From C.O: Dành tặng cho kulkiet156, Minsu_1609 và Miinah Junior (dù cho cô là MinChen shipper >..
-AAA~~~ Anh Chung Đại… Đau quá…
Vô thức bừng tỉnh vì tiếng than khe khẽ của Tiểu Yến, tôi vội vàng buông tay ra khỏi mặt cô, trong đầu khẽ ong ong lên từng âm thanh của Mân Thạc… Con người khốn kiếp ấy làm sao tôi có thể gỡ bỏ hoàn toàn khỏi tâm trí đây? Cứ nói là cố gắng nhưng rốt cục vẫn là vô vọng… Như thế có gọi là ngốc không cơ chứ? Kim Mân Thạc đúng là một tên khốn kiếp… Nhưng tôi nhớ… thực sự nhớ người đó quá…
*****
Bữa tiệc mà Tiểu Yến nói không thể đơn thuần cho là một bữa tiệc sinh nhật bình thường. Tôi nhận ra điều đó kể từ khi đặt chân vào căn biệt thự khổng lồ nhà họ Triệu… Toàn con em nhà giàu, áo sống lẫn xe cộ đều là hàng hiệu khiến tôi vô thức liếc xuống bộ quần áo đơn giản trên người mà bắt đầu cảm thấy lời mời này gần như là một thời cơ cho người khác sỉ nhục mình… Bất quá có lẽ tôi nghĩ hơi nhiều, Tiểu Yến với tiểu thư nhà họ Triệu vốn thân thiết như hai chị em ruột… Gì mà đẳng cấp chứ? Rất tự nhiên hoà đồng cùng mọi người, Tiểu Yến nhanh chóng trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Cô ấy xinh xắn, đáng yêu, hình như lại còn rất được lòng ông Triệu… Chỉ có mình tôi là cảm thấy mình bơ vơ và lạc lõng giữa không gian này mà thôi… Nhưng đột nhiên Tiểu Yến nắm lấy cánh tay tôi mà kéo lại chỗ gia đình nhà họ Triệu đang tập trung, rất hồn nhiên mà lên tiếng…
-Ba Triệu! Đây là Chung Đại, người yêu của con…
-Oh… Thật đẹp trai! Tiểu Yến rất có mắt nhìn người nha…
Tôi theo thói quen liền cúi đầu xuống chào mọi người. Nhưng tới khi ngẩng dậy, nụ cười trên môi chợt vụt tắt khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc với ly rượu trên tay…
Và hiện tại thì ly rượu ấy đã tan tành dưới nền đá hoa xa xỉ… Cảm giác bản thân mình gần như đang nghẹt thở, tôi vì người kia nhìn nhau không dứt… Đã một thời gian khá dài không gặp, em gầy đi trông thấy, gương mặt cũng tràn ngập những nét mệt mỏi cùng đôi mắt thâm cuồng… trong một khoảnh khắc nào đó, trong mắt tôi lại không còn ai tồn tại xung quanh ngoài người kia…Thế nhưng rất nhanh sau đó đã bừng tỉnh bởi một giọng nói cao vút của Triệu tiểu thư…
-Mân Thạc? Anh sao vậy? Có phải hay không thấy choáng váng vì rượu?_Cô ta nắm lấy gấu áo Mân Thạc mà hỏi dồn dập.
