Giang Độ không phản ứng như vậy, cô cảm giác đầu mình như bị thứ gì đó chẻ ra, ngẩn ra, lại giống như hồ ly nhỏ đang rất cảnh giác, lập tức nghĩ đến tên nick QQ của mình, có một số chuyện, nếu như phải giấu kín, thì có đánh chết cũng không thể để lộ nửa phần.
"Tớ không biết, hay là, cậu đi tra từ điển đi?" Cô khẽ nói, vào ngày đông, mồ hôi cả lòng bàn tay, nhưng cũng vô dụng.
Giang Độ trông bộ dạng giống như thiếu nữ, không giống một kẻ nói dối chút nào, trên mặt toát lên toàn là vẻ ngây thơ thanh thuần.
Nguỵ Thanh Việt càng cười lộ hơn, cậu không nói gì, không biết là tin rồi hay là lười vạch trần, đến câu "Thế sao kiểm tra Văn cậu thi được điểm cao thế?" cũng không nói ra, mà nhìn về phía cửa sổ, chỉ cho cô cái cây lớn trước thư viện, nói:
"Bây giờ nhìn không giống người nữa rồi, phải không?"
Giang Độ suýt chút nữa nhảy dựng lên, thủ đoạn thăm dò kiểu này, Nguỵ Thanh Việt đã quá quen rồi, giọng điệu nói chuyện phiếm như vậy, cô giả ngốc:
"Cái gì?"
Nguỵ Thanh Việt quay đầu nhìn cô, nhưng cô không dám nhìn đối diện cậu, vừa chạm mắt, liền bắt đầu lảng tránh, chớp mắt liên hồi, âm thanh sột soạt.
Nam sinh nghiêng đầu, nhìn cô quan sát mấy cái, lại cười, cười khiến người khác rợn cả tóc gáy, Giang Độ chợt phát hiện sao cái người này lại thích cười vậy rồi, cô đứng đó, thái độ dịu dàng nhã nhặn, không biết nên tiến lên hay quay người lại, cả người cứng đờ không động được, trong lòng cố tính toán, nếu cậu ấy không nói chuyện với mình nữa thì mình sẽ rời đi.
Cũng thật vậy, Nguỵ Thanh Việt không nói thêm gì nữa, cậu dựa vào cửa sổ hóng gió lạnh. Tóc cậu được chải chuốt kỹ lưỡng, khá dài, dài hơn tất cả các bạn nam khác, từng sợi tóc cũng giống y con người cậu ấy vậy.
"Tớ về..." Lời vừa nói ra, Nguỵ Thanh Việt lại có chuyện hỏi cô, "Ăn tết một mình à?"
Giang Độ sững người một chút, cô không khỏi nhìn vào mặt cậu: "Tớ không biết, có thể giao thừa tớ sẽ đến nhà dì họ, cũng có thể ở lại quê, nhưng sau đó tớ có thể đón tết với ông bà ngoại rồi."
Năm mới không phải chỉ có mình đêm giao thừa mùng 1, năm mới là một khái niệm tình cảm, Giang Độ ngầm nhấn mạnh bản thân không cô đơn, cậu đừng cảm thấy mình đáng thương, khiến người khác cảm thấy bản thân đáng thương, cần người thương xót là không tốt.
"Bố mẹ cậu đâu?"
Khuôn mặt nữ sinh gục xuống vài giây, cô xoa mũi, nói: "Tớ không biết, tớ sống cùng ông bà ngoại suốt, chưa từng gặp họ."
Giữa hai người, trầm mặc trong phút chốc.
Bầu trời bên ngoài bao phủ bởi những đám mây đen nặng trĩu, tầng tầng lớp lớp không rõ ràng, một chút ánh sáng mặt trời cũng không có.
"Tết cậu thì sao?" Giang Độ quyết đinh cũng hỏi cậu chút.
Nguỵ Thanh Việt hoà nhã nói: "Như cũ, làm chút gì đó ăn, chơi game, đọc sách, không biết năm nay mẹ tôi có về không, tôi còn có bố mẹ đó."
Làm chút gì đó ăn... Cảnh này thật khó có thể hình dung, Giang Độ đoán, chắc hẳn không có ai nấu cơm cho cậu.
Lại là một sự im lặng khác.
Cô miễn cưỡng cười cười: "Có phải cậu nghĩ rằng, tớ không có bố mẹ, cũng khá là thảm?"
