Một mình nhìn chằm chằm ghế sofa thất thần, như thể tiếng mưa vẫn còn văng vẳng bên tai, bóng hình ấy vẫn ngồi ở đó, sau khi đứng dậy, để lại vết lõm nhỏ, sấm chớp tia sét đùng đoàng, những chiếc lá trên cây hoa quế bị thổi bay cuồn cuộn.
"Hôm nay đích thân tôi ngồi xe bus, tính đâu ra đấy, thêm cả đợi xe, hết một tiếng đồng hồ." Ông ngoại thở mạnh nói, ông rất cẩn thận, thay Giang Độ tính toán cẩn thận thời gian, bà ngoại cùng gật đầu theo, "Trường số 3 cũng có là trường có thứ hạng, bé con, cuối tuần để ông ngoại đến đón con, đợi chúng ta xem nhà chuyển đồ xong, chúng ta sẽ qua đó ở, không cần con chạy tới chạy lui nữa."
Hai người già, ông một câu, tôi một câu, nếp nhăn trên mặt hằn như vết dao, Giang Độ nhìn tóc mai trắng của họ, đột nhiên cảm thấy bản thân thật có lỗi.
Ngay sau đó, một ý nghĩ mạnh mẽ mà rõ ràng hiện lên trong đầu: Cô phải đi rồi.
Cô không bao giờ có thể gặp lại Nguỵ Thanh Việt nữa.
Cuộc đời vẫn còn rất dài, nhưng với cô mà nói, nếu thời gian dừng lại ở những khoảnh khắc cô có thể viết thư cho cậu ấy thì tốt biết bao, đừng tiếp diễn nữa.
Trong đêm khuya thanh vắng, cô tìm thấy bật lửa của ông ngoại, đem ba bức thứ viết về sau mà không đưa cho Nguỵ Thanh Việt ra. Lúc đó, ngoài cửa sổ hoặc là có trăng, hoặc là có sao, cát quang phiến vũ, cô có rất nhiều sách, đủ thể loại, thư được kẹp trong một cuốn sách cũ, không phải lo lắng có người đọc trộm, ông bà ngoại trước giờ đều rất tôn trọng cô, vào phòng cô lúc nào cũng sẽ gõ cửa trước.
*Cát quang phiến vũ: Mảnh da Cát Quang; di sản văn hoá quý giá; quý giá (tương truyền Cát Quang là thú thần, da làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, ví với những di sản văn hoá quý giá)
Vì ông bà, mình cũng phải mạnh mẽ học tập thật tốt, Giang Độ lặng lẽ rơi nước mắt. Cô vuốt ve những bức thư, hôn chúng, tất cả nỗi cô đơn của tuổi thanh xuân cô đã được viết vào những bức thư không được ai kiểm nhận này.
Đêm mùa hè có mùi cỏ xanh mướt, mọc xuyên qua cửa sổ, đào ba năm, hạnh ngân bốn năm, lê năm năm, muốn ăn bạch quả đợi ba thế hệ, vài câu ngạn ngữ hiện lên trong đầu Giang Độ, cô và Nguỵ Thanh Việt, nếu giống đào, hạnh ngân hay lê thì tốt, ba năm, bốn năm, năm năm, nhưng nhất định đừng giống như bạch quả.
Nguyện gặp lại, nguyện gặp lại, nguyện gặp lại.
Đây là những từ duy nhất được ghi lại trong nhật ký tháng 6 năm 2007, Giang Độ chưa từng viết nhưng lời đau buồn hay tuyệt vọng, cũng không nhắc chữ nào về chuyện gặp phải trong mùa hè này.
Căn phòng nồng nặc mùi giấy cháy, cô mở cửa sổ, để mùi đó theo gió tan đi.
Ngày hôm sau, Giang Độ nằm trên giường không dậy nổi, cô phát sốt, cảm lạnh mùa hè còn đau hơn cảm lạnh mùa đông.
Đầu óc choáng váng, cơ thể suy nhược, uống thuốc cảm xong chỉ muốn đi ngủ. Hôm thứ hai, Giang Độ cố gắng đến trường tự mình thu dọn đồ đạc, ông ngoại không cho, cô nhất thời sốt ruột bật khóc, nói mình có thể làm được.
Nếu như không có lời từ biệt đàng hoàng, thế thì quá tiếc nuối, cô muốn gặp Nguỵ Thanh Việt lần nữa, cũng muốn nhìn kĩ lại Mai Trung lần nữa, cái cây gần thư viện, sẽ cô đơn mất.
