Thẩm Thanh Nhàn đã gần bốn mươi, dáng người có chút mập mạp, nhưng trông không chút nào thô lỗ vụng về mà ngược lại, giống như phật di lặc cười đầy hòa ái. Đại phu nhân Kiều Hoa cũng là mỹ nhân có tiếng trong vùng. Nghe nói nàng sinh cho Thẩm Thanh Nhàn một người con trai tài trí vẹn toàn, tuổi còn nhỏ đã thạo cưỡi ngựa bắn cung tên Thẩm Hạ Thần.
Thẩm Ngọc Hà được Bùi đỡ xuống xe, trên vai vẫn còn khoác áo lông dày. Gia đình Thẩm Thanh Nhàn không vì thiếu niên ở kinh thành lâu mà xa cách y, ngược lại, còn tiến lên hỏi thăm nồng nhiệt.
"Đường xá xa xôi như vậy. Một mình đường đệ đi đến nhà ta làm khách hẳn chịu nhiều uất ức. Đến đây, Kiều Hoa, mau cho người mổ lợn tiếp đãi đường đệ từ kinh thành."
Thẩm Thanh Nhàn hồ hởi lôi kéo thiếu niên vào trong phủ. Người hầu kẻ hạ nhận được lệnh của hắn liền bắt đầu tấp nập đi lại. Thẩm Ngọc Hà ở phủ Thẩm vương được cưng như trứng vậy nên đối với sự nhiệt tình của đường huynh cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại, y còn rất tự nhiên mà hưởng thụ.
"Đường đệ, ta biết đệ ở kinh thành cũng không dễ chịu gì. Gần vua như gần cọp. Huống hồ Thẩm gia chúng ta chỉ là người ngoài, hoàng đế không e dè mới là lạ." Trên bàn ăn, Thẩm Thanh Nhàn vừa rót rượu vừa thủ thỉ với Thẩm Ngọc Hà. "Thẩm vương gia để đệ mang danh con nuôi là vì muốn tốt cho đệ. Mong đệ đừng trách phụ thân mình."
Thiếu niên biết, giờ là lúc Thẩm gia cần đoàn kết nhất. Bọn họ đã cùng nhau lên chung một con thuyền, bất kỳ ai ngã xuống đều sẽ kéo theo người còn lại. Thẩm Thanh Nhàn lo sợ thiếu niên tính tình trẻ con, sẽ vì chút ganh đua mà hỏng việc lớn. Thẩm Ngọc Hà nhẹ nhàng cười, môi đào nhẹ nhấp một ngụm rượu Yên Lung.
"Đệ biết mà."
"Đệ hiểu chuyện là tốt rồi. Dù sao trăm sự của Thẩm gia vẫn phải nhờ đệ. Kế hoạch hiện tại chỉ là tạm thời, phòng trừ hoàng đế muốn diệt Thẩm gia chúng ta sớm hơn dự kiến."
Hiện tại Thẩm Ngọc Hà vẫn được thái tử sủng ái. Tuy biết sự sủng ái này giống như cơn mưa rào, không biết lúc nào sẽ đột ngột tạnh mất, nhưng Thẩm Thanh Nhàn cùng những người khác trong dòng tộc vẫn hy vọng bọn họ sẽ không bị hoàng tộc dồn đến bước đường cùng.
"Phải rồi, ta có một cô cháu gái họ hàng xa. Nàng tên Lâm Xá Chi. Nếu như thái tử muốn tuyển thái tử phi thì phiền đệ..."
Những lời tiếp theo không cần đường huynh nói, Thẩm Ngọc Hà cũng hiểu. Y cười cười gật đầu, không biết có phải do rượu hay do thời tiết dần nóng lên mà hai gò má nhiễm ánh đỏ. Hai mắt vốn sáng trong mang theo vẻ kiêu ngạo của thiếu niên lang nay lại trở nên ẩm ướt, giống như hồ thu bị phủ lên một lớp sương mù. Thẩm Thanh Nhàn nhịn không được mà nâng bình rượu lên, rót cho thiếu niên.
"Ta không uống được nữa."
Thẩm Ngọc Hà theo bản năng vươn tay ngăn trở ly rượu trước mặt. Dù Thẩm Minh Quyết không có ở đây nhưng thiếu niên vẫn lo sợ bị phụ thân phát hiện. Nhưng chút phản kháng của y quá mức yếu ớt, đường huynh Thẩm Thanh Nhàn nói một hai câu, y liền cong môi cười nhận lấy ly rượu.
Rượu Yên Lung có vị ngọt cay, trượt đến cổ họng vẫn là the mát nhưng khi vào đến bụng lại là cảm giác âm ấm như có ngọn lửa nhỏ âm ỉ bên trong.
