Đi thả hoa đăng.
Đoan Chấp Túc như kẻ dại, sao Tống Tiển dám để y quay lại ngõ Điềm Thủy. Hắn vội kêu tùy tùng đỡ y lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa vội vã rời đi, nơi bóng tối phía cuối con đường có một người chầm chậm đi ra.
Đoan Như Vọng vận áo bào hoa văn chìm màu lam sẫm, gã hứng thú nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, trên tay còn cầm xâu sơn tra chỉ còn thừa ba viên, không biết gã tới đã bao lâu rồi.
Gã cong môi cười, thì thầm nói: "Thú vị đấy."
Sau lưng vang lên một giọng nói: "Hoàng huynh, sao vậy?"
Đoan Như Vọng cười mắng một tiếng, gã ngoái đầu đáp: "Không có gì. Sao rồi, muội đi dạo xong chưa?"
Cửu công chúa cầm hoa đăng trong tay, nàng nghiêng đầu nói: "Xong rồi."
Đoan Như Vọng đưa xâu hồ lô băng đường qua, tiểu công chúa cũng không cầm mà híp mắt đến gần cắn một viên trên que gỗ.
Đoan Như Vọng nói: "Chẳng giống con gái gì cả."
Cửu công chúa không thèm để ý tới gã, nàng rủ hàng mi dài ngắm hoa đăng, nhìn kỹ mới thấy trên năm góc hoa đăng có viết mấy chữ.
Đoan Như Vọng liếc nhìn, y hững hờ nói: "Dạo xong thì về nhanh thôi, phụ hoàng mà biết ta lén đưa muội tới ngõ Điềm Thủy chơi khéo lại trị tội ta."
Khoảng thời gian trước, vì chuyện thích sát thái tử, Đoan Như Vọng vẫn đội nồi như cũ. Hoàng đế nhìn gã thấy chướng mắt vô cùng, bất kể chuyện gì trong triều cũng không đồng ý gã nhúng tay vào, có khi còn vì mấy chuyện vặt vãnh mà nổi cơn giận với gã.
Tiểu công chúa xinh đẹp vô cùng, vào khoảng 14, 15 tuổi. Nàng có hơi lúng túng nhìn hoa đăng hồi lâu rồi hỏi nhỏ: "Không phải hoàng huynh đã nói… dẫn ta đi tìm Tuế Yến à?"
Đoan Như Vọng bật cười: "Muội thích hắn thật à?"
Tiểu công chúa đỏ mặt, nàng lúng túng: "Không, không được à? Ta còn nghe nói… Tuế Tuần tướng quân từng có ý để Tuế Yến cưới ta. Dù không biết về sau sao lại không còn nữa nhưng ta nghiêm túc đó."
Đoan Như Vọng với tiểu công chúa chia nhau hai viên cuối cùng, gã ậm ờ hỏi: "Muội thích hắn chỗ nào? Mặt à? Đúng là hắn nhìn quả không tệ."
Quả sơn tra cuối cùng có vẻ hơi chua mà lại chẳng được tẩm bao nhiêu đường, tiểu công chúa chua tới nỗi đứng giẫm chân tại chỗ rồi mới cau mày đáp: "Ta thích hắn đấy, trước kia lúc hắn với tam hoàng huynh học trong cung, ta đã cảm thấy hắn rất thú vị. Ta trộm hỏi rồi, hình như trong triều nhiều tiểu thư khuê tú đều thích hắn, chỉ là mấy năm nay hắn cứ đi chung thái tử ca ca, không ai dám tìm hắn."
Đoan Như Vọng lại không biết việc này: "Thế à? Ta còn tưởng tiểu thư cô nương trong kinh đều ghét Vong Quy đấy, dù sao hắn…"
Dù sao thanh danh Tuế Yến cũng không tốt, không làm việc chính đáng không rành thế sự.
"Mấy cô gái trông mặt bắt hình dong kia tám phần là vừa ý khuôn mặt của Vong Quy ca ca, chỉ có ta nghiêm túc thôi."
Đoan Như Vọng nhìn đôi mắt được ánh nến soi lấp lánh của tiểu công chúa thì thở dài xa xăm: "Muội muội ơi, muội vừa ý ai chẳng được, sao cứ phải là Vong Quy chứ?"
Tiểu công chúa bất mãn liếc ngang: "Huynh còn nói xấu huynh ấy ta sẽ mách phụ hoàng hôm nay là huynh đưa ta ra ngoài."
Đoan Như Vọng nhún vai: "Được, vậy lát nữa muội đừng đòi ta đưa về đấy."
