"Công tử, chúng ta đã tiến vào thành Tô Lạc rồi ạ." Gã đánh xe mang vẻ khúm núm mà nói chuyện với người trong xe ngựa.
Gã không biết người trong xe là ai, cũng chưa từng trực tiếp gặp mặt y. Gã chỉ biết, y là kẻ có tiền, kẻ hầu người hạ đi theo rất nhiều. Suốt cả chặng đường đi, ngoại trừ tắm rửa, y hoàn toàn trốn trong xe ngựa. Bởi vì vào trong thành rồi nên gã đánh xe cũng đi rất thong thả. Vừa đi, gã vừa tưởng tượng về hình dáng của vị công tử trong xe. Gã nhớ đến cổ tay trắng trẻo của y khi nhận lấy chút hoa quả mua dọc đường. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, phần đầu nhiễm màu phấn đào thậm chí khi để sát lại gần sẽ nghe được chút mùi hương ngọt ngào. Nếu không phải đã nghe qua giọng của vị công tử đó, có lẽ gã còn cho rằng đây ra tiểu thư nhà ai đi ra ngoài du ngoạn. Nhưng rất nhanh, gã đánh xe lại tự cười nhạo chính bản thân mình. Tô Lạc thì có gì để thăm quan cơ chứ.
Đúng là nơi này chẳng thích hợp để ngắm cảnh thưởng ngoạn nhưng đối với Thẩm Ngọc Hà lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Đây là quê nhà của y.
Từ nhỏ đến lớn thiếu niên vẫn luôn ở kinh thành cùng phụ thân nhưng đối với Tô Lạc, y vẫn luôn có một thứ tình cảm không tên. Tất nhiên dù yêu quý nơi này đến như thế nào, Thẩm Ngọc Hà vẫn bị đường xá nơi này hành hạ đến cả người mệt rũ. Bên trong xe ngựa của y được người hầu cẩn thận phủ lên một lớp đệm mềm, bên trên là gối lụa. Nhưng chừng đó chẳng nhằm nhò gì với cơ thể được chăm sóc quá đỗi tỉ mỉ của thiếu niên.
Chuyến đi lần này Thẩm Ngọc Hà không mang theo Dạ Hiên vậy nên y chỉ có thể tạm gọi một gã người hầu khác làm đệm thịt cho bản thân dựa vào. Khác với người thanh niên vẫn luôn theo mình từ nhỏ, gã thị vệ thay thế Dạ Hiện lại vô cùng vụng về. Hắn không biết cách thả lỏng cơ bắp, cả người vẫn luôn cứng rắn như tảng đá khiến cả người thiếu niên càng khó chịu hơn. Cuối cùng, y chỉ có thể tức giận mà đá hắn ra khỏi xe ngựa.
Cắn răng đi suốt hai ngày, cuối cùng đoàn người của Thẩm gia cũng đến được thành Tô Lạc. Thẩm Ngọc Hà không nín được tò mò, dùng quạt nhẹ đẩy rèm cửa ra một chút. Bên ngoài rất đông người, có người mặc y phục của Bắc Lạc, có người mặc trang phục may từ thổ cẩm, cũng có người bị bao phủ bởi áo lông thật dài. Thiếu niên biết, bọn họ là người của các bộ tộc của Đông Phong đến đây để trao đổi hàng hóa. Mẫu thân Thẩm Ngọc Hà là người Đông Phong, ngay cả người bầu bạn với y từ thủa nhỏ Dạ Hiên cũng xuất thân từ nơi này. Vậy nên đối với những nhóm người cao lớn, trang phục kỳ dị, thiếu niên cũng không hề sợ hãi.
Cảm giác đau đớn, mỏi nhừ thoáng chốc không còn nữa, Thẩm Ngọc Hà có chút hưng phấn mở to rèm hơn để nhìn kỹ những nhóm người Đông Phong khác nhau.
"Bùi, bọn họ là ai?"
Gã người hầu cao lớn với cái tên Bùi đưa mắt nhìn nhóm người mặc y phục xanh lam, đầu đội mũ lông, đầu vai trái vắt một tấm vải màu đen mặt trên phủ một lớp hoa văn nổi đầy kỳ lạ.
"Bẩm nhị thiếu gia, bọn họ là người thuộc tộc Thủy ạ."
