Lăng Lạc Trần, một cô bé phải sống trong cô nhi viện từ nhỏ, cuộc sống khắc nghiệt nơi đây đã tôi luyện cho cô tính cách sớm chín chắn điềm tĩnh hơn các bạn cùng trang lứa. Năm 5 tuổi cô được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận làm con nuôi, nhưng số phận bất hạnh vẫn không chịu buông tha cho cô, 18 tuổi - khi vừa hay tin mình đỗ vào trường đại học C danh tiếng với tương lai rộng mở trước mắt, ba mẹ nuôi cô đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông đầy khuất tất.
Vì trả nợ cho ba mẹ, nuôi em và chuẩn bị tương lai cho chính mình, Lăng Lạc Trần đồng ý cùng Lâm Tự ký kết một bản hợp đồng hôn nhân, và cái giá của bản hợp đồng đó là 50 vạn Nhân Dân Tệ.
Lâm Tự - Cháu đích tôn của gia tộc họ Lâm ba đời độc đinh, người nối nghiệp trong tương lai của Lâm thị, đang bị gia đình thúc ép chuyện kết hôn sinh con nối dõi tông đường. Trước sự thúc giục của ba mẹ và ông nội, cùng lúc đó lại gặp Lạc Trần, với suy nghĩ “Dù sao vợ cũng chỉ là để ở nhà mà trưng bày thôi, để người lớn trong nhà yên tâm, thế là đủ rồi.” anh đã đề nghị trả nợ cho Lạc Trần và bắt đầu một cuộc hôn nhân có thỏa thuận với cô.
Sau một thời gian chung sống, Lạc Trần dần dần nảy sinh tình cảm với Lâm Tự, nhưng khi cô bày tỏ tình yêu đó của mình với Lâm Tự, anh đã từ chối. Lạc Trần đau khổ thu mình vào vỏ ốc, tiếp tục cuộc sống hôn nhân với mong muốn nhanh chóng kiếm tiền để trả hết nợ cho Lâm Tự, thanh lý hợp đồng này.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Lạc Trần vô tình gặp lại anh bạn Sở Kinh Dương, một người bạn khi xưa cùng sống trong cô nhi viện với cô, nỗi ám ảnh của tuổi thơ cô. Sở Kinh Dương đã làm mọi cách để xóa bỏ hình ảnh đáng sợ của mình trong ký ức của Lạc Trần, anh âm thầm theo sau giúp đỡ Lạc Trần, âm thầm chờ đợi cô, và anh cũng chính là người tìm ra nguyên nhân dẫn đến tai nạn thương tâm của ba mẹ nuôi cô.
Trong thời gian này, Lâm Tự vì sự phát triển của Lâm thị mà quyết định trả tự do cho Lạc Trần trước thời hạn của hợp đồng để kết hôn với con gái nhà họ Hứa. Vì sức ép của gia đình và cũng vì những hiểu lầm đáng tiếc, anh đã buông tay để cô ra đi. Nhưng cho đến khi cô hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của anh và để lại một khoảng trống chẳng thể nào lấp đầy, anh mới biết điều mình thực sự đã đánh mất chính là tình yêu.
Liệu cuối cùng Lạc Trần có thể tìm thấy hạn phúc của mình không? Với Sở Kinh Dương - người luôn yêu cô tha thiết- hay với người chồng “hợp đồng” Lâm Tự- người đã mang lại cho cô quá nhiều tổn thương nhưng cô lại không thể ngừng yêu anh?
Trần Thế
5 Chương mới cập nhật Trần Thế
Quảng Cáo
Danh sách chương Trần Thế
Chương 1: Người lái đò
Chương 2: Lại một lần nữa mất đi chỗ dựa
Chương 3: Nợ tiền
Chương 4: Cho có phúc hơn nhận
Chương 5: Hợp đồng hôn nhân
Chương 6: Con rối của anh
Chương 7: Thứ tôi muốn vừa đơn giản lại vừa phức tạp
Chương 8: Được thuộc về ai đó là cảm giác người ta luôn thèm khát
Chương 9: Đã không giống nữa
Chương 10: Kiên trì hay từ bỏ?
Chương 11: Chi phiếu trắng
Chương 12: Bước chân vào hôn nhân
Chương 13: Ai cũng có thứ mình muốn
Chương 14: Góc khuất trong trái tim
Chương 15: Đánh thức dây đàn cảm xúc
Chương 16: Chỉ cần em, không cần tình yêu
Chương 17: Tro tàn của sự nhiệt tình
Chương 18: Chẳng qua chỉ là ảo ảnh
Chương 19: Kỳ phùng địch thủ
Chương 20: Chân tướng của vụ tai nạn xe
Chương 21: Thì ra, tim ở đây
Chương 22: Trở về đại gia đình
Chương 23: Thừa nhận tình yêu sẽ là từ biệt
Chương 24: Hai khả năng xấu, chọn khả năng ít xấu hơn
Chương 25: Ở cùng nhau, lại được bao lâu nữa đây?
Chương 26: Tự tìm phiền não
Chương 27: Thăm dò, lùi bước
Chương 28: Tuyệt đại song kiều
Chương 29: Muốn được anh thương nhớ
Chương 30: Không muốn rời xa
Chương 31: Không còn là “chúng ta” nữa
Chương 32: Không thể trở lại trước kia
Chương 33: Cô ấy là kẻ thù trời định
Chương 34: Chúng ta, kết thúc rồi
Chương 35: Vất vả vì ai, bận rộn vì ai
Chương 36: Ai đã che mắt tôi
Chương 37: Chớp mắt thời gian đã trôi qua
Chương 38: Thì ra đã không còn cần thiết nữa
Chương 39: Tình yêu không giống như trúng gió bị cảm
Chương 40: Đều là người mình cả
Chương 41: Đợi anh trong pháo đài của mình
Chương 42: Là người thân mới bền lâu
Chương 43: Người nào càng yêu nhiều thì lại càng đau khổ nhiều
Chương 44: Giữ chiếc bình của anh mà sống qua ngày
Chương 45: Kết thúc