Lấy một ít đồ ăn trên bàn, hắn âu yếm nhìn nó rồi... bỏ vào miệng mình. Nó cũng không quan tâm, đến trước bàn, ngồi ăn thật thư thả.
___________________________________________________________________
Y Nhi sau một ngày trời vất vả tìm kiếm tiểu thư lá ngọc cành vàng mà... công toi, liền đến Thượng Đình (là cái chỗ uống trà ấy). Nếu hỏi vì sao thì đây là chỗ duy nhất cô chưa tìm đến và tiểu thư của cô cũng rất thích uống trà.
- Tả Thiên Huyễn lại phô trương thế lực của Tả gia lúc trưa đấy.
- Cho dù thế lực có lớn mạnh đến đâu cũng sẽ bị suy tàn thôi...
- Nhưng mà hình như cô gái lúc trưa còn khá nhỏ, bộ bạch y đó cũng rất đẹp, chỉ tiếc...
Một đoạn đối thoại ngắn, nhưng khi lọt vào tai Y Nhi lại thành chuyện lớn.
Tiểu thư nhà cô nha, cũng là bạch y phiêu phiêu, cũng rất nhỏ, mà ở Thư Các này, rất hiếm ai như thế nha.
- Tiểu thư, cho nô tỳ mạn phép... (VTL: và sau, chuyện gì ai cũng biết nha)
Y Nhi như cảm thấy bầu trời đang sụp xuống, mặt đất cũng đang lún xuống, cây cối cũng đang gãy đổ. Tại sao? Tại sao a? Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn là đây sao? Mà Tả Thiên Huyễn đó cũng thật quá ngu ngốc đi, vạn người sao lại chọn trúng tiểu thư nhà cô chứ?
Y Nhi lại gần cái vực, nhìn xuống.
Không đáy a, rất sâu đó nha. Sương mờ mịt phía cuối vực. Thấp thoáng vài cái bóng trắng cứ đung đưa a. Đáng sợ thập phần nha. Từng luồng gió lạnh thổi lên, Y Nhi như cảm thấy da mặt đông cứng. Mái tóc mềm như tơ bay ngược lên trời. Từng ngọn hàn khí bốc lên, màu trắng nha, đảm bảo rất lạnh nha.
Da đầu ai đó khẽ run. Lạnh thế này cho dù rơi xuống dưới mạng lớn mà không chết thì cũng là đóng băng mà chết nha. Tiểu thư nhà cô lại chưa học ma pháp, làm sao mà sống sót? Nghe đồn, Thiên Uyển rất nhiều yêu ma nha, mà cũng cực kì tàn bạo, hung ác đó. Nếu tiểu thư mà xui xẻo gặp Thiên Ma thì chết không toàn thây.
Môi Y Nhi mấy máy, một quầng sáng mờ nhạt từ trong mắt cô chiếu thẳng xuống dưới vực. Một lúc lâu sau, cô nở nụ cười nhẹ nhõm, vậy là có thể yên tâm đi tính sổ với người to gan đó rồi.
.......................................
Sau một lúc tìm kiếm ''vất vả'' (phét lác vừa thui, cứ dùng ''Thiên thượng nhãn'' là ra mà) Y Nhi nở nụ cười nhẹ.
Nói cười thì cũng không phải là cười, nói không cười thì cũng không đúng. Cái này là nửa cười nửa không? Nửa khóe miệng nhếch lên, đôi môi đỏ như máu. Cảm giác thật ghê rợn.
.......................................
Y Nhi ngồi thưởng trà trên ghế, nhàn nhã nhìn ''cảnh đẹp'' trước mặt.
Tả Thiên Huyễn đau khổ, sống không bằng chết. Rốt cuộc thì thị vệ, nô tỳ của cô ta bẹp dí ở cái xó nào rồi? Sau lại để cô ta rơi vào tình trạng này.
Mắt miệng không thể nhắm lại, khó chịu mà khổ sở vô cùng. Cô ta lại bị điểm huyệt câm, giờ phút này, một chữ cũng không thể nói. Tay chân bị trói chặt, mà cho dù không trói thì bản thân cũng không thể cử động.
Dưới chân cô ta là một đám sâu bọ lúc nhúc. Những con vật ghê tởm đó khiến cô ta muốn ói nhưng bây giờ, nó đang dần dần được gắp bỏ lên tóc cô, y phục của cô. Cảm giác kinh hoàng rồi sau đó là sợ hãi và phẫn nộ. Cô ta là ai chứ? Tả Thiên Huyễn đấy. Tiểu thư Tả gia đấy (lớn quá, sợ quá, em nói thật, chị như con kiến đối với chị Tinh Mặc đấy)
Huyệt câm được giải!
Tả Thiên Huyễn nhìn Y Nhi rồi cười mỉa mai:
- Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai?
Y Nhi thở ra một hơi rồi đăm chiêu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Giọng nói nhẹ nhàng, thản nhiên như đối với cô, nó chẳng là gì hết:
- Tả Thiên Huyễn.
Lần này, Tả thiên Huyễn đã thông minh hơn một chút, liền lờ mờ đoán ra người này có thân phận không nhỏ. Cùng với khí chất và dáng vẻ thư thái, cô ta chắc chắn, mình đã đụng nhầm người. Nhưng đường đường là tiểu thư thư Tả gia, đâu có chuyện cô ta nhượng bộ, vả chăng, đây chưa chắc đã là nhân vật lớn.
- Ngươi muốn bao nhiêu bạc?
Tự cô ta cảm thấy câu hỏi này khá buồn cười. Người ta cũng là thân phận cao quý, bao nhiêu bạc thì đủ? Đúng là xúc phạm nhân phẩm trầm trọng mà.
Y Nhi khinh thường nhìn cô ta, quả thật là siêu cấp ngu dốt hay chỉ là giả vờ? Bạc? Chỉ sợ đem toàn bộ Tả gia mang đi bán cũng chưa đủ. Lời nói lạnh nhạt, vẫn là dáng vẻ không quan tâm như trước.
- Vạn phần ngu ngốc.
Tả Thiên Huyễn cũng biết trước cô sẽ nói câu này, liền lập tức đáp trả:
- Ngươi muốn gì? Bổn tiểu thư đều có thể đáp ứng.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp của Tả Thiên Huyễn, nụ cười trêm mặt càng lúc càng đậm.
- Đắc tội với Âu tiểu thư, thật khó tha.
Tả Thiên Huyễn choáng váng, cô ta đã bao giờ gặp người thân phận cao quý đó?
- Nói xàm.
Y Nhi nhẹ lắc tách trà, miệng mấp máy:
- Người lúc trưa cô đẩy xuống vực chính là tiểu thư.
- Âu Tinh Mặc?!!
Tả Thiên Huyễn rống to, dường như là không tin vào tai mình. Vạn nhất sao lại là Âu Tinh Mặc? Cô ta một chút phong thái, nhan sắc cũng không có, tại sao lại là Âu Tinh Mặc? Thật hoang đường, không, nhất định đây không phải sự thật.