"Ư... đau..."
Trên chiếc giường gỗ xập xệ trong nhà gỗ, một cô gái khuôn mặt xinh xắn, dáng người cực chuẩn, thân mặc một bộ quần áo nông dân, người đó không ai khác chính là Lâm Hiểu Nguyệt, con gái gia chủ Lâm gia, cháu gái được gia tổ Lâm Trung Tá yêu thương nhất!
"Đây... là đâu?"
Lâm Hiểu Nguyệt tự nói trong lòng, đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh, cô nhớ... lúc gia đình cô đang ngồi trên tuyến đường xe lửa đi đến tỉnh Vĩnh Thuận thì có một trận động đất, hàng trăm con thú dữ chạy qua, khiến chiếc xe trật bánh mà rơi xuống đồi.
Mọi người... khó có thể sống sót.
"Cha... mẹ?! Tinh Tinh, mọi người đâu?" Lâm Hiểu Nguyệt hét lớn.
Cha cô, mẹ cô, cả đứa em trai 6 tuổi của cô nữa, tất cả... đâu hết rồi?!
"Cô đã tỉnh rồi?"
Lúc này, từ bên trong một cô gái trông cũng khá xinh xắn, bộ đồ trên người nàng với bộ đồ trên người Lâm Hiểu Nguyệt so ra khá giống nhau, có lẽ Lâm Hiểu Nguyệt đang mặc đồ của nàng.
"Cô là ai?"
Lâm Hiểu Nguyệt hỏi.
"Tôi tên Mục Tiểu Ngọc, cha tôi là Hoàng Lâm."
Cô gái này đáp.
Lâm Hiểu Nguyệt nghe xong liền ngạc nhiên hỏi: "Cha cô họ Hoàng, sao cô lại mang họ Mục?"
"Vì gia đình tôi thuộc dân Yết Linh, theo chế độ mẫu hệ, mẹ tôi tên là Mục Vẫn Tinh, nên tôi mang họ mẹ, nhưng bà ấy đã mất từ 5 năm trước rồi." Mục Tiểu Ngọc đáp.
"Xin lỗi đã nói đến chuyện buồn của cô."
"Không sao." Mục Tiểu Ngọc cười đáp.
"Đúng rồi, sao tôi lại ở đây, cha mẹ và em trai tôi đâu? Có phải cô là người cứu tôi không? Cô có thấy họ không?" Lâm Hiểu Nguyệt một lúc liền đưa ra cả tá câu hỏi.
"Lúc đó tôi đang làm nhiệm vụ ở phía Tây tỉnh Vĩnh Thuận, nơi đó có một cuộc bạo loạn yêu thú xảy ra, tôi phải giải quyết, trong lúc đó, tôi thấy cô nằm bên cạnh một người đàn ông, người đó có lẽ chính là cha cô, lúc đó cha cô đang hấp hối, thấy tôi nên đã nhờ tôi cứu lấy cô, rồi còn đưa cô một bức thư này. Cô đọc đi." Mục Tiểu Ngọc nói xong liền lại cái bàn gỗ gần đó lấy ra một tờ giấy đã nhăn nheo, loằn ngoằn vài vết máu tạo thành chữ viết.
"Cha... cha tôi... ông ấy đã... chết rồi?" Lâm Hiểu Nguyệt cảm thấy bầu trời như sụp đổ, người cha yêu thương cô nhất, đã không còn.
"Xin lỗi." Mục Tiểu Ngọc nói.
"Không sao đâu, cũng không phải lỗi tại cô, đúng rồi, vậy còn mẹ và em trai tôi?"
"Tôi chỉ thấy cô và cha cô thôi, còn mẹ em trai cô, tôi không rõ."
"Ừm, mong là họ không sao, còn về gia đình Vương Tiểu Lý, đi trước mình một ngày, chắc đã không sao rồi."
Lâm Hiểu Nguyệt thở dài, rồi đọc bức thư.
"Hiểu Nguyệt, khi con đọc bức thư có lẽ cha đã không còn nữa rồi, kỳ thật ông con bảo gia đình mình đến tỉnh Vĩnh Thuận mục đích chủ yếu không phải là giao mảnh đất ấy cho chúng ta, mà là bảo chúng ta tìm kiếm một dị năng giả mang trong mình Lôi hệ dị năng, loại dị năng mạnh nhất từng được biết đến. Con biết đó, con là đứa đẹp nhất trong Lâm gia ta, mà người mang dị năng đó theo điều tra là bằng tuổi với con, nên ông nội con đã mong con có thể lôi kéo người đó về Lâm gia ta, kỳ thật Lâm gia ta mặt ngoài trông rất cường đại, còn có gia tổ làm Thủ Trưởng Đại Quan, thế nhưng gia tộc ta lại càng ngày suy yếu vì bị hai đại gia tộc là Dương gia và Trần gia, ta dù sao vẫn mong con... cứu giúp gia tộc..."
Bức thư... đã hết...
Lâm Hiểu Nguyệt hét dài một tiếng, trong lòng đầy âu sầu.
...
Chiếc xe bus chở bọn Điền Lâm đi cắm trại một mạch chạy thẳng khoảng 1 giờ, rồi quẹo trái vào đường cao tốc, sau khoảng nửa giờ liền đi về hướng tây thêm 20 phút nữa là đến nơi.
"Oa, cuối cùng cũng đến."
Tất cả nhanh chóng xuống xe, cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Thị Hồng Ánh bắt đầu điểm danh lại, sau đó liền dẫn tất cả vào sâu bên trong, đi lên đường núi, chuẩn bị cắm trại.
