Nhưng ngươi không tin ta.
- --
Thống ý: Đau đớn, bi thương
- --
Hiển nhiên Tuế Yến có chút không kiên nhẫn nhìn Đoan Chấp Túc, nhưng ngặt thân phận khác biệt, hắn không tiện đuổi người nên chỉ có thể đợi y mở miệng.
Không biết đợi bao lâu nữa, Đoan Chấp Túc cũng biết hơn nửa đêm còn ép uổng giữ người có chỗ không thỏa đáng. Y hơi rũ mắt nói khẽ: "Nếu sau này ta bước vào cuộc chiến đoạt vị, ngươi sẽ giúp thái tử hay giúp ta?"
Tuế Yến ngây ra, không dưng hắn cảm thấy có chút bi ai.
Nếu như đời trước Đoan Chấp Túc nói thẳng hết thảy cho mình nghe, vậy trong cuộc chiến đoạt vị hắn sẽ giúp Đoan Chấp Túc, đó là điều không cần nghi ngờ.
Nhưng y không làm thế.
Vì một lời nói dối của Đoan Chấp Túc mà đời trước Tuế Yến cam tâm tình nguyện đấu với người ta nửa đời người, đến sau cùng còn thêm cả tính mạng mình vào. Còn đời này đã biết cả rồi, tất nhiên hắn sẽ không giẫm lại vết xe đổ làm gì.
Tuế Yến hít sâu một hơi, gió lạnh lùa qua khe cửa bị hắn hít hết vào phế phủ khiến mình phát lãnh run cầm cập.
"Điện hạ, ngài biết sau khi uống ly Ô Danh ta sẽ thế nào không?" Tuế Yến bỗng hỏi.
Đoan Chấp Túc sợ hãi nhìn hắn.
Tuế Yến dưa cổ tay ra, trên cánh tay mảnh dẻ đó có thể thấy rõ gân xanh. Hắn nói nhẹ tênh: "Cả đời ta sẽ yếu ớt lắm bệnh, sống đến tuổi 25 hay không hãy còn là ẩn số. Cho dù ngày mùa đông chỉ bị gió lạnh thổi một chút tính mạng cũng sẽ bị đe dọa…"
Đôi mắt của Đoan Chấp Túc run kịch liệt, y nhìn Tuế Yến bằng ánh mắt mang theo vẻ đau khổ, y mấp máy đôi môi nhưng chẳng biết phải nói gì. . Тì𝒎 đọc thê𝒎 tại [ t𝒓𝙪𝒎t𝒓𝙪 𝙮en﹒𝘝𝗡 ]
Tuế Yến thì thầm: "Ngài ôm hy vọng xa vời rằng ta sẽ dùng thân thể tàn tạ này lẫn vào cuộc chiến đoạt vị sao?"
Tuế Yến nhẹ nhàng bước tới, hắn gõ mũi chân bên tai Đoan Chấp Túc, đè thấp giọng hỏi: "Ngài hy vọng ta chết phải không?"
Đoan Chấp Túc giật bắn lùi về sau, giương đôi mắt kinh hãi nhìn hắn.
Tuế Yến thấy dọa được rồi, hắn vốn muốn cười thành tiếng thế nhưng đôi môi chỉ có thể nhấc nhẹ lên, có làm sao cũng không cười được.
Cũng đúng, có gì buồn cười đâu.
Đêm nay chẳng qua cũng chỉ là thời điểm hai người rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác nhau, về sau chẳng chung lối nữa mà thôi..
Trong đôi mắt của Đoan Chấp Túc vẫn là sự hoảng loạn và đau đớn như trước: "Ta.. Ta chưa bao nghĩ là sẽ hại ngươi…"
Tuế Yến rủ mắt, hàng lông mi thật dài dưới mắt đổ bóng, hắn nói: "Ừ, nhưng ngươi không tin ta."
Đoan Chấp Túc lập tức đáp: "Ta tin ngươi, ta chỉ không muốn ngươi bị việc này liên lụy, ta thật sự chỉ muốn giữ gìn ngươi."
Tuế Yến không nói gì.
