Khi những ý nghĩ này xoẹt qua trong đầu, một trận đau nhứt bất ngờ trên đến, nháy mắt hắn liền biết là chuyện gì xảy ra, đây có lẽ là do di chứng ban nãy khi hắn bị cái đuôi của Lôi Dục Báo quẹt một đường trước ngực.
Hai mắt hắn từ màu nâu đen dần dần chuyển sang màu đỏ ngầu, thân thể tàn tạ máu me bây giờ trong cơn điên loạn lại giống như một tên huyết nhân.
Trần Tiểu Linh nhìn Điền Lâm điên cuồng phía xa, cái tiểu đệ kia của hắn không ngờ lại nhanh chóng cương lên, thậm chí đã to hơn một cánh tay trẻ em rồi, nháy mắt cô cũng hiểu là chuyện gì xảy ra, đây có lẽ là do vết thương của Lôi Dục Báo để lại, một khi đã bị dính thương thế này rồi, nếu như không thể kịp thời giải quyết, vậy thì chính là chết không nghi ngờ.
Mà biện pháp giải quyết duy nhất chính là quan hệ nam nữ.
Trần Tiểu Linh thấy Điền Lâm điên dại như một con thú hoang, hai mắt chằm chằm nhìn về phía cô nhưng lại không dám tiến lên, cô biết đây là do Điền Lâm đang đấu tranh tư tưởng cực kì khốn khổ.
Cô liền không chút do dự vọt ra ngoài, ôm chầm lấy Điền Lâm.
Điền Lâm vì cô mà thành ra như vậy, bằng không thì hắn hoàn toàn có thể bỏ cô lại để mà chạy trốn, cũng không nhất thiết phải đứng lại đối chiến với Lôi Dục Báo để rồi thành ra từ cảnh như này.
Hơn nữa, nếu không phải vì cô, hắn cũng sẽ không rơi xuống đây.
Cho nên dù bất cứ giá nào cô cũng phải cứu hắn, cho dù có là dùng trinh tiết của mình đi nữa.
Điền Lâm vừa được Trần Tiểu Linh ôm lấy, cả thân thể càng thêm điên cuồng, nháy mắt liền đè Trần Tiểu Linh nằm xuống mặt đất.
"Hự."
Trần Tiểu Linh rên đau một tiếng, cũng may là nhờ ban nãy hắn cho cô một đạo Hộ Linh phù, bây giờ tác dụng cũng còn một chút, cho nên cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến thân thể.
"Gaaaaaaaaaaaa."
Điền Lâm hét dài một tiếng như một con thú hoang, cái miệng của hắn cắn chặt vào cổ Trần Tiểu Linh.
"A."
Trần Tiểu Linh hét thảm một tiếng, cái cổ xuất hiện từng vết đỏ sậm, cũng may nhờ còn có một ít tác dụng của Hộ Linh Phù hỗ trợ, bằng không một cắn này, cổ cô cũng đã chảy máu rồi.
Còn chưa kịp đợi cô từ trong đau đớn tỉnh lại, Điền Lâm đã mạnh mẽ đem cây côn dài của hắn cắm sâu vào tiểu muội của Trần Tiểu Linh rồi.
Trần Tiểu Linh lại hét đau một tiếng, một dòng máu đỏ tươi từ bên trong âm đ*o cô chảy ra, hòa cùng với màu đất, nhìn từ xa, hai người tựa như đang ân ái trên một cái thảm đỏ giữa một vùng hoang vắng.
Điền Lâm hai mắt điên cuồng, hắn lúc này đã hoàn toàn bị chất độc của Lôi Dục Báo xâm chiếm, chỉ biết làm việc theo bản năng mà thôi, cũng không biết nên làm cái gì rồi tới cái gì để Trần Tiểu Linh bớt đau cả.
Cho dù hắn trước kia từng là một lão già không biết quan hệ đã bao nhiêu lần rồi, thậm chí kinh nghiệm còn có thể chất thành như núi, nhưng bây giờ tất cả mấy cái kinh nghiệm kia cũng đã tiêu tán không còn, so với một dòng sông khô cạn cũng đáng thương hơn nhiều.
