng, tóc tùy ý cột lên cao kiểu đuôi ngựa, cô lười biếng ngồi ở trên ghế. Đã là ngày thứ ba cô chờ đợi cơ hội.
Thịnh Kỳ Hi ngồi ở bên cạnh, tâm như đao cắt.
Hắn ảo não nói, "Phồn Phồn à! Nếu không chúng ta đi thôi, anh có thể tìm cho em một vai diễn nho nhỏ, tốt hơn so với em ở chỗ này chờ đợi"
Thịnh Phồn như cũ bình bình tĩnh, cự tuyệt, "Đã đánh cuộc rồi, không thể không tuân thủ, đạo lý này nên biết! Anh đi làm đi, chớ đi theo em, em không có việc gì."
Thịnh Kỳ Hi trong lòng nhức nhối, nhưng buổi họp sắp bắt đầu, hắn đành phải bỏ lại Thịnh Phồn, lái xe rời khỏi.
Thịnh Phồn nhìn xe của hắn ra tới đường lớn đến khi đi mất hút, cô mới đứng dậy đi mua một ly sữa đậu nành uống. Ngày tháng giảm cân còn dài, hiện tại quan trọng nhất là thể lực.
Uống xong mấy hớp, cô lại đi quanh nhìn ngó mấy vòng, cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ suốt ba ngày chiếm đóng. Lúc này một nhóm các cô gái trẻ đang tiến đến lần lượt ngồi xuống, Thịnh Phồn đứng lên nhường lại vị trí, chờ cho đến khi người phụ trách ra kêu người.
Thời gian dần trôi qua, nơi này càng có thêm nhiều người, chưa tới chín giờ sáng bầu không khí đã bắt đầu náo nhiệt
Phim trường này là nơi tụ tập đông đúc người như Thịnh Phồn, bọn họ đều mong muốn tìm được một vai diễn. Các công ty lớn nhỏ đều sẽ tới nơi này tuyển chọn diễn viên
Thịnh Phồn đứng giữa đám đông dày đặc, bọn họ mỗi người mỗi vẻ muôn hình vạn trạng, đều đang muốn được một đoàn phim nào đó nhìn trúng. Trên cơ bản, bọn họ sẽ không nhường lại vị trí chỗ ngồi cho người khác, có chăng lúc ăn cơm cũng không cách xa chỗ ngồi quá mười mét. Tất cả đều trông chờ vào một cơ hội nhỏ, muốn "áo rồng", liền giồng như các chép vượt Long Môn hóa thành rồng.
Những người ở đây, lứa tuổi nào cũng có, mặc kệ nam nữ già trẻ, tất cả bọn họ đều có chung mộng tưởng, chính là hai chữ "áo rồng"
Muốn áo rồng từ con đường này, hy vọng thật sự quá mức xa vời. Muốn chạm vào đại bài minh tinh điện ảnh, sợ rằng đều bị bỏng tay, không phải cứ được nhìn trúng là sẽ thượng vị.
Còn nhớ thời trẻ của Kim Tượng, ở Hương Cảng được vinh danh ảnh đế. Trước khi Kim Tượng thành danh, đã từng diễn gần mười năm mới được áo rồng, được đạo diễn Thức Châu nhìn trúng cho cơ hội đứng trước ống kính diễn một vai nam chính.
Hiện giờ đang nổi có hoa đán Băng Tâm, giá trị con người lên đến ngàn vạn, cũng đã từng mấy năm trước áo rồng, hiện tại vẫn có người thường xuyên đề cập tới.
Chỉ là một ít ví dụ minh chứng, nói chung xác suất rất nhỏ, Giới điện ảnh có vô số người thành danh nhưng số người áo rồng một bước lên trời vẫn là số ít cực hiếm. Phần lớn những người thành danh khác đều ở trong giới giải trí lăn lộn hơn cả chục năm.
Tuổi trẻ muốn thành danh trong giới giải trí thật sự không có khả năng, nhìn qua hào quang sáng lạng ôn nhu nhưng một khi dấn thân vào, nó sẽ cho người ta cái cảm giác tiến gần đến mộng tưởng, thực chất lại xa tít chân trời. Nó cho người ta hy vọng để rồi đột ngột tan biến trong thống khổ.
Thịnh Phồn ở đời trước còn chưa có cơ hội cảm thụ một lần cái cảm giác như vậy, hiện giờ chính mình lại lao vào. Cô muốn thử xem, chính mình từ nơi bụi bậm đi đến đỉnh tối cao, con đường này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.
Đột nhiên một cô gái cao gầy ngã về phía Thịnh Phồn, xung quanh Thịnh Phồn đều đã kín chỗ ngồi, Thịnh Phồn liền đỡ cô gái ngồi lên băng ghế. Cô gái trẻ mặt mày tươi cười, hít sâu một hơi rồi vỗ vỗ vai Thịnh Phồn, "Tôi không sao, cô ngồi đi"
Thịnh Phồn mang theo vài tia tìm tòi nghiên cứu nhìn cô gái, xác định cô gái này sắc mặt xác thật đã từ tái nhợt đã trở lại hồng nhuận, mới gật gật đầu không chút khách khí mà ngồi xuống.