Đoan Chấp Túc luôn là kẻ không nhiều lời, bình thường mấy thứ đòy tốt y tặng cho Tuế Yến cũng chẳng thổi phồng quý giá thế nào khó có được ra sao, chỉ là muốn tặng món quà nhỏ chẳng to tát gì mà thôi. Tuế Yến cũng hiểu rõ điểm ấy, hắn chẳng nhẫn tâm quyết liệt tới mức khó coi với y.
Chỉ là đã chẳng thể nào quay lại như lúc đầu nữa rồi.
Trong cơn hốt hoảng, Đoan Chấp Túc cảm thấy Tuế Yến cách mình ngày một xa, không dưng y có chút hoảng loạn. Y đưa tay ra thử nắm cổ tay Tuế Yến, ra sức nói nhẹ nhàng: "Vong Quy, Tống Tiển không giống ngươi, ba đời gia tộc y đều là trọng thần trong triều, cho dù chuyện vỡ lở cũng không bị xử tội nặng, ngươi không giống vậy…"
Đoan Chấp Túc sinh ra trong vương thất, tâm tư chín chắn từ lâu. Ngày thường y chẳng muốn kể những chuyện mưu toan tính kế lòng dạ thâm sâu với Tuế Yến, sợ hắn thấy mình là kẻ tâm kế sâu nặng.
Đoan Chấp Túc nắm lấy cánh tay lạnh lẽo của hắn đặt nhẹ vào lòng bàn tay ấm nóng của mình, y nói nhỏ: "Dù nhìn Tuế An hầu phủ nhà to nghiệp lớn nhưng một khi Tuế Tuần tướng quân quay về biên cương, cả một Tuế An bề thế cũng chỉ có thể dựa vào sự yêu thích của phụ hoàng dành cho ngươi mà chống đỡ, nhưng nếu lỡ một ngày nào đó phụ hoàng cho là ngươi là kẻ mưu toan tính kế như ta, người sẽ đối đãi với ngươi thế nào, ngươi có nghĩ đến chưa?"
Đương nhiên Tuế Yến đã nghĩ tới, nếu hoàng đế sinh lòng nghi kị với mình thì sẽ đối đãi như đối xử những người họ Tuế khác, sẽ vứt mình lên chiến trường sống chết mặc bay. Dù sao dựa theo cái tính ăn chơi trác táng của hắn thì chẳng thể nào tồn tại ở chiến trường được cả, lỡ đâu bất cẩn chết ở biên cương thì đối với hoàng đế mà nói lại càng hay.
Tuế Yến hờ hững đáp: "Chẳng lẽ chức trách của Tuế gia ta không phải là giữ nhà gìn nước hay sao?"
Đoan Chấp Túc khuyên hắn không được, ngay cả giọng nói cũng không còn ổn định nữa: "Tuế Vong Quy! Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ngươi đừng có dùng cái cách đùa vui hằng ngày đó ứng phó ta!"
Tuế Yến chẳng nao núng: "Ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc."
Đoan Chấp Túc bị hắn chọc tức thở không nổi: "Ngươi đến biên cương thì sống được bao lâu chứ, chẳng lẽ ngươi… không muốn sống nữa sao?"
Tuế Yến không nói nữa, hắn giãy giụa rút tay.
Đoan Chấp Túc day mi tâm, trông chốc lát không biết phải nói sao với hắn nữa. Y nhìn thân thể run rẩy vì bị gió thổi của Tuế Yến, bỗng dưng không nhẫn tâm lôi kéo hắn ồn ào với mình lúc nửa đêm nữa.
Đoan Chấp Túc thở nhè nhẹ, y yên lặng thật lâu rồi mới cất tiếng, khó khăn mở lời: "Thái tử… đệ ấy có thể bảo vệ người phải không?"
Tuế Yến ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y.
Đoan Chấp Túc cười gượng: "Ta biết bây giờ mình có nói gì cũng chẳng thay đổi được, nếu như có ngày thái tử thật sự có thể bảo vệ tính mạng của ngươi, vậy…"
Bỗng dưng y không biết phải nói tiếp như thế nào nữa..