Lúc này hắn đem hai tay của mình bóp chặt bầu ngực Trần Tiểu Linh không ngừng xoa nắn, nói là xoa nắn, không bằng nói là kéo ghịch đi.
Từng cái nhấp hông không ngừng nghỉ đem tiểu đệ đệ của hắn liên tục ra vào bên trong Trần Tiểu Linh, khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, từng dòng tinh dịch bắn ra phóng vào trong, một phần bị rơi vãi ra ngoài, nhớp nháp vô cùng.
"A~ A~ ưm ~ ưm ~ Á~"
Trần Tiểu Linh rên rỉ liên tục, cái cảm giác đau đớn không ngờ lại dần dần giảm bớt, thay vào đó là một loại cảm xúc sung sướng khó mà diễn tả.
Cô theo bản năng đem cái hông của mình nhấp theo từng nhịp điệu của Điền Lâm, tiết tấu càng ngày càng hăng, thậm chí sau đó, nhìn cô giống như cũng bị trúng độc của Lôi Dục Báo rồi, điên cuồng không ngừng.
Trong nơi rừng núi hoang vu, hai người không ngừng điên cuồng ân ái, từng đạo tia sét cùng tia lửa từ trong người Điền Lâm không ngừng bắn phóng ra ngoài, khiến cho những con yêu thú cùng thú hoang xung quanh một bước cũng không dám tới gần, chỉ không ngừng sợ hãi nhìn chằm chằm Điền Lâm, bọn chúng cũng không biết, chúng đang cung cấp cho Điền Lâm một món tài phú rất lớn.
...
Hơn 2 canh giờ sau, chất độc trong cơ thể Điền Lâm mới tiêu tán hết, hắn bất tỉnh buông Trần Tiểu Linh ra, nằm ở một bên, còn Trần Tiểu Linh thì thở hổn hển nằm xuống, hai tay hai chân dang rộng ra, cũng không còn một chút xấu hổ nào nữa, từ âm đ*o cô chảy ra hàng loạt chất dịch màu trắng ngà, một phần là của cô, một phần là của Điền Lâm.
Kỳ thật từ giờ phút này, cô biết là mình đã yêu Điền Lâm rồi, cho dù là vì hắn mà mất đi sinh mạng, cô cũng không tiếc, há lại tiếc mất đi trinh tiết kia?
Cho dù là mất đi, cô cũng cảm thấy rất vui sướng, đây chính là cảm giác của yêu thương, của sự hi sinh vì tình yêu, cho dù muốn cô nói cô cũng không cách nào diễn tả hết được.
Nhân sinh, đôi khi cũng chỉ đến thế là cùng, có lúc ngươi cảm thấy người đó rất ngốc, thậm chí còn không quan tâm, không ngờ cuối cùng lại muốn cùng người đó sóng vai đi đến hết con đường.
Đó chính là tình yêu!
...
Cũng may hai người nằm trong này hết một đêm cũng không có ai đến, cho dù một con yêu thú hay thú hoang cũng không có.
...
Sáng hôm sau, một tia nắng chiếu rọi vào trong mắt Điền Lâm khiến hắn giật mình tỉnh lại, một luồng gió thổi qua khiến hắn lạnh run cả người.
Hắn theo bản năng nhìn cơ thể của mình, cảm thấy bản thân trần trụi đến không cách nào trần trụi hơn, từng đạo vết thương loang lổ màu đỏ máu chạy dọc theo khắp cơ thể, không nơi nào không có.
Điền Lâm tiện tay mua lấy một viên đan dược trị thương giá 7000 điểm khiếp sợ từ hệ thống nuốt vào, đan dược vừa vào miệng lập tức hóa thành dịch thể chảy xuôi khắp kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng của hắn, đem những vết thương chồng chất kia hóa thành không khí tan biến.