Hai huynh đệ họ Thẩm, chén chú chén anh không ngừng đưa đẩy trên bàn rượu. Chẳng mấy chốc, thức ăn mới chỉ vơi được một phần tư mà rượu đã chất đầy bàn. Đại phu nhân Kiều thị không tiện phá vỡ cuộc vui giữa hai người, phải đến khi con trai Thẩm Hạ Thần trở về, nàng mới bảo con trai vào khuyên cả hai mau nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Nhàn cưới vợ sớm, Kiều thị vì có thai nên mới gả vào Thẩm gia. Vậy nên Thẩm Hạ Thần năm nay mười tám, so với Thẩm Ngọc Hà cũng không chênh lệch là bao. Khi Thẩm Ngọc Hà sắp gục tại bàn, y chợt thấy có người tiến về phía mình. Thiếu niên hơi nheo mắt nhưng vì người kia đứng ngược sáng nên y chỉ có thể mơ hồ thấy được hắn mặc huyền y, bên hông dắt kiếm, đầu bội kiếm là một chuỗi ngọc màu đỏ.
Thẩm nhị thiếu gia được người kia nâng dậy. Y lúc này tỉnh tỉnh mê mê, cả người mềm nhũn dựa sát vào cổ người nọ. Hơi thở thiếu niên nóng hổi, mang theo nồng đậm hương quế của rượu Yên Lung mà đánh vào gò má người bên cạnh. Thẩm Ngọc Hà có chút nóng bức muốn giải đai lưng, nhưng lại bị ngăn lại.
"Thẩm thúc, hai ta đang ở giữa sân."
Thiếu niên hơi nhấc mi lên nhìn người kia. Trông thì như rất tỉnh táo nhưng rõ ràng, y đã say chếnh choáng không biết đâu là trời đâu là đất. Thấy y vẫn cố tình muốn cởi quần áo, Thẩm Hạ Thần chỉ có thể đè lại tay thúc nhỏ nhà mình, nửa ôm y đi vào trong phòng ngủ.
Khi Thẩm Ngọc Hà tỉnh giấc đã là giữa chiều. Bùi thấy chủ nhân tỉnh, vội vàng mang lên canh giải rượu cho y. Thiếu niên uống một ngụm liền chê đắng, người hầu phải dỗ mãi y mới chịu uống đến nửa bát.
Thẩm Ngọc Hà biết bản thân hôm nay thất thố. Thẩm Thanh Nhàn không hổ là thương nhân, mỗi lời nói ra đều khiến y cười không ngậm miệng, bản thân cũng uống nhiều hơn vài chén rượu. May mắn, đường huynh của y cũng không phải lòng lang dạ sói. Nếu như hắn nhân lúc y say rượu, moi thông tin mật của phụ thân thì rắc rối to. Thẩm Ngọc Hà cũng không phải kẻ ngốc, y sẽ không vì lý do người nhà mà buông lỏng cảnh giác.
"Thúc nhỏ..."
Trong lúc Thẩm nhị thiếu còn bị cơn đau đầu hành hạ. Cửa phòng đột nhiên bật mở, một thiếu niên nhỏ tuổi chạy vào, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm y không buông. Theo sau hắn là một người thanh niên, trông tầm mười bảy mười tám, tuy gương mặt trẻ tuổi anh tuấn nhưng thần thái lại đĩnh bạt trưởng thành.
"Thúc nhỏ, thúc nhỏ biết con là ai không?" Thiếu niên nhỏ tuổi háo hức nắm lấy ống tay áo của y, con ngươi đen láy đều tràn ngập hình bóng thiếu niên xinh đẹp.
Thẩm Ngọc Hà xoa trán, trong đầu chợt lóe lên một cái tên.
"Thẩm Hạ Thần?"
Không đúng, Thẩm Hạ Thần sẽ không nhỏ tuổi như vậy.
Khi nghe thấy tên mình, cơ thể người phía sau hơn hơi run lên. Bởi vì hắn luôn trưng ra vẻ mặt nho nhã lễ độ nên không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì. Hẳn là không ngờ người Thẩm Ngọc Hà nhắc đến sẽ là mình.
"Thúc nhỏ đoán sai rồi. Con là Thẩm Húc, huynh ấy mới Thẩm Hạ Thần."
Đứa trẻ tên Thẩm Húc bĩu môi, dường như không vui lắm khi thúc nhỏ mà hắn vừa gặp đã thích đoán sai tên mình.
Về phía Thẩm Ngọc Hà, y cũng nhớ ra ngoài con vợ cả là Thẩm Hạ Thần, Thẩm Thanh Nhàn còn có 2 thị thiếp nữa. Hẳn Thẩm Húc là con của một trong hai người này. Tuy nhiên thiếu niên cũng chẳng để ý chức danh của Thẩm Húc quá nhiều. Dù sau này đứa trẻ có tài giỏi đến đâu thì vị trí gia chủ tương lai cũng sẽ thuộc về Thẩm Hạ Thần. Chưa kể, hiện tại người thanh niên văn võ song toàn, lại lễ độ khiêm tốn. Nếu Thẩm Ngọc Hà có người con như vậy chắc chắn sẽ không suy xét đến Thẩm Húc.