-Anh họ con chắc hơi mệt rồi, hiện tại liền đưa anh ấy lên phòng đi, Tử Lăng…_Ông Triệu gật nhẹ đầu với cô…
Mân Thạc bất lực để người kia kéo đi, nhưng vẫn là không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn tôi… Nhưng thực lòng dù không muốn, tôi vẫn đáp trả lại em bằng một cái nhìn thực lạnh lẽo… Kể từ giây phút đó, cảm giác về bữa tiệc này trong tâm trí tôi thực nhạt nhẽo… Cố gắng thoái thác tìm vài lý do, tôi gần như không để ý gì tới khuôn mặt giận dỗi của Tiểu Yến mà bỏ về… Nhưng mới lết được vài bước cách xa ngôi nhà xa hoa kia lập tức đã bị chặn lại bởi một con xe màu đỏ quen thuộc… Lặng nhìn vào người đang ngồi yên trong xe mà nhìn tôi chằm chằm, tôi lắc mạnh đầu, quay lưng bước đí theo hướng ngước lại… Tiếng cánh cửa xe va đập thật mạnh cùng tiếng bước chân vội vã vang lên liên tiếp trong khoảng không gian mịt mờ xung quanh… Tôi không nghe gì hết, cũng không muốn quay lại nhìn thêm điều gì nữa… Chỉ còn biết vô thức mà bước về phía trước… Chỉ cho tới khi một vòng tay quen thuộc siết lấy cơ thể, một khuôn mặt quen thuộc chạm lên vai và những hơi ấm quen thuộc bao phủ khắp cơ thể, bàn chân tôi khẽ run rẩy bởi giọng nói như xé ruột của người kia….
-Chung Đại… Tại sao lại bỏ đi? Tại sao lại rời xa em?
-…
-Đừng mà… Xin anh đừng đi…
-…
Thực lòng cảm giác chính mình đang khó khăn hô hấp, tôi vội vã quay lại phía sau mà tát thật mạnh lên mặt người kia… Cái gì mà hiện tại đang thể hiện thái độ níu kéo với tôi? Thực giả dối… Chính con người này, đôi môi kia đã phát ngôn ra những điều giày vò trái tim tôi, vậy mà hiện tại em đang làm gì thế này? Nực cười! Thật nực cười quá… Muốn cứ thế mà bước tiếp, vùng bụng lại lập tức bị siết chặt, tôi cắn chặt môi mình mà để mặc dòng nước mắt lăn dài trên má… Đã kiềm chế bao nhiêu lâu này, bây giờ lại chỉ vì một giây phút mà sụp đổ. Tôi gào lên thật lớn, thực muốn dùng những lời nói đó mà đâm nát trái tim người kia…
-Khốn kiếp! Em không có đủ tư cách để nói những lời đó với tôi… Tôi rốt cục với em chỉ là bạn giường, bất quá là giữ lại lâu hơn những người khác, đúng chứ?_Chính là những lời nói này, những lời nói đã giày vò trái tim tôi suốt những ngày tháng qua. Đứng bất động mà khuôn mặt ướt đẫm, tôi khẽ rùng mình vì những giọt nước mắt thấm dần vào lưng áo.
-Chung Đại… Là em sai rồi, em đã sai rồi… Xin anh đừng như thế này…
Tôi bật cười lạnh lẽo vì cái khả năng biểu cảm giả dối của con người kia… Nắm lấy đôi tay đang siết chặt cứng eo mình mà gỡ ra, tôi quay lại nhìn vào gương mặt em… Vốn biết là nên kiên định lạnh nhạt nhưng rồi vẫn là khẽ run rẩy vì má trái đỏ rực cùng với hàng nước mắt lăn dài bi thương…
-Kim Mân Thạc… Chúng ta… hết rồi…
