Cái nhà kho vốn đã chật nay còn cơ hồ muốn nổ tung. Vàng bạc trân bảo tràn ra cả một nửa sân vườn. Cho nên hàng đêm, khi mà đốt đèn lên, những vật làm bằng kim loại ánh những tia sáng nhạt lên, đẹp mê hồn.
Âu Tinh Mặc ngồi bên cửa sổ, ngắm trăng nhàn nhạt. Bầu trời nhiều mây, che đi những ngôi sao đang tỏa sáng, chỉ còn lờ mờ hình dáng trăng khuyết sau màn mây trắng.
Âu Tinh Mặc trước nay rất thích những thứ mờ ám, không rõ ràng, như vậy mới khơi dậy được hứng thú của nó. Nhưng một khi đã biết đằng sau bức màn che giấu đó là thứ gì, nó tuyệt nhiên không còn hứng thú. Âu Tinh Mặc khác người ở những điểm không ai lý giải được. Cũng phải thôi, nó mà, đâu phải là người bình thường.
Một cái bóng đen mang mùi hương bạc hà thoang thoảng nhảy vào phòng. Khuôn mặt nó thoáng một nụ cười vui vẻ.
Hắn ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng như nâng niu bảo vật. Ôm nó một lúc, hắn mở miệng:
- Em... muốn thế nào?
Hắn biết lần này tỉnh dậy là ngoài ý muốn, nhưng đã lỡ rồi, vậy phải làm sao bây giờ?
- Tùy.
Một chữ thôi nhưng lại chỉ rõ hành động, cái này rõ ràng là bảo hắn tùy cơ ứng biến mà. Hắn cũng gật đầu, đành vậy.
Trong một căn phòng rộng lớn dát bạc, hai thân ảnh đứng gần nhau vô cùng thân mật. Nhưng, từ xa, sau phía cửa sổ, cách đó vài lầu, một ánh mắt ghen tỵ
Thanh âm tỏ lộ sự độc chiếm:
- Mặc Mặc, em... phải là của tôi.