Thẩm Ngọc Hà dùng đầu quạt chống lên cằm. Ánh mắt y bất giác dừng lại ở thiếu nữ đi phía sau đoàn người. Đông Phong là nơi khắc nghiệt, một số dị tộc sinh sống ở nơi đất đai, khí hậu không tốt thì cả phụ nữ lần đàn ông đều phải ra ngoài kiếm ăn. Vậy nên nữ nhân một số bộ tộc sẽ có cơ thể cao lớn, bàn tay thô kệch, không chỉ biết diệt vải may vá mà còn có thể bắn cung săn thú.
"Thủy tộc tuân theo mẫu hệ. Bọn họ sẽ chọn người phụ nữ mạnh nhất trong tộc làm U La, con trai của U La sẽ được gọi là U Niêm còn con gái sẽ được gọi là U Mị."
Bùi cẩn thận giải thích cho chủ nhân nhà mình. Người phụ nữ có đôi mắt chim ưng và một bên đầu cạo trọc đi đầu chính là một U Mị.
"Vậy còn nàng?"
Thẩm Ngọc Hà dùng quạt giấy chỉ về phía thiếu nữ kia. Khác với những người phụ nữ cao lớn, thiếu nữ mà y nhìn chằm chằm lại có dáng người khá nhỏ. Dù vậy nàng cũng không giống nữ nhân Bắc Lạc. Ở nàng có gì đó hoang dã khó thuần không ngừng kích thích ham muốn chinh phục của cánh đàn ông.
Trên hết là nàng thật sự rất đẹp.
Thiếu niên cảm giác hô hấp của bản thân thoáng dừng lại trong giây lát. Y không phải chưa bao giờ thấy qua mỹ nhân. Ngược lại, trong sáng như trăng, kiều mị như mẫu đơn, thiếu niên đều đã gặp. Nhưng thiếu nữ trước mặt giống như một bông phong lan đỏ rực, thủy phục có chút nhạt nhẽo trên người nàng cũng không che lấp được nét rực rỡ chói lòa. Thẩm Ngọc Hà không biết có phải do bản thân mang dòng máu dị tộc nên có đôi phần yêu thích dị tộc hơn hay là vì y thật sự bị người thiếu nữ mới gặp lần đầu để lại dấu vết nơi lồng ngực. Chỉ biết lúc này, ngực trái của thiếu niên đang đập loạn xạ không thôi.
Tuy nhiên câu trả lời của Bùi lại khiến chút tình cảm mới chớm nở nhẹ nhàng vỡ tan.
"Nàng... có lẽ nàng cũng là một U Mị. Nhưng nàng sẽ không được chọn làm U La mà được xác định từ nhỏ sẽ đi liên hôn với các tộc khác. Tiêu chuẩn nữ nhân của các bộ tộc là khác nhau vậy nên nếu U Mị nào xác định đi hòa thân sẽ được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của bộ tộc bọn họ muốn hòa thân."
Thì ra nàng đã được định sẵn hôn sự. Thẩm Ngọc Hà không thể lý giải được cảm xúc của bản thân lúc này. Mới chỉ nhìn thoáng qua cũng không đủ để y đối với nàng sinh ra thứ tình cảm quá đậm sâu nhưng y bị mê hoặc, đó là sự thật. Chút mơ màng rung động, chợt hóa thành một giấc mộng thoáng qua.
Thiếu niên thở dài từ từ thả rèm xuống. Ngay lúc rèm lụa che khuất gần hết cảnh vật bên ngoài, một cánh tay chợt vươn ra, lần nữa mở ra ánh sáng chói mắt.
"Là ngươi. Muội muội xinh đẹp."
Đầu ngón tay bám trên mặt rèm chợt bị bàn tay to lớn bao lấy. Đối diện với Thẩm Ngọc Hà lúc này là đôi con ngươi đen sì, dường như lẫn chút ý cười cùng kinh ngạc. Trong chốc lát, Thẩm nhị thiếu gia không nhớ ra hắn là ai nhưng khi nghe đến hai từ "muội muội", một cái tên dần dần rõ ràng trong đầu y.
Lục hoàng tử Bắc Lạc Hoài.
Thiếu niên không kịp nhớ đến thù cũ những gì y lo sợ lúc này là vì sao vị hoàng tử đương chiều lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ hoàng triều đã bắt đầu nghi ngờ Thẩm gia? Nhưng sau đó y lại vội vang phủ nhận. Bắc Lạc Hoài bao nhiêu tuổi cơ chứ. Cho dù có cho người thị sát cũng sẽ không để hắn đi.
