Lúc thay quần áo trượt tuyết, cô đã tiện tay tắt máy, chủ yếu là vì khi trượt tuyết không tiện mang theo. Vừa mở máy liền có điện thoại đến, là Lâm Tự.
“Đang ở đâu? Sao giờ mới mở máy?”. Giọng Lâm Tự đều đều truyền tới nhưng cô có thể nhận ra giọng anh không giống với ngày thường.
“Đang ở nhà. Em vừa về. Lúc nãy vì không tiện nên đã tắt máy”.
“Hả? Ở dưới nhà?”. Lâm Tự đang ở nhà, đương nhiên anh biết nhà mà Lạc Trần nói không phải căn hộ của anh.
“Vâng, hôm nay em muốn ngủ lại đây”. Lạc Trần cảm thấy nếu anh không giận thì còn có khả năng, nhưng lúc này, e là rất khó thuyết phục anh.
“Em biết rồi phải không?”. Lâm Tự hỏi.
“Vâng”.
“Lên trên này nói chuyện đi”. Lâm Tự có ý muốn cúp máy.
“Lâm Tự, giờ muộn quá rồi, em cũng rất mệt”. Giọng Lạc Trần như khẩn cầu.
“Em muốn anh xuống đó à?”. Lâm Tự hơi cao giọng.
“Để em lên”. Chắc bác Vương cũng vừa đi ngủ, Lâm Tự mà xuống bây giờ sẽ lại ảnh hưởng tới bác ấy mất. Trước kia, cô cảm thấy thái độ của bác Vương đối với Lâm Tự rất kỳ lạ. Nếu bác Vương là người hầu hạ bên cạnh Từ Man Chi, sao lại không gần gũi thân thiết với Lâm Tự được. Bác Vương rất thạo việc, cư xử với người khác cũng tốt, nhưng đối với Lâm Tự lại có vẻ xa cách và khách sáo. Bác Vương không phải người nhiều chuyện, Lạc Trần cũng không hỏi, vì thế cô không biết nguyên nhân tại sao.
Mãi cho tới một lần, Lạc Trần và bác Vương đang bàn chuyện với Lạc Sa, lan man thế nào lại nói đến Từ Man Chi, bác Vương mới vô tình than thở: “Bà chủ nhà chúng tôi số không tốt, không có con. Bà ấy đã nuôi cậu Lâm Tự như con đẻ của mình, nhưng dù sao thì cũng vẫn không phải là đứa con do mình dứt ruột đẻ ra”. Lúc ấy Lạc Trần mới biết, thì ra Lâm Tự không phải là con đẻ của Từ Man Chi. Nhờ đó mà cô cũng hiểu và thông cảm hơn với Lâm Tự. Nhưng Lạc Trần không hỏi han thêm về chuyện này, cũng chưa từng nhắc đến. Bí mật của căn nhà kín cổng cao tường này còn nhiều, Lâm Tự không muốn nói, cô cũng không định hỏi.
Lạc Trần đi lên căn hộ tầng trên, thấy Lâm Tự đang ngồi trên giường cô. Anh chưa thay quần áo, vẫn mặc nguyên cả bộ vest, có điều mấy chiếc cúc phía trên áo sơ mi đã bị mở tung, cà vạt cũng được nới lỏng.
Lạc Trần cất túi và áo khoác vào tủ. Cô đã tắm ở nhà Lạc Sa rồi, vì vậy cứ mặc nguyên bộ quần áo đi ngủ lên.
Lâm Tự thấy bộ dạng thờ ơ của Lạc Trần, cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đang dồn thẳng lên đầu. Tối nay, ngay khi nhận được tin, anh cũng đã cố gắng liên lạc với cô nhưng cô không mở máy, phòng ký túc xá cũng không có ai nghe điện. Cho rằng cô lên thư viện, anh còn đặc biệt sai người tới đó tìm nhưng cũng không thấy. Vốn tin tốt sẽ mang tới tâm trạng phấn khởi, giờ lại chuyển thành lo lắng, anh lo không biết có phải cô đã xảy ra chuyện gì rồi không. Lâm Tự biết cô chơi thân với Mông Mông. Anh nói với Mông Mông rằng anh là người nhà của Lạc Trần, Mông Mông liền kể lại với anh, buổi chiều cô vẫn còn cùng Lạc Trần ra ngoài chơi, đang chơi thì Sở Kinh Dương tìm cô ấy nói chuyện, sau đó hai người đều rời đi, Lạc Trần đến giờ vẫn chưa về.