Nhưng trông cô thực sự yếu ớt, mặt mũi xanh xao, uể oải yếu ớt, ông ngoại nói, nghỉ ở nhà thêm một ngày rồi hãng tới trường.
Thứ ba hôm đó, đích thân ông đưa cô đến trường.
Biết rằng cô sắp chuyển trường, những thứ trong phòng ngủ ký túc xá cần được thu dọn, Lí Tố Hoa vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Khi Giang Độ bước vào lớp, mọi người trong lớp đều nhìn cô, cô nghĩ, chắc giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp nói qua việc cô sắp chuyển trường rồi. Quả nhiên, trên bảng đen có viết chữ to "Chúc bạn học Giang Độ tiền đồ vô hạn, thuận buồm xuôi gió".
"Cậu sắp chuyển trường thật à?" Chu Ngọc Long hiếm khi chủ động bắt chuyện với cô, Giang Độ cả người không được khoẻ, giọng rất yếu, "Ừ, chuẩn bị xong hết rồi."
"Vậy," Chu Ngọc Long muốn nói lại thôi, cô ấy vươn tay ra, ý muốn bắt tay với Giang Độ, Giang Độ liền cũng duỗi tay ra, "Chúc cậu vạn sự như ý."
"Cậu cũng vậy." Giang Độ nắm nhẹ tay cô, hởi thở trở nên gấp gáp, "Chu Ngọc Long, cậu có thể giúp tớ xem xem Nguỵ Thanh Việt A1 lớp Tự nhiên có trong lớp không được không?"
Mặt Chu Ngọc Long lộ ra vẻ bất ngờ, cô ấy hỏi: "Cậu không biết chuyện xảy ra hôm qua?"
Nói xong, mới nhớ ra hôm qua thứ hai Giang Độ nghỉ học.
"Hôm qua sao thế?" Giọng Giang Độ nói chẳng ra hơi.
Chu Ngọc Long không biết có nên nói hay không, nghĩ một lúc, nói: "Tưởng rằng cậu biết, chúng tớ cũng đều nghĩ cậu sẽ không chuyển trường nữa, hôm qua, Nguỵ Thanh Việt ở cổng trường bị tên đó đánh nhập viện rồi, không biết tại sao lại đánh, tớ nghe các bạn nói, Nguỵ Thanh Việt bị đánh đến rách lá lách, gãy ba xương sườn."
Giang Độ đứng hình.
Cơn đau nhói nhanh chóng xuyên qua cơ thể, hơi thở của nữ sinh như bị nghẹn lại, hít một hơi thật sâu, không biết mình đang ở đâu.
Không kịp tiêu hoá cảm xúc của mình, lớp trưởng vào lớp nói với cô, có bạn nữ A1 lớp Tự nhiên tìm cô. Giang Độ chạy ra ngoài, cô có chút ho khan, gặp được Trương Hiểu Tường vẫn cứ luôn ho, giống như không ho ra được lục phủ ngũ tạng sẽ không ngừng.
Trương Hiểu Tường đỡ cô xuống tầng, mở cốc nước, cho Giang Độ uống nước ấm.
"Tớ bị cảm rồi." Giang Độ đẩy cốc nước ra, nhưng Trương Hiểu Tường lại nói: "Không sao, cậu ho thành như này rồi, uống chút nước đi."
Giang Độ lắc đầu, cô ho đến mặt đầy nước mắt, lau không hết được.
Hai người ngồi xuống bóng râm phía sau tòa hành chính, sắc mặt Giang Độ vô cùng tệ, cuối cùng vẫn là không uống lấy một ngụm, cô không thể phá hỏng chiếc cốc giữ nhiệt của Trương Hiểu Tường được, cô ấy có mang nước nóng, chắc đang trong kì kinh nguyệt, một cốc giữ nhiệt đến mười mấy tệ....
"Chìa khóa tủ của Nguỵ Thanh Việt, mới sáng sớm hôm qua cậu ấy đã đưa chìa khóa cho tớ, cậu ấy nói, vốn dĩ muốn đích thân đưa cho cậu, nhưng nghe nói cậu xin nghỉ học một ngày, nên mới đưa chìa khóa cho tớ." Trương Hiểu Tường lấy chìa khóa trong túi ra, móc chìa khóa, có móc cùng một chú chim Tweety giống hệt cô.
Chim Tweety màu vàng, luôn luôn hài hước đáng yêu.
Giang Độ nhìn chim Tweety, bật khóc.