Nhăn mặt đau đớn vì tấm lưng đột ngột đập mạnh vào kính xe sau câu nói vừa rồi, tôi lập tức cảm nhận được vị rượu mạnh từ đôi môi Mân Thạc… Mạnh tới mức mà gần như đã trở thành một hương vị rất riêng của em. Có phải là đã uống rất nhiều rượu không? Hay phải chăng là đã thành một thói quen? Và tôi biết, trái tim mình lại không nghe lời nữa rồi… Vô thức đáp lại nụ hôn kia một cách đói khát, tôi bàng hoàng nhận ra bản thân không thể nào từ bỏ con người này được… Không bao giờ có thể… Giống như một nỗi ám ảnh, một hình xăm, một lời nguyền vào đầu óc ngu ngốc của chính mình… Đỡ lấy tấm lưng của Mân Thạc, tôi nghiêng đầu hòng chạm tới tận cùng của nụ hôn này… Nóng rừng rực vì những câu nói rời rạc của em…
-Đừng xa em, Chung Đại… Uhmmm~~~~~ Xin anh… Em yêu anh… Uhmmmmm~~~ Em… nhớ anh phát điên lên mất… Chung Đại… Chung Đại…
Ngắn ngọn vài từ ngữ thực sự rất rời rạc. Nhưng thế là quá đủ… Tôi sẽ không vì bất cứ điều gì mà xa rời trái tim mình nữa… Tôi biết rất rõ. Mình yêu con người này… Yêu tới chết đi sống lại vẫn yêu… Dù cho quay đầu di nhưng rồi khi quay lại, đáp án vẫn chỉ có người đó… Mãi mãi là Kim Mân Thạc… Chỉ có ở bên em, tôi mới có thể là tôi trọn vẹn, không che giấu, không e ngại… Vội vã mở cửa xe sau, tôi đẩy mạnh em xuống ghế sau, liền sau đó đã mất kiềm chế vì gương mặt đẫm nước mắt mà lao vào cơ thể ấy… Mái tóc bị bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt khiến tôi gần như đang trở nên hung tợn… Liên tục dìm Mân Thạc vào những nụ hôn vội vã của mình, tôi cắn nhẹ lên má em sau vài phút triền miên, nhằm giảm nhiệt cho cả hai, thì thầm lên đôi môi đang thở dốc…
-Với em tôi thực sự là gì?
-Chung Đại… Chung Đại… Em yêu anh… Em yêu anh…_Em trả lời mà gần như không có một chút liên quan nào tới câu hỏi của tôi nhưng rõ ràng mang ý rất minh bạch.
Cổ áo tôi lập tức bị kéo xuống mà va chạm mãnh liệt với môi em… Thực sự không có tôi em cũng không yêu ai khác sao? Nắm lấy đôi tay đang bá lấy cổ mình, tôi gạt nhẹ em xuống nệm xe, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy…
-Em muốn tôi hay em yêu tôi?
-Em muốn anh… bởi vì em yêu anh…
Một câu trả lời thực thông minh… Hôn lên trán em như một phần thưởng cho câu trả lời ấy, tôi siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn, thì thầm…
-Tôi cũng yêu em, Mân Thạc… Nhưng vì câu nói hư hỏng khiến tôi hiểu lầm kia, em xứng đáng bị “trừng phạt” rất mạnh bạo đó…
-Vậy xin anh… Hãy “trừng phạt” em… như ý anh muốn… Chung Đại… “Trừng phạt” em đi…
Tôi nhếch nhẹ khoé miệng… Lại một câu nói thông minh nữa của em… Con người này không hẳn ngu ngốc như tôi vẫn nghĩ… Hay là chính bản thân tôi hình như cũng không ngu ngốc như mình vẫn nghĩ…
ĐOẠN KẾT SIÊU NHẢM:
-Kim Chung Đại! Anh còn không mau nói rõ ràng với cô nàng kia?
-Uhmm… Anh biết rồi, baby… Để mai đi, anh sẽ nói chuyện với cô ấy vào ngày mai…
-Mai cái gì mà mai??????_Gào_ Anh đã nói câu này liên tiếp 15 ngày rồi… Anh có dậy không?????
-Uhm… Biết rồi vợ… Đang dậy đây…
-Nói rõ với nàng ta anh không muốn nhận lời tới bữa tiệc siêu nhảm đó… Tôi không muốn thấy một Tiểu Yến nào nữa… Trải qua một lần khó khăn chia tay rồi mà vẫn còn lưỡng lự ư? Mau đi!!!!!!!!!!!!!
-Anh biết rồi, vợ… Lại đây anh hôn một cái… *kéo lại+hôn chụt lên môi*… Buổi sáng tốt lành vợ yêu…
-*Cười duyên+vuốt má* Bây giờ là hơn 10 giờ rồi, chồng ạ… DẬY MAU ĐI!!!!!!!!!! *Véo má*…