Lâm Tự cảm thấy Sở Kinh Dương hiện giờ là cái gai trên tay mình, không đụng vào thì không có cảm giác gì, nếu vô tình chạm phải thì sẽ đau nhói tới tận tim, nhưng lại không biết phải giải quyết thế nào. Nếu đúng là Lạc Trần đi cùng với Sở Kinh Dương thì anh không cần phải lo lắng về sự an toàn của cô, Lâm Tự ít nhiều cũng vẫn có chút niềm tin đối với Sở Kinh Dương. Trực giác mách bảo anh rằng, Sở Kinh Dương sẽ không để Lạc Trần phải chịu tổn thương.
Lâm Tự quay về nhà, nhưng mấy tiếng sau đó anh càng lúc càng đứng ngồi không yên. Điện thoại của Lạc Trần vẫn không liên lạc được, anh cố gắng kiềm chế ý muốn gọi thẳng cho Sở Kinh Dương, siết chặt điện thoại đến nóng rực cả lên. Nhưng anh không muốn chuyện gì cũng đem ra để nói, làm như vậy thì chuyện đã không thể thu xếp được nữa rồi. Cho dù đúng là Lạc Trần có gì đó với Sở Kinh Dương thì Lâm Tự lúc này cũng chưa nghĩ ra sẽ xử lý thế nào, anh quyết định sẽ chờ đợi.
Lâm Tự nhìn đồng hồ, hết lần này tới lần khác bấm số của Lạc Trần, thầm nghĩ sau khi tìm thấy cô sẽ phải lắp thiết bị định vị lên tất cả nhưng đồ mà cô dùng, như vậy lần sau sẽ không có chuyện không tìm được cô nữa. Lâm Tự đi đi lại lại trong phòng, bỏ qua bữa tối nhưng anh không thấy đói.
Lâm Tự bắt mình phải tĩnh tâm suy nghĩ lại chuyện này từ đầu đến cuối. Hung thủ bị “Lục Lâm” đưa tới đồn cảnh sát vào lúc sẩm tối, mấy người đó liền lãnh thưởng rồi đi, Lâm Tự là người đầu tiên được cảnh sát báo tin. Sau đó đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự gọi điện cho anh thông báo đây chính là những hung thủ trong vụ án giết người cướp của ngày trước, khẩu cung đã lấy xong, giờ chỉ còn đợi ý kiến của anh. Vụ án được phá một cách đầy bí ẩn, “Lục Lâm” sao lại nhúng tay vào việc này chứ? Chắc chắn không phải vì món tiền thưởng kia rồi, giữa các băng nhóm xã hội đen xưa nay luôn giữ tình trạng nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu liên quan đến Sở Kinh Dương thì toàn bộ việc này lại không có gì kỳ lạ, điều đó cũng giải thích được việc cậu ta tới tìm Lạc Trần.