Tuế Yến hơi ngây ra.
Đoan Chấp Túc dứt khoát ngậm miệng không nói nữa, y chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tuế Yến, vỗ mấy cái lên lưng hắn sau đó không nói lời nào nữa đã đẩy cửa bước vào trong gió tuyết.
Tuế Yến ngoái đầu nhìn hình bóng màu đen ấy dần dần lẫn vào bóng tối, nỗi chua xót vô biên trong lòng bỗng ùa về.
Hắn biết đời này mình với Đoan Chấp Túc sẽ đường ai nấy đi thậm chí là phân chia quyết liệt nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bình tĩnh đến vậy.
Tuế Yến ngây người đứng đấy hồi lâu, lát sau Quân Cảnh Hành đến tìm người mới lôi kéo hắn về phòng.
Tuế Yến cởi quần áo ra rồi bị Quân Cảnh Hành nhét vào chăn ấm. Hắn chớp nhẹ hàng mi mà nói khẽ: "Ngươi khoan đi đã."
Quân Cảnh Hành đành ngáp một cái rồi kéo ghế đến cạnh giường, y đã chuẩn bị từ trước: "Rồi, nói gì."
Tuế Yến hỏi: "Ngươi cảm thấy người như thái tử có thể sống đến cuối hay không?"
Sống đến cuối là ý gì hai người đều hiểu trong lòng.
Quân Cảnh Hành nói thẳng: "Thái tử do dự không quyết đoán, xử sự với người khác quá ôn hòa lương thiện. Y có thể trở thành trung thần nhưng làm minh quân thì không đủ sức."
Ngắn gọn là tính cách do dự, không làm được việc lớn.
Tuế Yến kéo chăn tới cằm: "Vậy ngươi thấy ta thế nào? Ta có thể sống đến cuối không?"
Quân Cảnh Hành không nao núng: "Ngươi định tận trung với ai?"
Tuế Yến không trực tiếp trả lời y: "Ngươi cứ nói ta thế này có sống tới cuối hay không là đi."
Quân Cảnh Hành đáp: "Khó, ngươi sống tới tuổi thành niên đã coi như ông trời chịu mở mắt."
Tuế Yến: "..."
Quân Cảnh Hành nhìn ánh mắt câm nín của hắn mới tò mò hỏi: "Ta nói sai gì à? Không phải sau khi thành niên ngươi sẽ kế thừa tước vị à? Không lẽ hoàng đế định cho ngươi kế thừa tước vị Tuế An hầu của cha mình đàng hoàng chắc?"
Vốn dĩ tâm tình Tuế Yến đã tệ mới tìm Quân Cảnh Hành nhớ y đả thông suy nghĩ, ai ngờ y càng đả hắn càng nóng ruột không thông.
Tuế Yến chê, hắn xua tay: "Đi lẹ đi, đừng ở đây làm phiền người khác nữa."
Quân Cảnh Hành tức tối: "Là ngươi giữ ta lại đây!"
Tuế Yến; "Giờ ta hết muốn giữ rồi, về nhanh đi. Ta phải đi ngủ rồi, mai nhớ dậy sớm kêu ta."
Quân Cảnh Hành tức gần chết, thật muốn lôi hắn ra đập một trận, sau cùng mới cố nén cơn giận mà phất tay áo bỏ đi.
Ban đầu Tuế Yến còn tưởng mình sẽ nghĩ ngợi lung tung đến nửa đêm mới ngủ được, ấy vậy mà Quân Cảnh Hành rời khỏi chưa bao lâu hắn đã cảm thấy cả người mệt mỏi, chỉ chốc sau thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng hạt tuyết nổ lép bép.
Tuế Yến dậy từ sớm, hắn khoác áo choàng rồi cầm ô đứng dưới hiên, không bao lâu sau xe ngựa của thái tử chầm chậm đi tới trong cơn gió tuyết.
Đoan Minh Sùng vén rèm xe lên, thấy Tuế Yến đứng ở cửa, khóe môi y lộ ra tia cười ôn hòa.