Trương Hiểu Tường rất ít khi khóc, trong ấn tượng, hình như cô ấy chưa từng khóc vì điều gì. Cô ấy có gì phải khóc chứ? Thành tích ưu tú, gia đình khá giả, có bố mẹ yêu thương bảo vệ, có thầy cô yêu thương chăm sóc, có bạn học yêu thương cô ấy, cô ấy thuận buồm xuôi gió, thật sự không tìm được lí do nào để khóc trong cuộc đời cả.
Nhưng cô ấy lúc này rất muốn khóc, không hiểu tại sao, như thể có thứ gì bi thương, trong chốc lát bám chặt lấy mình, thứ gì đó trong cuộc sống khiến người khác phải đau lòng.
"Giang Độ, sao cậu vẫn muốn chuyển trường thế?" Cô ấy nhìn thấy dòng chữ trên bảng đen lớp Văn thực nghiệm, Trương Hiểu Tường cảm thấy rất đau lòng, quá đau lòng, cô nghĩ, khoảnh khắc đau lòng nhất từ khi cô lớn lên, nhất định là lúc này, "Cậu đi như thế, Nguỵ Thanh Việt làm thế nào bây giờ? Cậu ấy cố ý đi chọc giận bố cậu... Không phải, là tên khốn khiếp kia, ông ta xuống tay rất tàn nhẫn, cậu ấy nằm trên đất ôm đầu để mặc ông ta tự do đánh, rất nhiều người chúng tớ nhìn thấy, thầy cô nói, lá lách cậu ấy không giữ được, phải cắt bỏ, cũng gãy rất nhiều xương sườn, chúng tớ đều tưởng rằng cậu ấy bị đánh chết rồi, các bạn học khóc rất lớn. Nguỵ Thanh Việt sắp xuất ngoại rồi còn vì cậu mà bị như vậy, người khác không biết, nhưng tớ biết cậu ấy là muốn tên kia phải ngồi tù, như thế cậu có thể... Cậu có thể tiếp tục đường hoàng học ở Mai Trung."
Trương Hiểu Tường khóc thút thít, nói không nổi nữa, ôm mặt, vai khẽ giật từng hồi.
"Tớ chỉ có thể làm đến thế này thôi, tớ cũng không biết... Làm thế nào có thể giúp nhiều hơn." Đây là câu cuối cùng Nguỵ Thanh Việt miệng đầy máu, nói trước khi hôn mê, nhiều người vây quanh như vậy, tiếng khóc của các bạn, tiếng hét của thầy cô, đan xen nhau, Trương Hiểu Tường bị giẫm vào chân rất nhiều, cô ấy gắng sức tiến về phía trước, muốn thấy Nguỵ Thanh Việt, cô ấy nghe mọi người kể cậu nói câu như thế, không biết có nghĩa gì.
Cô biết.
Nguỵ Thanh Việt lúc cuối tuần, có để lại tin nhắn cho cô ấy trên QQ, đợi lúc cô ấy nhìn thấy, cậu đã off rồi, ảnh đại diện màu xám, không sáng đèn nữa, không biết là cố ý ẩn thân, hay thật sự không onl nữa.
Cậu nói:
[Chuyện xuất ngoại của tớ ngay trước mắt rồi, chỉ không yên tâm Giang Độ, tớ với cậu là bạn cùng lớp nhiều năm, có vài chuyện tớ không cần phải giấu cậu, có thể, cậu đã nhìn ra điều gì đó, tớ cũng không cần phải nói nhiều. Sau khi tớ đi, nhờ cậu lúc rảnh có thể tâm sự với Giang Độ, nếu cô ấy gặp phải chuyện khó khăn, hãy giúp đỡ cô ấy, để cô ấy không cảm thấy quá cô đơn. Sau khi tớ đến Mỹ, địa chỉ với phương thức liên lạc sẽ nói lại với cậu, đừng mất liên lạc. Những điều trên tạm thời chỉ mình cậu biết, đừng nói cho người khác, cảm ơn nhiều.]
Tin nhắn điềm tĩnh trang trọng, thể hiện hết vẻ trưởng thành sớm của nam sinh, lúc Trương Hiểu Tường nhận được tin rất kinh ngạc, trong lòng như nuốt phải quả chanh, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn rất có chừng mực trả lời cậu:
[Bạn học cũ, cảm ơn sự tín nhiệm của cậu, tớ nhất định sẽ không phụ chuyện cậu nhờ vả, hy vọng cậu sang Mỹ vẫn tiếp tục chế độ học bá của mình.]