Tiểu công chúa tức tới giẫm chân: "Nhị hoàng huynh!"
"Được rồi, thật ra ta chỉ muốn nói…"
Tiểu công chúa nhìn gã.
Đoan Như Vọng rất là vô tội: "Vong Quy hắn không thích con gái đâu."
Tiểu công chúa: "..."
Tiểu công chúa sửng sốt hồi lâu rồi hoảng sợ nhìn gã: "Cái gì?!"
Đoan Như Vọng có lòng tốt nhắc lại: "Tuế Vong Quy hắn là kẻ đoạn… shh…"
Tiểu công chúa giẫm lên mu bàn chân gã, hơn nữa còn hung tợn nghiến mấy cái.
Đoan Như Vọng gượng chống đỡ, gã khó nhọc duy trì nụ cười: "Tiểu tổ tông, đáng ra muội nên đi giẫm chân Tuế Vong Quy ấy, giẫm chân ta được gì."
Dù nói vậy gã cũng không rụt chân lại.
Tiểu công chúa nghiến răng nghiến lợi giẫm mấy cái nữa: "Ta mà nỡ làm thế thì giẫm chân huynh làm gì?"
Đoan Như Vọng: "..."
Hợp lý phết.
Gã không nhúc nhích mặc cho tiểu công chúa giẫm đạp, nàng ta giẫm một chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi nhăn lại rồi bỗng dưng chẳng có điềm báo gì, nàng ta đột ngột khóc ra tiếng.
Nàng từ từ ngồi xổm xuống đất, bàn tay lau qua quýt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta còn cho rằng chỉ cần cướp huynh ấy trong tay nữ nhân là đủ rồi, sao tự dưng lại có cả đàn ông thế này?"
Đoan Như Vọng an ủi nàng: "Yên tâm đi, kể cả hắn có thích con gái thì cũng không thích kiểu như muội đâu."
Tiểu công chúa: "..."
Nàng khóc thảm hơn.
Đoan Như Vọng chỉ giỏi khuấy nước đục, đã bao giờ biết dỗ dành ai đâu, gã cũng ngồi xổm theo chẳng chút hình tượng, cau mày lau nước mắt cho nàng.
"Được rồi được rồi, có gì đáng khóc đâu, một người đàn ông mà thôi. Tiểu công chúa nhà chúng ta muốn kiểu nào mà không có ha, sao cứ không phải Tuế Yến là không được chứ?"
Tiểu công chúa ngồi bệt ra khóc, nàng giơ chân đá chân Đoan Như Vọng, nức nở đáp: "Ai nói thế, ta chỉ cần hắn!"
Đoan Như Vọng: "..."
Dù gã thích gây ra sóng gió trong triều nhưng lại cực kỳ yêu thương tiểu công chúa duy nhất trong vương thất, thấy nàng khóc như vậy, gã bất đắc dĩ thở dài.
Đang lúc vắt óc an ủi mấy câu nữa, đột nhiên có ngươi xông vào giữa hai người đẩy gã ra.
Đoan Như Vọng sửng sốt, gã biết nghe theo mà đứng dậy lui ra sau mấy bước.
Không biết Tuế Yến đến từ lúc nào, hắn không chút cảm xúc che trước người tiểu công chúa, lạnh lùng nói: "Ngươi đang làm gì đó?"
Đoan Như Vọng bị sự xuất hiện đột ngột của Tuế Yến làm kinh sợ, gã khó nói mà nhìn hắn, ngay cả tiểu công chúa cũng ngừng thút thít, nàng ta ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cái người đang đứng chắn trước mặt mình.
Tuế Yến hung tợn trừng gã rồi xoay người đỡ tiểu công chúa đang há hốc mồm đứng lên.
Lần đầu tiểu công chúa đứng gần Tuế Yến đến vậy, trong một chốc, nàng ta kinh hãi bay hết hồn vía, cứ ngơ ngác nhìn hắn.
Tuế Yến vỗ cánh tay tiểu công chúa, hắn nhỏ giọng an ủi: "Đừng khóc ha, gã bắt mạt nàng phải không?"
Tiểu công chúa ngẩn ngơ nhìn hắn, hoàn toàn không biết phản bác chỉ liều mạng gật đầu.
Tuế Yến lạnh lùng liếc nhìn Đoan Như Vọng: "Ta biết ngay mà."
Đoan Như Vọng: "…."
May là Đoan Như Vọng không quan tâm kẻ khác nghĩ mình thế nào, gã cười mỉm: "Sao có mình Vong Quy vậy, thái tử không ở cạnh ngươi à?"