"Tôi có nói vậy sao?" Nguỵ Thanh Việt cau mày, "Tôi không truyền đạt điều đó, đúng không? Nhưng cũng thật, so với người bình thường thảm hơn một chút."
"Tớ cũng là người bình thường, cậu xem qua "Đoán mệnh" chưa?" Giang Độ đỏ mặt, tựa như muốn sửa lại cái gì đó.
Nguỵ Thanh Việt nhướng mày: "Đoán mệnh?"
"Không phải kiểu người ở gầm cầu," Giang Độ nói, rất nhanh lắc đầu, "Cũng kiểu vậy, phim tài liệu này nói về một thầy bói, mắt không thấy được gì nữa, một chân tàn tật, anh ta tên là Lịch Bách Trình, cái tên cũng rất hay."
Nói đến đây, không biết Nguỵ Thanh Việt có muốn nghe không, Giang Độ đột ngột im bặt.
Nguỵ Thanh Việt đợi vài giây, nghi hoặc nhìn cô, cười cười: "Sao cậu không nói gì nữa? Tôi đang nghe đây."
"Vậy được...," Giang Độ chậm rãi nói, cứ như bất đắc dĩ mới phải tiếp tục vậy, "Trong "Đoán mệnh" có một nhóm bạn, là những người ăn xin, đạo diễn hỏi thầy bói, những người này không có chuyện gì vui ở đời, sao còn sống? Cậu biết anh ta nói gì không? Anh ta rất tức giận, anh ta nói, cái câu này, không có chuyện vui thì không sống nữa sao, câu này nói ra quá vô tình rồi."
Nguỵ Thanh Việt trầm ngâm nhìn cô, "Ừm" một tiếng, thoáng cười nhếch môi nhẹ trên khoé: "Cậu xem thể loại phim này?"
Vẻ mặt của cậu, rõ ràng có chút bất ngờ, cậu nghĩ rằng các bạn gái đều bận xem phim thần tượng.
"Phim này rất hay, bọn họ vẫn cứ ngoan cường sống như vậy, cậu không biết anh ta mặc rách rưới tả lơi như nào đâu, anh ta..." Trong lòng Giang Độ đột nhiên chua xót, lại đè nén xuống, thầm nghĩ, mình chỉ không có bố mẹ thôi, Lịch Bách Trình mới là anh hùng của cuộc sống, nhưng không nói thành lời, vẻ nho nhã, cảm thấy ngại, chỉ đành kết thúc ngắn gọn, "Xem xong bộ phim đó, tớ mới biết rằng một số người lại có thể sống như vậy, nhưng đã như vậy rồi, vẫn rất nỗ lực sống tiếp."
Nguỵ Thanh Việt cứ vậy cười nhẹ, cười đến khiến Giang Độ có chút không vui, cô rất buồn bực, cô không phải loại người tràn đầy năng lượng, cô rất muốn giải thích thêm, nhận thấy bản thân nói nhiều quá rồi, nhìn quanh hai bên: "Vậy, tớ về trước nhé."
Cô dáng vẻ vừa ngường ngùng lại có chút thận trọng ấy, Nguỵ Thanh Việt gật gật đầu: "Không nói chuyện nữa?"
Giang Độ lén hít sâu một hơi, mím mím môi, nhẹ giọng nói: "Tớ phải về rồi."
Nói xong, túi nhựa đựng sách bị ôm chặt vào lòng, cô rời đi vô cùng nhanh, gần như không thể tin được mình đã nói với Nguỵ Thanh Việt nhiều điều tầm thường như vậy, gió làm nghẹn mắt, hơi lạnh chặn họng, nhưng khoé miệng lại không tự chủ nhếch lên.
Nghỉ đông rồi.
Cuộc nói chuyện này, đủ để cô hồi tưởng cả một kỳ nghỉ.
Ông ngoại đi thu lạp xưởng, treo ngoài ban công, nhà nào cũng có, gió lạnh thổi qua, lạp xưởng vừa khô vừa cứng, nhưng hấp cùng với cơm, cắn một miếng, vừa thơm vừa mềm. Hoặc là ăn cùng với tỏi tươi xào, lại là một hương vị khác. Giang Độ cùng bà đi chợ mua rau, gần đến tết rồi, mọi thứ đều tăng giá, nhưng cũng không thể không chuẩn bị gì.