Tâm trạng của Lâm Tự cũng dần bình tĩnh lại, đúng lúc đó thì điện thoại của Lạc Trần mở máy. Bây giờ, Lạc Trần đang đứng trước mặt anh, nhưng cô lại hoàn toàn không biết anh đã phải trải qua mấy giờ đồng hồ lo lắng và bất an như thế nào. Cô đứng đó, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm tới bất kỳ điều gì. Cô nhận được tin quan trọng như thế người nhưng lại không báo với anh một tiếng, vui vẻ cũng thế, buồn bã cũng vậy, cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn chia sẻ với anh. Lâm Tự cũng không biết trái tim mình vì sao lại nhói đau thế này, là vì sự lo lắng trước đó, vì cơn ghen, hay là do cảm giác mất mát và không cam tâm khi biết trong lòng cô đã hoàn toàn không có anh. Lâm Tự không rõ tại sao. Anh chỉ biết tim mình rất đau, nhìn bộ dạng vô cảm của cô, anh có cảm giác như mình không thể hít thở được nữa, nỗi đau đó như đang nhấn chìm toàn bộ tri giác và cảm xúc của anh. Lâm Tự chưa lúc nào biết rõ trái tim mình đang ở đâu như lúc này, nhưng sự nhận biết đó lại đến từ nỗi đau xuất phát từ nội tâm, đây quả là việc anh không ngờ tới. Còn sự đau đớn của trái tim, là trải nghiệm anh chưa từng trải qua.
Lâm Tự ngẩn người ngồi đó nhìn Lạc Trần đi tới, anh có cảm giác trái tim mình đột nhiên như thắt lại. Lâm Tự thấy cô bước từng bước lại gần, sự lo lắng của cả buổi tối bị dồn nén trong lòng, giờ phút này lại không thể thốt nên lời.
Lạc Trần đi về phía anh, rất tự nhiên lật chăn lên chui vào. Mặc dù chỉ phải leo có một tầng lầu nhưng vì Lạc Trần khoác áo mỏng, chân cô đã lạnh cứng lại rồi. Lâm Tự vẫn ngồi đó, chẳng nói chẳng rằng. Lạc Trần quyết định sưởi ấm mình trước đã rồi nói sau.
Đợi rất lâu, Lâm Tự vẫn không nói gì, Lạc Trần cảm thấy mình đang dần chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn biết rõ rằng Lâm Tự còn đang ngồi đó, hình như có chuyện muốn nói với cô. Lạc Trần phải cố gắng rất nhiều lần, mãi mới mở được mắt ra, thấy Lâm Tự ngồi bên cạnh giường mình nhìn mình chăm chăm, không biết anh đã ngồi nhìn như thế bao lâu rồi. Cơn buồn ngủ của Lạc Trần đột nhiên bị dọa chạy mất. Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút của Lâm Tự.
“Dậy rồi sao?”.
Lạc Trần nhướng mắt lên nhìn đồng hồ, hơn một giờ. Cũng may, không để anh phải đợi quá lâu, Lạc Trần cũng không định chọc giận anh.
“Xin lỗi, em mệt quá”. Lạc Trần ngồi dậy, kéo gối đặt ra sau lưng rồi tựa người lên đó, ngăn mình lại ngủ thiếp đi.
Lâm Tự nhìn Lạc Trần đi vòng qua người mình lên giường, ngủ mất. Anh cứ ngồi như thế nhìn chăm chăm người con gái dám lờ đi sự tồn tại của mình này, ngang nhiên đi ngủ, còn ngủ rất say sưa. Trái tim anh lại một lần nữa nhói đau.
Thấy Lâm Tự vẫn không nhúc nhích, Lạc Trần nhào tới ôm lấy cổ anh, một tay tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mình, sau đó cởi áo khoác của anh ra, tiếp theo bắt đầu tháo đến thắt lưng. Được nghỉ ngơi một lúc, Lạc Trần cảm thấy tâm trạng của mình lúc này khá ổn, quyết định dùng hành động thực tế để gạt bỏ xung đột có khả năng bùng phát này, bất luận thế nào thì Lạc Trần cũng không muốn có bất kỳ sự tranh chấp nào với Lâm Tự.
Đầu tiên Lâm Tự không kịp phản ứng lại, bởi vì ở cùng Lạc Trần mấy năm nay đều do anh chủ động, lúc nào muốn là tìm tới. Sau khi nhận ra ý đồ của Lạc Trần, Lâm Tự không cần suy nghĩ hất tay cô ra, “Em định làm gì?”. Lâm Tự giật lại chiếc áo sơ mi vừa bị lột ra, khoác lên người.