Chỉ chưa tới nửa nén nhang, tất cả vết thương trên người Điền Lâm cũng biến mất không còn dấu vết, hắn lúc này mới lại đổi lấy một bộ quần áo giá 35 điểm khiếp sợ mặc vào.
Sau khi làm xong mấy thứ này, hắn mới bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ lại những gì đang xảy ra, bỗng nhiên sắc mặt hắn liền đại biến, hắn nhớ chính là trước đó hắn chỉ còn chưa tới 1000 điểm khiếp sợ, sao ban nãy hắn lại có thể dễ dàng lấy ra đan dược giá 7000 điểm thế kia?!
Không được, phải nhanh chóng hỏi hệ thống mới được.
Hệ thống bị Điền Lâm lôi ra, thanh âm máy móc đáp: "Bởi vì khi ký chủ cùng Trần Tiểu Linh giao phối đã khiến tất cả các yêu thú cùng thú hoang xung quanh khiếp sợ, chúng dù sao cũng là sinh vật có sinh mệnh, cho nên cũng có thể cung cấp điểm khiếp sợ cho ký chủ, điểm khiếp sợ của ký chủ hiện giờ đã là 63.210 điểm."
Sau khi xong lời này của hệ thống, hắn lại nhìn về phía bên cạnh, quả thật là phát hiện Trần Tiểu Linh đang khỏa thân thỏa mãn nằm ngay bên cạnh, âm đ*o thậm chí còn tiết ra một chút dịch nhờn, cái cảnh tượng này, thật hùng vĩ làm sao...
Hắc hắc, ca có thể hay không lại lần nữa chơi tới một hiệp.
Điền Lâm trong lòng cười gian, thế nhưng lại vô cùng bực bội, chuyện này dù gì cũng làm qua, thế nhưng ca một chút cảm giác cũng không có.
Lắc lắc đầu, hắn không tiếp tục suy nghĩ nữa, lại đem ra 3000 điểm khiếp sợ tắm sạch lại cho hắn cùng Trần Tiểu Linh, sau đó mặc quần áo vào, rồi lại giúp Trần Tiểu Linh đổi một bộ y phục đẹp mới.
Nhân lúc Trần Tiểu Linh còn chưa tỉnh lại, hắn liền nhìn xem xem hệ thống coi đã thu hoạch được gì...
"Keng, chúc mừng ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên - Làm tình lớp trưởng 10B2 -- Trần Tiểu Linh, nhận được 10 điểm nhan sắc, do chiếm được trái tim của lớp trưởng nên được bonus thêm 10 điểm nhan sắc cùng 15 điểm khả năng sẽ và 3 điểm tốc độ."
"Keng, chúc mừng ký chủ thành công hoàn thành Nhiệm Vụ Ẩn - Tiêu Diệt Yêu Thú, nhận được 10 điểm sức mạnh, 20 điểm khỏe mạnh, 6 điểm tốc độ cùng hai điểm phản ứng. Do là yêu thú cấp ba nên bonus thêm 5 điểm sức mạnh, 10 điểm phản ứng, 3 điểm nhan sắc."
"Vì lần đầu tiên tiêu diệt yêu thú Lôi hệ, nên Lôi hệ thành công nâng lên cấp 4, Lôi Minh Kiếm thăng đến Linh khí trung phẩm, ngoài ra Yêu thú này còn mang Dục tính nên bonus thêm 10 điểm khả năng sex."
Điền Lâm: "..."
Oa ha ha ha ha! Ca lần này thu hoạch không ngờ to lớn như vậy a! Không chỉ làm xong nhiệm vụ, thu được nội đan yêu thú cấp 3, còn đang được rất nhiều chỉ số thuộc tính nữa nha, mà quan trọng nhất chính là có được một cô bạn gái xinh đẹp a! Dù sao cũng trải qua cái chuyện kia rồi, lần sau nếu muốn biết đâu cũng có thể tùy tiện làm được thì sao?!
Hắc hắc, quả nhiên đúng mà, chỉ cần ngươi nhảy núi không lo không tìm được đồ tốt.