Thấy thiếu niên đột nhiên nhìn chằm chằm mình, Thẩm Hạ Thần vội vàng hành lễ với y.
"Hạ Thần xin được ra mắt thúc nhỏ."
"Bùi." Thiếu niên lười biếng dựa người lên đầu giường, vẫy tay gọi thị vệ riêng. "Lấy hòm gỗ về đây."
Theo lý thì hậu bối ra mắt trưởng bối sẽ được nhận quà. Thẩm Ngọc Hà cũng không ngoại lệ. Y là con của vương gia, được người biếu quà cũng không ít, chưa kể lúc này y còn là thư đồng được thái tử sủng ái nhất, số người đem lễ vật đến ra mắt thiếu niên càng tăng nhiều hơn. Thẩm Ngọc Hà tùy ý chọn đồ trong hòm gỗ rồi đưa cho hai người cháu của mình.
Thẩm Húc là một vòng ngọc phỉ thúy còn Thẩm Hạ Thần là miếng bạch ngọc song ngư. Thẩm Húc chẳng cần phải nói, hắn vui vẻ đến cười tít mắt nằng nặc đòi muốn tặng cho Thẩm Ngọc Hà lễ vật ra mắt. Huynh trưởng Thẩm Hạ Thần của hắn thì bình tĩnh hơn. Nhưng dù có cố tỏ ra trưởng thành đến đâu, người thanh niên trẻ tuổi vẫn mang tâm tính trẻ con, được người tặng quà vẫn sẽ hiện rõ sự vui vẻ trên mặt.
"Thúc nhỏ, thúc nhỏ, để con dẫn thúc đi dạo chợ Tô Lạc một vòng được không? Thúc nhỏ thích thứ gì, Thẩm Húc sẽ nỗ lực mua cho người."
Thẩm Húc chưa bao giờ đến kinh thành nên cũng không biết những chuyến xấu mà Thẩm Ngọc Hà gây ra. Hắn chỉ biết thúc nhỏ rất xinh đẹp, so với mẫu thân còn đẹp hơn vài phần, khiến hắn mê đến choáng váng vậy nên từng thời từng khắc đều muốn quanh quẩn bên chân y.
Thẩm Ngọc Hà bị Thẩm Húc làm phiền đến đau đầu. Không còn cách nào khác, y chỉ có thể chấp nhận cùng hai cháu trai đi dạo.
Ban đầu Thẩm nhị thiếu chỉ muốn lượn vài vòng để giải sầu, nhưng chợ Tô Lạc khác xa chợ ở kinh thành. Không chỉ số lượng hàng hóa nhiều hơn mà còn đa dạng hơn rất nhiều. Người bán buôn không chỉ có người Bắc Lạc mà có cả Đông Phong lẫn Tây Sở. Y nhặt nhạnh đồ vật nhặt đến say mê. Bùi đi phía sau đã sớm không cầm nổi chỉ có thể nhờ đến đại thiếu gia Thẩm Hạ Thần. Người thanh niên cũng không ngại phiền, ngược lại còn chủ động giới thiệu vài đồ vật cho thúc nhỏ.
"Vị khách đây thật tinh mắt. Đây là ngọc uyên ương trong truyền thuyết. Tương truyền rằng, năm xưa, một đôi kim đồng ngọc nữ vì bị gia đình ngăn cấm mà gieo mình xuống sông rồi hóa thành hai miếng ngọc bội trong suốt. Nếu hai người cùng đeo ngọc uyên ương, chắc chắn sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời."
Nghe người bán hàng không ngừng ba hoa về đôi ngọc trên tay mình, Thẩm Ngọc Hà liền cười thành tiếng. Thẩm Hạ Thần đứng bên cạnh y, nhịn không được mà lên tiếng:
"Thúc nhỏ muốn mua quà tặng cho ý trung nhân của mình sao?"
Ý trung nhân gì chứ. Thẩm Ngọc Hà có nghĩ đến cô nương mà bản thân vừa gặp đã nảy sinh tình cảm ở trên đường nhưng rất nhanh, hình ảnh của nàng đã nhạt nhòa trong đầu y. Nảy sinh tình cảm thì sao chứ? Cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
"Ngọc nào chẳng như ngọc nào. Mua chơi cũng không được sao?"
Thiếu niên nhét cả hai viên ngọc vào tay thiếu niên, sau đó vung vẩy quạt lẫn vào trong đoàn người. Thẩm Hạ Thần muốn đuổi theo y nhưng lại bị người bán hàng giữ lại đòi trả tiền.
- --------------------------
Cà Phê: Rất nhiều năm sau Thẩm Ngọc Hà phát hiện Thẩm Hạ Thần vẫn luôn mang bên mình một miếng ngọc bội màu trắng trong suốt. Y hỏi hắn đó là thứ gì Thẩm Hạ Thần liền nghiêm túc trả lời...
Thẩm Hạ Thần: Là vật định tình.
Thẩm Ngọc Hà:???