Lần này thì Lạc Trần chịu thật rồi, nói chuyện, anh không mở lời; muốn yêu, anh không đồng ý; cô chủ động, lại bị anh từ chối.
“Không làm gì, thì sao anh lại ngồi đây?”. Lạc Trần nắm chặt bàn tay bị anh đập một cái khá đau, thấy có chút không vui, phục vụ tới mức này rồi, anh vẫn còn không vừa ý.
“Anh nhất định phải làm gì đó mới được ở đây sao? Đây là nhà anh, anh ở đâu mà không được!”.
Lạc Trần thầm than trong lòng. Anh ấy nhắc nhở cũng thật là khéo, đúng thế, anh ấy thích thế nào thì sẽ thế ấy, đây là nhà anh mà, kể cả cô, anh cũng cho rằng đều thuộc về anh cả. Ngoài lúc muốn lên giường, anh ấy đã bao giờ vào trong phòng này đâu? Lần nào chẳng xong việc là đi luôn, cứ như có thứ gì đó đang đuổi sau lưng vậy, còn ai có thể vô tình hơn anh nữa? Cô còn chưa có ý kiến thì thôi, anh tức giận gì chứ. Đúng là người không biết lý lẽ.
“Vậy thì anh cứ ngồi đấy đi, mai em còn có tiết học”. Lạc Trần nói rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Lâm Tự sao có thể từ bỏ, bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén trong lòng còn chưa có chỗ để giải tỏa đây này. Anh giơ tay kéo Lạc Trần lại. Lạc Trần cũng không đôi co, chỉ nhìn anh chờ đợi, khuôn mặt hết sức vô cảm.
“Lăng Lạc Trần, được lắm, giờ em không coi ai ra gì nữa phải không?”. Lâm Tự buông lỏng tay, Lạc Trần ngã xuống giường. Cô càng không phản ứng, cơn giận của Lâm Tự càng bốc cao, bị kìm hãm trong người, không có lối thoát.
“Làm sao em biết?”. Mặc dù đã đoán được phần nào nhưng Lâm Tự cũng phải tìm chuyện để nói, một mình tức giận như bây giờ thì quá thảm hại.
“Hôm nay Sở Kinh Dương nói với em”. Lạc Trần ngồi lên, phía lưng sau vốn đã có cảm giác đau nhức giờ lại càng đau hơn.
Lâm Tự cho rằng Sở Kinh Dương khiến cho Lạc Trần nợ một ân tình lớn đến thế, có lẽ đã bắt đầu hành động rồi.
“Cậu ta muốn gì?”.
Lạc Trần suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Khôi phục lại quan hệ”.
“Em đã đồng ý?”.
“Vâng”.
“Anh không muốn hai người qua lại”. Lâm Tự thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
“Em nhớ chúng ta có thỏa thuận không can thiệp vào cuộc sống của nhau”. Lạc Trần cũng không tỏ ra yếu thế, cô không thích Sở Kinh Dương là việc riêng của cô, cô qua lại với anh ấy hay không cũng là việc của cô, Lâm Tự muốn quản cũng không có quyền.
Lâm Tự dù sao cũng đã nói ra rồi, không thể cứ thế mà cho qua: “Em là người phụ nữ của anh. Mục đích của Sở Kinh Dương với em không đơn thuần, anh hy vọng em tự xem lại mình”.
“Ngoài việc lên giường ra, em thấy chúng ta có quan hệ gì nữa đâu. Hành vi cử chỉ của em đã rất ý tứ rồi, em chẳng thấy có gì đáng để anh phải trách móc cả”.
“Anh nói một câu, em cãi lại một câu, em có thái độ gì vậy!?”. Lâm Tự cảm thấy Lạc Trần lúc này thật đáng ghét.
“Anh nói với em chuyện này thì em chỉ có thể có thái độ như thế thôi”.
“Ý em là, nói đến Sở Kinh Dương thì em sẽ có thái độ như thế sao?”.
“Nếu anh đã lý giải như thế, em cũng không có ý kiến”.
“Anh lý giải thế nào em cũng không có ý kiến sao?”.
“Đúng, tùy anh”.