Cá có thể chọn tại chỗ, bà ngoại cười híp mắt chỉ vào con cá đang bơi tới bơi lui trong chậu, nói muốn cái này, muốn cái kia. Bà chủ nhanh tay vớt lên, lấy sống dao đập bịch bịch mấy cái, đập đến nước bắn tung toé, Giang Độ mỗi lần đến lúc này đều sẽ nghĩ, bảo sao thánh nhân nói, quân tử tránh xa nhà bếp, nhìn thấy cảnh sát sinh như này thật sự tàn khốc. Nhưng cá ăn chuồn chuồn, người ăn vạn vật, đây là quy luật tự nhiên... Chỉ mong rằng lúc cá chết đừng quá đau khổ.
"Bé con, đang nghĩ gì vậy?" Bà ngoại trìu mến gọi cô, Giang Độ hoàn hồn, cười lắc đầu.
Cá mua vài con, một con nấu ngay ngày hôm đó, chỗ còn lại ông ngoại cắt khúc, ướp hành, gừng, tỏi, muối và rượu nấu ăn, rồi lại treo lên ban công. Ngay lập tức, ban công treo la liệt đủ loại đồ.
Một bàn đồ ăn, có mặn có chay, còn có cả salad canh nóng, bà ngoại dùng cặp lồng đựng mỗi thứ một ít, bảo Giang Độ tặng cho bà lão nhà đối diện.
Bà lão đối diện năm nay 80 tuổi, sống một mình, chồng mất sớm, con gái duy nhất lại đang ở nước ngoài. Gia đình Giang Độ và bà cụ là hàng xóm đã nhiều năm, bà cụ thích để cửa khép hờ, dường như không nghĩ nhiều đến vấn đề an toàn, trong nhà luôn vang tiếng TV.
Giang Độ bước vào, gọi một tiếng "Bà Ông", bà lão ngồi yên tĩnh ở phòng khách, lật giở xem album ảnh. Nghe thấy tiếng động, theo thói quen hỏi: "Là Giang Độ hả?"
"Là cháu." Cô bước tới, đặt đồ lên bàn ăn, "Bà ngoại bảo cháu mang tới cho bà, bà ăn đi cho nóng."
Bà cụ nhanh chóng đứng dậy cảm ơn cô, không cho cô đi, lấy ra một chiếc hộp vuông rất đẹp, nói đó là đồ ăn vặt mà con gái bà từ Mỹ gửi về, Giang Độ ban đầu vốn không muốn nhận, nhớ tới lời bà ngoại, bèn nhận lấy.
"Ông ngoại cháu có nhà không?" Bà lão có chút ngượng ngùng, Giang Độ vừa nhìn liền hiểu được nguyên nhân, cô chủ động hỏi, "Có phải nhà bà có đồ gì hỏng rồi không? Để cháu gọi ông sang, ông có thể sửa được mọi thứ."
Quả nhiên, vòi nước phòng tắm hỏng rồi, Giang Độ chạy ra cửa hàng thiết bị ngoài khu mua một cái vòi khác cùng loại, nói với bà cụ: "Đợi ông cháu về thay cho bà cái khác là được rồi, đừng lo lắng."
Bà lão lại một phen cảm kích vô cùng, nắm lấy tay Giang Độ, nói cháu yêu cháu muốn ăn đồ ăn vặt gì, đến nhà bà, nhất định đừng xem như người ngoài.
Bà đã quên rồi, Giang Độ đã lớn, không phải trẻ con, vì một miếng ăn mà không do dự chạy sang nhà hàng xóm nữa.
Làn da khô ráp, mất đi tính đàn hồi, rất rõ ràng áp trên tay Giang Độ, đó là cảm giác già nua, rất là chân thực. Khi cô đi ra, quay đầu lại nhìn, bà cụ lại yên lặng ngồi ở chỗ cũ, TV đang chiếu bộ phim truyền hình gia đình cẩu huyết, rất ồn ào.
Nhưng đó đã là sức sống duy nhất trong căn phòng rồi.
Giang Độ không hiểu vì sao, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực khó chịu trước cảnh này. Cô quay lại, nói, "Bà Ông, vừa nãy bà đang xem gì vậy?"
Bà lão hai mắt sáng lên, trong khoảnh khắc đó, như thể bị chạm vào chỗ nào đó, linh hồn rực sáng.