"Này, Cao Thái Hào ngươi xem, tên thiểu năng kia với lớp trưởng đại nhân - người tình trong mộng của ngươi đang tình tứ đi cùng nhau kìa, ha ha." Một tên thanh niên đứng kế bên Cao Thái Hào chỉ chỉ về phía Điền Lâm mà nói.
Trong lớp 10B2, thậm chí là cả trường Bắc Thịnh, ai cũng biết... Cao Thái Hào thích Trần Tiểu Linh!
Bất quá, Trần Tiểu Linh lại không thèm quan tâm!
Mặc dù cô chẳng phải thành viên của Ngũ Đại Gia Tộc hay Thập Thiên Gia Thị gì, bất quá gia cảnh cũng không vừa, cha là một thương nhân có tiếng, chủ tịch sở hữu tập đoàn nổi tiếng đa quốc gia xếp thứ ba thế giới, hơn nữa từ nhỏ sinh ra đã thông minh lanh lẹ, xinh đẹp hơn người, không biết có biết bao người theo đuổi, mặc dù chỉ mới 17 tuổi nhưng hàng người xếp hàng chờ cũng đủ dài làm thành vòng tròn bao quanh tỉnh Vĩnh Thuận.
"Ngươi im đi!" Cao Thái Hào nhìn thanh niên kia, quát lớn một tiếng, cả mặt của hắn đã đỏ đến mức như bị đun nóng luôn rồi.
"Im thì im, làm gì mà căng thế?!" Thanh niên kia nhún vai một cái, vội vội vàng vàng tránh ra xa một bên.
"Điền Lâm, ngươi chờ đó cho ta!" Cao Thái Hào nghiến răng lại, đến mức phát ra thanh âm ken két.
Phía trước, hai người Điền Lâm và Trần Tiểu Linh vẫn rất vui vẻ nói chuyện với nhau.
"Điền Lâm, không ngờ cậu giỏi vậy nha." Trần Tiểu Linh nhìn Điền Lâm, mỉm cười nói.
"Ha ha, chỉ là muốn khiêm tốn thôi, nhưng lỡ thích bà rồi nên khó mà khiêm tốn nổi, hì hì." Điền Lâm cười nói.
"Cái ông này." Trần Tiểu Linh cười mỉm, đánh nhẹ Điền Lâm một cái.
"Ha ha."
Sau đó, theo sự hướng dẫn của cô chủ nhiệm, tất cả bắt đầu leo núi đến khu cấm trại, dãy núi này gọi là Hoàng Thiên, vì nó cực kì hùng vĩ và rộng, nó bao quanh hết thảy ba tỉnh xung quanh tỉnh Vĩnh Thuận, cả lớp theo sự hướng dẫn của cô leo núi được khoảng một tiếng thì xung quanh bắt đầu phát ra tiếng động...
Rầm rầm!
Bên dưới dãy núi, hàng ngàn cái bóng đen đồng loạt chạy qua, dẫn đến rất nhiều tảng đá từ trên cao đổ xuống...
"A! A! A!..."
Tất cả vội vàng hét lớn, sau đó túa nhau mà chạy.
"Các em, bình tĩnh, theo cô." Nguyễn Thị Hồng Ánh la lớn, sau đó dẫn đoàn chạy thật nhanh vào một hang động.
Vì cả lớp rất động, nên phải chen chúc nhau tiến vào.
"Hự hự..." Trần Tiểu Linh ở phía sau, vì là con gái nên khá yếu, thế là bị đẩy lùi về sau.
Rầm!
Một tảng đá thật lớn to bằng hai người đàn ông trưởng thành lực lưỡng rơi xuống, đúng vào vị trí Trần Tiểu Linh đang đứng, làm cô rơi xuống núi.
"A!!!!"
Trần Tiểu Linh hét lớn, bất quá âm thanh của những tảng đá quá to nên không ai nghe thấy, chỉ có một mình Điền Lâm là thấy, hắn vội vàng đổi lấy 1000 điểm khiếp sợ với hệ thống lấy một con tàu lượn cỡ nhỏ, bay xuống cứu Trần Tiểu Linh.
...
"Tiểu Linh, tớ cứu cậu đây." Điền Lâm hét lớn, hắn không biết từ khi nào, hắn đã thích Trần Tiểu Linh rồi.
Trần Tiểu Linh do sợ quá nên đã bất tỉnh, liền không hay biết gì cả, Điền Lâm vòng qua eo nàng, ôm chặt lấy, sau đó từ từ bay xuống mặt đất.
Bất quá lúc này, hàng ngàn bóng đen bên dưới thế mà chính là những con yêu thú vượt qua được từ biển Đông mà vào, kéo Điền Lâm đi một đoạn, làm con tàu lượn bị rách nát, quần áo trên người cả hai cũng bị cắn xé không ít, lộ ra từng mảng da thịt, giờ phút này, hầu như toàn bộ thân thể của Trần Tiểu Linh đều được phơi bầy.
Thế nhưng Điền Lâm cũng không lo nghĩ được nhiều như vậy, hắn vội vàng dùng Lôi hệ, bắn mạnh vào bầy yêu thú, khiến bọn chúng sợ hãi mà bỏ chạy.
Sau đó, dùng thêm Hỏa hệ, thiêu đốt thêm không ít yêu thú, rồi bỏ chúng vào túi trữ vật của hệ thống.
"Hey da!!!!!!!" Điền Lâm hét lớn, dùng hết tất cả dị năng khí còn lại trong người, đánh tan yêu thú!
Cuối cùng yêu thú cũng bỏ đi, còn Điền Lâm cũng bất tỉnh...