Tuế Yến kiêng kỵ nhìn hắn: "Chuyện này không liên quan tới ngài, đường đường là hoàng tử một nước mà ban ngày ban… lại dám bắt nạt nữ tử yếu đuối, không lẽ ngài không sợ khiến vương thất hổ thẹn sao?"
Đoan Như Vọng mỉm cười: "Làm vương thất hổ thẹn à? Chẳng lẽ câu này không nên tặng cho thái tử với Vong Quy sao?"
Tuế Yến lạnh mặt.
"Chậc, hai người đàn ông hồ đồ ở bên nhau, một người là hầu gia đương triều, một người lại là trữ quân một nước, chẳng lẽ các ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"
Tuế Yến mỉa mai trả lại: "Chúng ta có thế nào cũng quang minh chính đại, không như ngài cả ngày âm thầm suy nghĩ những chuyện xấu xa không ra thể thống, không ghê tởm hoảng sợ à?"
Nhớ lại trước kia mình suýt bỏ mạng vì dược hương của gã, thù mới hận cũ tràn về, Tuế Yến hận không thể sai người đánh gã một trận.
Cuối cùng tiểu công chúa sau lưng Tuế Yến cũng nghe rõ hai người nói gì, nàng ngập ngừng nhìn Tuế Yến, ôm theo tia hy vọng cuối cùng hỏi khẽ: "Vong Quy… ca ca, ngươi thật sự ở bên thái tử ca ca à?"
Tuế Yến còn đang nhìn quanh quất xem Đoan Như Vọng có dẫn người theo hay không, nghe người sau lưng mình cất tiếng, hắn cau mày ngoái nhìn, nhìn cả buổi mới nhận ra.
"Ly Thúc?"
Đoan Ly Thúc gật đầu.
Đoan Ly Thúc do hoàng hậu sinh ra, là muội muội ruột của Đoan Minh Sùng. Hoàng thất chỉ có duy nhất một công chúa nên nhận được sự yêu thích của hoàng đế với mấy hoàng tử. Ngay cả Đoan Như Vọng tính cách bất thường nhất cũng chưa bao giờ nói nặng một câu với nàng, cưng chiều hết mực.
Tuế Yến hoàn hồn lại, hắn lập tức xấu hổ.
Mấy năm nay hắn đã nghe người ta nói Đoan Như Vọng yêu chiều tiểu công chúa này ra sao, dù gã có điên hơn cũng sẽ không làm Đoan Ly Thúc khóc trước bao nhiêu người thế này.
Đoan Như Vọng cười như không cười nhìn Tuế Yến. Hắn xoay người hành lễ, lúng túng nói: "Gặp mặt công chúa."
Đoan Ly Thúc có thể giẫm chân, la lối khóc lóc với ca ca nhà mình mà không buồn chớp mắt nhưng lại ngoan ngoãn bất ngờ khi đối diện Tuế Yến, nàng chớp đôi mắt nhìn hắn với vẻ mong đợi.
"Ban nãy công chúa hỏi gì vậy?"
Hắn bỗng chốc kinh ngạc không nhớ nổi.
Đoan Ly Thúc dè dặt hỏi: "Huynh với thái tử ca ca là thật sao?"
Tuế Yến không muốn để cô bé còn chưa lớn biết nhiều việc, hắn nói nhỏ: "Thứ cho Vong Quy không tiện trả lời, tiết hoa đăng lắm người, công chúa thân thể nghìn vàng nên sớm về cung tránh cho bệ hạ lo lắng."
Đoan Ly Thúc thấy hắn tránh né không đáp, con tim rơi thẳng xuống đáy vực, bàn tay cầm đèn hoa hơi dùng sức suýt vò hỏng giấy hồ dán đèn.
Tuế Yến mù mờ nhớ ra hồi trước ông anh trai nhà mình hình như có ý muốn tác hợp cho mình và Đoan Ly Thúc thì càng chột dạ với nàng ấy.
Từ sau khi ầm ĩ chia ra với Đoan Chấp Túc, Tuế Yến không vào cung hầu đọc sách nữa, tất nhiên cũng không gặp Đoan Ly Thúc, từ lâu hắn đã quên gần hết về nàng.
Gặp nhau ở chốn này, càng lúc Tuế Yến càng thấy xấu hổ, hắn ngoái đầu liếc nhìn đèn hoa rồi cứng còng thay đổi đề tài: "Hoa đăng của công chúa dáng vẻ đẹp đẽ tỉ mỉ, mua ở…"
Hắn còn chưa nói hết đã thấy Đoan Ly Thúc giật mình, đèn hoa trong nàng ta bỗng rơi xuống đất. Sau khi nhìn thấy ngọn lửa thiêu trụi giấy dầu có viết chữ, nàng ta mới len lén thở phào.