Thế là Giang Độ ở lại nghe bà kể đủ chuyện trong album ảnh hết nửa tiếng. Được nửa chừng, bà ngoại đến tìm cô, mùa đông đồ ăn nguội nhanh, nhưng bà ngoại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền âm thầm trở về.
Ngày hai mươi tám, ở nhà vẫn không có động tĩnh gì. Giữa trưa điện thoại của bà ngoại vang lên, lúc nhấc điện thoại vô thức liếc mắt nhìn Giang Độ một cái, Giang Độ giả vờ không biết, thoải mái ăn cơm. Sau đó, bà ngoại đi vào phòng ngủ mình, chỉ có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ trầm thấp.
Ông ngoại thì kể cho Giang Độ nghe chuyện chăn bò ngày nhỏ, giọng ông vang vọng, Giang Độ hoài nghi, lúc ông ngoại kể chuyện, có phải nửa khu này đều nghe thấy không.
Mỗi khi nhớ lại quá khứ, từng nếp nhăn trên mặt ông ngoại đều hiện lên rất rõ, ông nói bê nhỏ rất thích cọ vào bê già, cọ một cái không chán, còn bê già thì cứ không ngừng liếm bê nhỏ. Sau đó bê nhỏ được bán đi, bê già đã rơi nước mắt không ngừng, mọi người đều rất ngạc nhiên. Nhưng hiếm thì hiếm, nên bán thì vẫn phải bán.
Giang Độ khẩy cơm, không nói lời nào, ông ngoại kể chuyện quên mình, cuối cùng thở dài một hơi, nói bản thân cũng trở thành bê già rồi, cũng sắp sức càn lực kiệt rồi.
"Ngày nào cũng kể mấy chuyện nhạt nhẽo bé như hạt vừng, ai thích nghe?" Bà ngoại từ trong phòng ngủ than thở đi ra, gõ bát ông ngoại, "Mau ăn cơm của ông đi."
Nói xong, bà đạp chân ông từ dưới bàn, nói nguyên vẹn: "Con bé nói Trung thu về rồi nên năm mới không về nữa, thời tiết cũng không tốt, có tuyết lớn."
"Không về thì không về, mỗi chuyện vậy, đi đi về về không đủ hành hạ à." Tuy ông ngoại nói như vậy, nhưng ánh mắt cũng bất giác nhìn về phía ban công, ở đó có treo rất nhiều xúc xích lạp xưởng, tự mình làm mới sạch, đây là câu cửa miệng của ông ngoại.
Đây là một chủ đề nhạy cảm, Giang Độ vô cùng hiểu chuyện đứng dậy, nói: "Trong nồi còn cơm không ạ? Cháu đi lấy thêm chút."
Cô bước vào bếp, vừa ngẩng đầu lên, mới phát hiện cây hoa quế ngoài cửa sổ đã trở nên hoang tàn.
Đêm giao thừa này, cô lẽ ra nên rất vui vì cuối cùng cũng không phải đến nhà dì họ nữa, có thật là như vậy không?
Dự báo thời tiết rất chính xác, đêm giao thừa tuyết rơi dày đặc.
Bà ngoại muốn mời bà Ông đến nhà, cùng xem TV với họ, nhưng bà Ông lần này rất cố chấp, sống chết không đồng ý.
Tuyết rơi rất nhiều, cả thế giới yên tĩnh dịu dàng, có bóng người bên cửa sổ tụ tập cười nói, cũng có người cô độc ngồi một mình trong đêm tuyết mịt mù. Xuân Vãn rất sôi động, Giang Độ xem mệt rồi đi vào nhà vệ sinh, cô mở cửa sổ ra, một trận gió tuyết phả vào mặt, mát lạnh vô cùng.
Bà Ông chỉ có một mình, cô nghĩ.
Vậy, mẹ Nguỵ Thanh Việt đã trở lại chưa?
Mười hai giờ sáng vừa qua, nhóm chat QQ liên tục không ngừng chúc mừng năm mới, thành phố cấm bắn pháo hoa, vị năm mới như thiếu gì đó.
Giang Độ duy nhất khoảnh khắc khi MC trong TV đếm ngược, trong lòng mới thầm nói, chúc mừng năm mới.
Cũng như những bức thư đó, không có xưng hô, không có ký tên, chỉ có tuyết ngoài kia vẫn rơi không ngừng, nhẹ nhàng che giấu thế gian.