Vốn tưởng rằng Thịnh Phồn sẽ một phen khách khí thoái thác, cô gái trên mặt tươi cười lập tức cứng đờ, trừng mắt nhìn Thịnh Phồn tựa lưng vào ghế ngồi. Nhìn Thịnh Phồn vài giây, cảm thấy có vài phần vui vẻ mà bật cười.
"Này, tôi tên Lan Tây, cô tên gì?"
Thịnh Phồn nhàn nhạt trả lời: "Khăn quàng đỏ."
Lan Tây: "..."
Lan Tây: "Cảm ơn cô a, vừa rồi đã nhường chỗ ngồi cho tôi"
Thịnh Phồn ngẩng đầu, cô hiện tại không có tâm tư cùng người khác nói chuyện, cô chỉ tùy tiện cười cười, lại không ngờ cô gái này lại không chú ý đến bộ dạng, trực tiếp ngồi xổm dưới đất.
"Hì hì, cô là người ở đâu?" Lan Tây hai tay chống cằm nhìn Thịnh Phồn, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên
Thịnh Phồn mặt không biểu cảm: "Đông thổ Đại Đường."
"Ha ha" Lan Tây ngồi chồm hổm dưới đất cười đến vui vẻ, cô bắt tay khoát lên cái ghế Thịnh Phồn đang ngồi, nở nụ cười cả buổi, một lúc sau mới ngừng lại được, "Cô thật thú vị, tôi là người ở thành phố S, rất gần nơi này, cô có muốn tới nhà tôi chơi hay không?"
Thịnh Phồn cũng ở thành phố S, nhưng cô không muốn có nhiều dính dáng với người khác. Đối mặt với sự nhiệt tình của Lan Tây, cô thật cẩn thận mà từ trong miệng nói ra hai chữ, "Không cần."
Lan Tây tựa hồ cũng không thèm để ý, vẫn như cũ cười đến thanh thúy, cô trực tiếp ghé tay vịn vào ghế dựa, tròng mắt xem đen láy nhìn Thịnh Phồn hỏi, "Cô đã đến đây mấy ngày rồi?"
Thịnh Phồn liếc nhìn Lan Tây một cái, "Ba ngày."
"Ba ngày? Mấy ngày trước, tôi từng thấy cô ở đây, cô cứ như vậy ngồi ở đây ba ngày sao? Người phụ trách gọi cô, cô cũng không đi. Đúng rồi, cô là tới ngồi xổm diễn?" Lan Tây thật cẩn thận mở miệng hỏi.
Ngồi xổm diễn là ngôn ngữ trong nghề. Ý nói, mỗi khi có đoàn phim nào đến quay thì đều chạy tới ngồi xem đoàn làm phim diễn, như vậy có khả năng được đoàn làm phim ngắm trúng.
Nói như vậy, ở cái nơi hỗn tạp này bản thân đã có ít nhiều biết được tin tức, nhất định phải biết được kịch bản sắp khởi quay của một số đoàn làm phim, sau khi xác định được phương hướng nhất định sẽ tìm cách để đoàn làm phim chú ý, rồi nhân cơ hội đoạt vai diễn.
Chính vì nhiều người có cái tâm tư này nên loại người ngồi xổm diễn không hiếm thấy. Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ mà không nói ra, họ cũng sẽ không ở bên ngoài nói rõ ràng. Bởi vì ai cũng đều biết, có thể ngồi xổm diễn nhắm trúng đoàn làm phim, khẳng định bọn họ đều có chỗ xuất sắc hơn người.
Thịnh Phồn nhướng mày, cô không nói gì, một góc của quảng trường lại đột nhiên truyền ra một trận xôn xao
Chỉ thấy một người đàn ông mặc bộ Polo màu xanh, trên mặt mang mắt kính râm, trong tay cầm một văn bản và một cái máy phát âm thanh, đang từ đường nhỏ đi tới.
Trên mặt hắn biểu hiện rõ không kiên nhẫn, dùng tay đẩy ra đám người, trong miệng hô gọi, nhắc nhở đám người đi tới trung tâm phim trường, hắn giơ lên loa phát thanh giọng nói.
"Trận này chỉ cần nữ, nam đều đi xa một chút, chớ đẩy nghe không. Minh Nô đoàn cần ba mươi cô gái, ngũ quan đoan chính một chút, qua đây xếp hàng."
"Là Minh Nô đoàn, ôi trời ơi! Nghe nói bộ phim Minh Nô do Lư Hội Kỳ làm đạo diễn, cô có biết không.. Ôi trời ơi!" Lan Tây ở một bên lải nhải cùng Thịnh Phồn nói chuyện, mãi đến khi nhìn lại đã thấy bên cạnh cô không còn một bóng người.
Hết chương 8.