Tuế Yến nhìn nàng ta mà mù tịt.
Đoan Ly Thúc gắng gượng nhịn lại cơn chua chát trong lòng mà nở nụ cười: "Chiếc đèn này hỏng rồi, ta kêu hoàng huynh mua cái khác cho mình."
Tuế Yến có chút mê mang: "Ồ…"
Đoan Ly Thúc bước tới trước mặt Đoan Như Vọng, nàng cúi đầu lau giọt lệ nơi khóe mắt rồi mới ngước lên nở nụ cười như ngày trước.
"Thái tử ca ca không ở cạnh Vong Quy ca ca à?"
"Điện hạ nói đi mua hoa đăng rồi, sẽ về ngay."
Đoan Ly Thúc rất muốn gặp Đoan Minh Sùng nhưng giờ nàng trông thấy Tuế Yến là lại muốn khóc, trong một chốc chẳng dám ở lâu thêm.
Nàng lén lút kéo tay áo Đoan Như Vọng. Gã hiểu ý, thản nhiên nói: "Vậy ta với Ly Thúc về cung trước, thay ta gửi lời hỏi thăm cho thái tử."
Tuế Yến cười lạnh trong lòng, hắn cũng không muốn bất kính với huynh trưởng Đoan Ly Thúc trước mặt nàng mới miễn cưỡng gật đầu: "Cung tiễn điện hạ, công chúa."
Đoan Như Vọng vươn tay ôm vai Ly Thúc, gã không nói lời nào đã xoay người đi.
Đoan Ly Thúc vừa quay người nước mắt lại rơi xuống, nàng nhấc mu bàn tay lau qua loa trên mặt mình rồi nhỏ giọng thì thầm: "Không sao không sao, không chút sao nào hết."
Đoan Như Vọng cụp mắt nhìn nàng, gã chẳng nói câu nào, đôi mắt sâu thẳm lại lạnh nhạt.
…
Tuế Yến nhìn bóng lưng hai người rời đi một chốc mới hoàn hồn.
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Đúng lúc này, Đoan Minh Sùng từ từ đi tới, trong tay y là hai chiếc đèn hoa.
Tuế Yến vừa trông thấy y thì lập tức vứt chuyện ban nãy ra sau gáy rồi mỉm cười đi lên đón.
"Chậm ghê nha."
Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Chọn hai cái đẹp nhất mà."
"Bây giờ cũng không có chỗ thả, chọn cái đẹp như vậy làm gì?"
Đoan Minh Sùng cầm một chiếc đèn hoa trong tay mình để lên lòng bàn tay Tuế Yến, y khẽ nháy mắt: "Đi theo ta."
Tuế Yến nghe ra ý trong lời nói, bị y kéo tới phía trước thì kinh ngạc hỏi: "Điện hạ, đừng nói là ngài sai người đục vỡ băng trên sông Minh Hà đấy nhé?"
Nếu mà như vậy thì tới lúc Đoan Minh Sùng đăng cơ chắc chắn sẽ trở thành tên bạo quân hao tài tốn của vì mỹ sắc.
Đoan Minh Sùng bất đắc dĩ: "Ngươi nghĩ cái gì vậy?"
Tuế Yến "ồ" lên, hắn yên tâm nhưng cũng có hơi mất mát.
Đoan Minh Sùng nhìn vẻ thất vọng không gì che giấu trên mặt hắn thì nhịn không được cười thành tiếng.
"Biệt viện ở ngoại ô phía tây nam kinh thành có suối nước nóng, nước trong hồ chảy ra từ lòng đất, dù là ngày đông cũng không đóng băng, chúng ta tới đó."
Tuế Yến vừa nghe đã nhảy chân sáo đi theo y.
Nhưng vừa lên xe ngựa, Tuế Yến lại nghĩ tới gì đó: "Từ đây đến thành tây tầm đâu hơn nửa canh giờ, chúng ta đi về cũng đã tới giờ cấm đi đêm…"
Đoan Minh Sùng cười đáp: "Buổi tối chúng ta ở lại đó."
Tuế Yến ngơ ra: "Vậy ca ca…"
"Sáng sớm mai ta đưa ngươi về."
Nghe vậy Tuế Yến mới yên tâm an phận đi theo, hắn cũng không sợ bị người ta bán mất.