Để không làm bầu không khí trở nên quá buồn bã, Trương Hiểu Tường chỉ cố nở nụ cười gượng, sau đó, Nguỵ Thanh Việt không trả lời lại cô.
Cho đến chuyện ngày hôm sau.
Cơn gió mùa hạ, như cây chổi nóng bất tận, dài đằng đẵng, quét ngang qua khuôn mặt tuổi trẻ, thổi đến nóng cả khuôn mặt, Giang Độ đầu óc ong ong, trong chốc lát, thế giới mất đi màu sắc, chỉ còn trắng đen, đen kịt là dòng máu chảy của Nguỵ Thanh Việt, trắng là ánh sáng mặt trời chiếu rõ trên đầu.
Hóa ra lỗ hổng trong tim, sẽ giống như cái bễ bị hỏng, phát ra âm thanh vù vù, thích một người, cũng sẽ đau như vậy.
*Cái bễ: ống thổi gió, dụng cụ thụt không khí vào lò cho lửa cháy.
Cô không thể phát ra thành tiếng, chỉ không ngừng rơi nước mắt, những giọt nước mắt đau xé ruột gan, vốn dĩ nước mắt cũng là sự đau khổ, đến nỗi mà, sau này mắt cô vừa sưng vừa chát, lúc đứng dậy, mắt tối sầm suýt nữa ngất đi.
Trong tủ, là một chồng tạp chí 《Thư Thành》, được đóng gói theo ngày tháng, còn có một chiếc Mp3.
Sau này, Giang Độ mới biết trong máy Mp3 chỉ thu âm hai bài hát, một là 《Nửa trái tim》, một là 《Đêm mưa lạnh》, cả hai đều là giọng Nguỵ Thanh Việt, sau 《Đêm mưa lạnh》 còn có câu hỏi ngược đầy kiêu ngạo của nam sinh:
"Có phải tớ hát hay hơn bạn nam của cậu không?"
Hay hơn, hay hơn, cậu là người tuyệt vời nhất thế giới, lúc Giang Độ nghe đến bài 《Đêm mưa lạnh》lại bật khóc như mưa.
Cơn mưa rào mùa thu, cơn gió lạnh mùa đông, những hoa văn sực sỡ chảy dài trên ghế phòng... Có người nói với cô, cậu có thể viết thư cho tớ.
Tháng 6 năm 2007 ấy, trước kỳ nghỉ hè, Nguỵ Thanh Việt không đến trường nữa, không ai liên lạc được với cậu, Trương Hiểu Tường cũng không thể. Cậu bị tịch thu toàn bộ phương tiện liên lạc, bị ngắt kết nối Internet, bị giam trong bệnh viện để dưỡng thương, mặt mũi Nguỵ Chấn Đông bị xúc phạm nặng nề, cuối cùng, Vương Dũng bị tống vào tù, những chuyện này tạm thời để sau hãng nói.
Cuối tháng bảy, cậu hồi phục sức khỏe cũng ổn rồi, bị Nguỵ Chấn Đông đưa lên máy bay, mây trời như biển, cậu bay lên cao mấy chục nghìn mét, cây cỏ, biển người, nhà cao tầng và những bí mật ấy, tất cả mọi thứ về quê nhà cách cậu ngày càng xa.
Có vài chuyện, được định sẵn sau này mới biết, mà lại vì thế mà trở nên tiếc nuối vô cùng, Nguỵ Thanh Việt không biết rằng buổi chiều thứ Sáu tưởng như bình thường đó, hóa ra lại là lần cuối cậu được gặp Giang Độ.
Nhiều chuyện như vậy, tầm thường vô vị, nhưng lại khắc cốt ghi tâm, từ trước đến nay luôn xảy ra trong mỗi ngày bình thường nhất. Nhưng cậu tin rằng, có một ngày sẽ trở về với mảnh đất quê hương, và lần nữa gặp lại cô nữ sinh ấy. Trước mắt, thứ cậu có thể nắm trong tay, chẳng qua chỉ là mấy lá thư. Cậu cúi đầu xác nhận nhiều lần, không phải nét chữ của Giang Độ, nhưng cậu biết nó vẫn thuộc về cô, dù cho có vài lời, chưa từng nói ra:
"Bạn học "Người viết hộ", cậu mới là người viết thư cho tớ đúng không? Tớ vẫn luôn im lặng chờ tin vui, mong đợi thư của cậu, biết danh mà không biết tên*."
*Ý nói bởi vì cậu biết tớ là ai, nên tớ không kí tên nữa, vì tớ không muốn người khác biết chuyện chúng mình.