Chẳng mấy chốc, xa giá dừng lại, Đoan Minh Sùng bận cẩm bào màu xanh sẫm bước xuống xe, y nhìn thấy Tuế Yến hành lễ thì vội nói: "Không cần."
Tuế Yến thành thật đứng dậy, hắn ôm lò sưởi tay còn sốt sắn hỏi: "Điện hạ, chúng ta đi chưa?"
Đoan Minh Sùng đáp: "Cứ đi như vậy thì thất lễ lắm, Tuế tướng quân có ở trong phủ không, cô nói với ngài ấy một tiếng rồi đi cũng không muộn."
Tuế Yến: "Mấy ngày nay huynh trưởng ta bận tới nỗi chân không chạm đất, tối qua còn không về, tám phần phải tới tối nay mới về một chuyến, điện hạ không gặp được đâu."
Đoan Minh Sùng đành từ bỏ suy nghĩ này: "Vậy lên xe đi."
Tuế Yến vội lên xe với y.
Mãi tới khi xe ngựa rời xa con phố chỗ Tuế An hầu phủ Tuế Yến mới thở phào, y mở lò sưởi nhỏ xinh xắn kia ra.
Đoan Minh Sùng liếc nhìn, y phát hiện trong đó không phải than mà là mấy viên kẹo được gói bằng giấy màu.
Y dở khóc dở cười: "Không lẽ Tuế tướng quân không cho ngài ăn kẹo à?"
Tuế Yến cầm mấy viên kẹo như ôm trân bảo vậy sau đó nhét lò sưởi nhỏ vào tay áo. Hắn cười nói: "Không phải, là lang trung giang hồ trong nhà ta, nói gì mà đang bệnh ăn kẹo không tốt cho thân thể, toàn là ăn nói vớ vẩn ấy mà."
Đoan Minh Sùng cười cong cả mắt: "Ồ? Là sao?"
Tuế Yến nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta ăn kẹo rồi trong lòng mới thấy vui, tâm tình tốt rồi thì bệnh tật sẽ tự nhiên hết, còn nhanh hết nữa cơ. Cái này không phải một công đôi việc à? Làm gì mà không tốt cho cơ thể chứ?"
Đoan Minh Sùng nghe hắn nói linh tinh, y nở nụ cười rồi mở nắp chum nhỏ đương giữ ấm trên bếp than đặt dưới án làm cho mùi thơm ngọt tràn ra ngoài.
Tuế Yến nhìn sang, mắt dựng cả lên.
Đoan Minh sùng nói: "Sớm như vậy đã để ngài phải dậy, ta nghĩ chắc ngài cũng chưa dùng bữa sáng mới cho người hâm chút cháo ngọt đem theo, muốn nếm thử không?"
Tuế Yến gật đầu như giã tỏi, suýt nữa ngã nhào vào lòng Đoan Minh Sùng.
Chỉ mất chút thời gian, Tuế Yến như gió cuốn mây tan uống hết cháo ngọt. Hắn thích ý nằm lên án rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn Đoan Minh Sùng mà nói khẽ: "Điện hạ, mai ta đi Tướng Quốc tự nữa đi."
Đoan Minh Sùng nén cười: "Vì cháo ngọt à?"
Tuế Yến gật đầu: "Được không?"
Đoan Minh Sùng nhét lò sưởi của mình vào lòng hắn: "Nói linh tinh, đi về vất vả, không sợ mình vất vả sinh bệnh à."
Tuế Yến bĩu môi, không nhắc chuyện này nữa.
Tuế Yến nhàm chán đánh giá xe ngựa, dư quang liếc tới chiếc hộp gỗ tử đàn chứa đầy kinh phật trên án, hắn tò mò sáp lại gần nhìn: "Mấy cái này đều là tâm kinh đưa tới phật đường à?"
Đoan Minh Sùng gật đầu: "Ừ, nếu tiểu hầu gia thấy nhàm chán thì có thể sao chép tâm kinh, có thể giúp bình tâm tĩnh khí."
Tuế Yến xua tay từ chối: "Khỏi đi, ta thấy bây giờ lòng mình cũng yên lắm, yên tĩnh nữa có mà xuất gia mất."