Nghĩ vậy, Thẩm Ngọc Hà quyết định làm lơ kẻ thất phu kia. Tuy nhiên, Lục hoàng tử lại không hề nghĩ như vậy. Mắt thấy thiếu niên muốn đẩy tay mình ra, hắn lại càng nắm chặt hơn.
"Bên ngoài lạnh quá, cho ta vào trong trú nhờ."
Thẩm Ngọc Hà đưa mắt nhìn mặt trời còn đang sáng rực trên đầu hắn, mũi nhẹ hừ một tiếng. Kẻ này nói dối thì cũng phải xem tình hình chứ. Nhưng trong lúc y còn đang cười nhạo hắn, gã thiếu niên kia đã nhanh nhảu nhảy vào trong xe ngựa. Ngay cả Bùi cũng chưa kịp phản ứng.
"Ngươi... ngươi..."
Thẩm Ngọc Hà trợn mắt nhìn Bắc Lạc Hoài thản nhiên chui vào trong xe ngựa của mình. Bởi vì quá tức giận nên trong chốc lát, y đã quên mất cách mắng chửi người.
"Thơm thật đấy~"
Gã thiếu niên hít một hơn thật sâu rồi khẽ than thở. Thẩm Ngọc Hà thân thể kiều quý, không chỉ không chịu được đau mà y cũng không chịu được mùi lạ. Mỗi lần đi đâu, thiếu niên đều mang theo bên mình một túi thơm. Bởi vì ở trong xe lâu, mùi hương đã sớm được ủ chín, thấm vào trong từng ngóc ngách của cỗ xe ngựa chật hẹp.
Thơm thì thơm thật đấy nhưng vẫn khiến người khác không thoải mái.
Bắc Lạc Hoài thầm nghĩ, ngoài mặt hắn vẫn cười hì hì mà tiến vào sâu hơn.
"Cút! Mau cút ra ngoài!"
Thiếu niên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí, y còn vung chân muốn đạp kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình xuống. Đáng tiếc, chân vừa nhấc lên đã bị bàn tay người đối diện nắm lấy.
"Muội muội không biết rằng để lộ chân cho đàn ông xem sẽ phải gả cho người đó sao?"
Bắc Lạc Hoài vừa nói, đầu ngón tay nhẹ ước lượng cổ chân của thiếu niên. Cổ chân của Thẩm Ngọc Hà thật sự rất nhỏ. Kể cả đi cỡ tất nhỏ nhất cũng đem đến cảm giác lỏng lẻo. Có lẽ vì lý do đó mà khiến hắn tò mò, nếu như lột bỏ đi phần tất trắng, đầu ngón chân ở phía dưới sẽ nhỏ nhắn tinh tế đến mức nào.
Trong lúc lục hoàng tử còn đang ngẩn ngơ nhìn chân của thiếu niên, y đã nhân cơ hội đó đạp thật mạnh vào cằm hắn. Bởi vì không có sự chuẩn bị, Bắc Lạc Hoài bị đạp đến ngã nhào. Thẩm Ngọc Hà mang vẻ mặt tức giận mà ra lệnh cho gã thị vệ đứng bên ngoài:
"Bùi, mau đá tên này ra ngoài."
Cứ như vậy, Bắc Lạc Hoài vừa mới cảm nhận được chút đệm mềm cùng hương thơm ngọt ngào, nay đã phải úp mặt vào mặt đường mà hít cát với sỏi. Xe ngựa của thiếu niên cứ như vậy mà lướt qua hắn, dần dần lẫn vào màu sắc sặc sỡ của đoàn người từ các vùng khác nhau.
Thẩm Ngọc Hà không sợ Bắc Lạc Hoài sẽ nói với hoàng thượng. Dù sao lần này hắn ta trốn ra ngoài chơi cũng không mang theo bất kỳ tên thị vệ nào. Những lời hắn nói, sẽ không ai tin.
- -------------------------------------------
Thẩm Ngọc Hà: Yeah, cuối cùng cũng thoát khỏi hoàng cung.
Cà Phê: Yeah, cuối cùng cũng nhảy sang phó bản mới rồi.
Thẩm Ngọc Hà:???