“Nói cách khác, suy nghĩ của anh, em không quan tâm?”.
“Suy nghĩ của em, anh đã bao giờ quan tâm chưa?”. Lạc Trần khoát tay, “Không phải em trách cứ gì anh cả. Em thấy chúng ta cứ sống như bây giờ, đừng can thiệp vào việc của người kia là tốt nhất. Đừng gây thêm phiền phức, cũng không cần phải thêm nhưng cảm xúc không nên có hay đưa ra những yêu cầu vô lý làm gì”.
“Cảm xúc của anh, yêu cầu của anh có chỗ nào không hợp lý?”.
“Lâm Tự”. Lạc Trần đứng bật dậy trên giường, Lâm Tự cũng đã quá kích động đứng dậy nói từ lâu. Anh quá cao, ít nhiều cũng khiến cô cảm thấy có áp lực. “Anh cứ nhất định phải tranh luận đề tài vô vị này với em vào lúc nửa đêm hay sao?”.
“Ý em là anh vô cớ gây sự?”. Lâm Tự sầm mặt, lúc này anh đã thật sự tức giận.
“Lâm Tự, anh bình tĩnh lại đi. Nếu anh vì chuyện em ngủ lại chỗ Lạc Sa, không mở máy di động mà tức giận, em có thể nhận lỗi, em xin lỗi, thế đã được chưa? Ngày mai cả hai chúng ta đều có việc, kết quả của cuộc tranh luận ngày hôm nay cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống ngày mai, những gì anh nói đều đúng cả, em sẽ sửa chữa”. Lạc Trần cho rằng cô có nói gì với Lâm Tự cũng đều là vô ích, vì thế tốt nhất là không nên tranh cãi nhiều, cứ nhượng bộ anh, để anh cảm thấy anh đang điều khiển được mọi việc, dù sao thì cô cũng chẳng thiệt hại gì, cãi nhau xem ai hơn ai, thật vô nghĩa.
Lâm Tự sao có thể không nhận ra thái độ qua loa đại khái của Lạc Trần: “Em đang dỗ trẻ con chắc? Em sẽ sửa? Cái chính là trong lòng em không nghĩ như thế”.
“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”. Lạc Trần cảm thấy mình thật sự cũng hết cách rồi.
Nghe Lạc Trần hỏi thế cứ như anh là tên vô lại vậy, Lâm Tự vốn không muốn xảy ra chuyện như thế này. Cô ấy định lên mặt làm cao gì chứ? Lâm Tự đâu phải không thể sống thiếu cô, cần gì quan tâm cô qua lại với ai, cần gì quan tâm trong mắt cô có anh hay không, cần gì quan tâm trong tim cô có ai? Khi cô yêu anh, anh cũng chẳng thích thú gì cơ mà? Giờ trong lòng cô thật sự không có anh nữa, thế thì đã làm sao? Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như cũ, cô ấy chẳng phải vẫn là người phụ nữ của anh, vẫn sống cùng anh đấy thôi? Nhưng anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, chỗ đau vẫn đang rất đau. Thế là Lâm Tự giận dỗi nói: “Tùy em”. Anh nhặt cà vạt dướt đất lên, quay người bỏ đi.
Lạc Trần lại nằm xuống. gần đây những người sống bên cạnh cô đều trở nên rất kỳ quặc, Sở Kinh Dương đột nhiên biến thành dịu dàng thân thiết. Đến người ít bộc lộ cảm xúc nhất là Lâm Tự lại bồn chồn bất an, thật đúng là quá kỳ lạ. Nếu nói Sở Kinh Dương làm vậy là vì thứ tình cảm mà anh ta coi là tình yêu, thì Lâm Tự là vì cái gì? Lẽ nào anh ấy cũng đã yêu ai hay sao? Nếu đúng là như thế… Lạc Trần không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là như thế nào, hoang mang hay nhẹ nhõm, hay mỗi thứ một chút? Những sự thay đổi mà cô dự tính từ lâu lại xuất hiện quá đột ngột, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị.