"Không hay rồi bên ngoài đã bị người của tôn gia bao vây."
Trác Uyên chậm rãi mở to đôi mắt, khóe miệng hắn lộ ra một đường cong quỷ dị: "Cuối cùng thì người gây chuyện cũng đã đến."
“A, sao ngươi không vội một chút nào thế?” Bàng thống lĩnh kỳ quái nói.
Trác Uyên xua xua tay, hắn đứng dậy đi ra bên ngoài: “Ta đang chờ bọn họ mà, mau lên gọi hai tỷ đệ kia cùng tới.”
Nghe được lời này, Bàng thống lĩnh hết cách trợn trắng mắt. Tên Trác Uyên này trên danh nghĩa là quản gia của Lạc gia, trước mặt người ngoài cũng gọi một tiếng thiếu gia tiểu thư, nhưng thật ra khi không có ai lại chưa từng lé mắt nhìn hai tủ đệ bọn họ.
Nếu như trước kia, Bàng thống lĩnh một hai chắc chắn sẽ thay thế lão gia thực hiện gia pháp. Nhưng hiện tại hắn ta cũng đã có thói quen, chủ yếu là hắn ta cảm thấy tuy Trác Uyên nói năng chua ngoa, lại nhỏ mọn. Mỗi ngày đều mắng mỏ thiếu gia tiểu thư, nhưng mỗi khi đến những lúc nguy cấp, người đầu tiên đứng ra bảo vệ bọn họ cũng là hắn.
Giống như hôm qua lúc đến khách điếm hắn đã mắng Lạc Minh Ngọc một trận, quái nàng ta không nên lắm miệng, suýt nữa hỏng đàm phán của hắn và Tiềm Long Các. Tuy trong lòng tiểu thư oan ức, cũng không hiểu đến tột cùng hôm qua đã đàm phán cái gì, nhưng là từ vẻ mặt của Long Cửu khi rời đi thì cũng biết Trác Uyên đã thay Lạc gia chiếm được món hời lớn.
Hiện giờ Lạc gia nghèo túng đến tận đây, có thể trong nháy mắt có được một trăm vạn khối linh thạch, không đến mức lưu lạc đầu đường hay ăn nhờ ở đậu, đều là dựa vào công của Trác Uyên.
Quan trọng nhất chính là, ngày hôm qua tất cả bọn họ đều nghe được đánh giá của Long Cửu về Trác Uyên. Chỉ cần có hắn ở đây, Lạc gia sẽ có thêm một ngày được chấn chỉnh lại.
“Người có năng lực, làm hạ nhân cũng có thể chảnh như vậy đấy!” Bàng thống lĩnh sờ sờ cằm, hơi có chút hâm mộ mà nhìn thoáng qua bóng dáng Trác Uyên, xoay người đi tìm bọn người Lạc Minh Ngọc.
Một lát sau, trong đại sảnh của khách điếm, Bàng thống lĩnh đi theo hai người Lạc Minh Ngọc đến trước mặt Trác Uyên. Dường như còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua nên trên mặt Lạc Minh Ngọc đều là vẻ ai oán.
“Đi thôi, tiểu thư thiếu gia.”
Trác Uyên nhìn ra bên ngoài, Lạc Minh Ngọc thầm hừ một tiếng, kéo tay của đệ đệ rồi đi ra ngoài.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lớn của khách điếm chậm rãi bị đẩy ra.
Lạc Minh Ngọc không hổ là tiểu thư của gia đình giàu có, vào giây phút đẩy cửa ra đã có thể thu liễm hết biểu tình trên mặt, trở nên ung dung đoan trang. Trác Uyên thấy vậy cũng không thể không âm thầm tán thưởng, Lạc Minh Ngọc đúng là điển hình của vị tiểu thư khuê các.
Ngoài cửa đã tụ tập hơn ba mươi tên hộ vệ của Tôn gia, phần lớn là cao thủ Tụ Khí Cảnh trở lên. Người cầm đầu có hai tên, một tên là tiểu thư Tôn Vân Hoán của Tôn gia bị Trác Uyên đánh ở Thái phủ hôm đó, còn có một người là một vị công tử trẻ tuổi, lớn lên ngọc thụ lâm phong, chiếc quạt xếp trong tay phe phẩy theo gió, chỉ là cặp mắt câu hồn kia đang không nhịn được mà đánh giá thân hình thướt tha của Lạc Minh Ngọc.
Dường như cũng chú ý tới ánh mắt người nọ đang nhìn lung tung trên người mình, Lạc Minh Ngọc nghiêng nghiêng người, nhìn về phía Tôn Vân Hoán nói: “Không biết hôm nay Tôn tiểu thư mang nhiều người như vậy tới tìm chúng ta là có chuyện gì?”
“Hừ, biết rõ cố hỏi, ngươi sẽ không quên chuyện tốt mà không lâu trước đây hắn đã làm với bổn tiểu thư ở Thái phủ chứ.” Tôn Vân Hoán hung tợn chỉ vào Trác Uyên đang thản nhiên đứng đó rồi nói: “Hôm nay ta khiến cho Lạc gia các ngươi hoàn toàn diệt tộc ở chỗ này.”
Nghe được lời này, lông mày của Lạc Minh Ngọc bất giác run rẩy, bàn tay kéo Lạc Minh Viễn cũng càng thêm khẩn trương, nhưng khi vừa thấy vẻ mặt của Trác Uyên thì lại thả lỏng lại.
Ở trong nhiều lần sống chết như vậy, Trác Uyên vẫn luôn có thể hóa giải nguy nan lúc bất ngờ. Dù là đối mặt Thái vinh cũng được, hay đối mặt Long Cửu cũng thế, chỉ cần Trác Uyên định liệu trước, thì nhất định có thể xử lý được.
Mà so với hai tên cao thủ ấy thì những người trước mắt này căn bản là không đáng nhắc tới.
Lúc này Lạc Minh Ngọc sớm đã hiểu, chỉ cần Trác Uyên không hoảng hốt, vậy sẽ không có việc gì.
Nhìn vẻ mặt hờ hững của Trác Uyên, trong lúc vô tình Lạc Minh Ngọc đã lộ ra một nụ cười nhạt, cao ngạo mà nâng cằm, lớn tiếng nói: “Lạc gia ta sừng sững ở thành Phong Lâm mấy trăm năm, sao lại nói diệt tộc là diệt tộc? Tôn tiểu thư, Tôn gia dời tới thành Phong Lâm có chục năm mà thôi, mời chú ý lời nói việc làm của ngươi.”
Giờ này khắc này, Lạc Minh Ngọc đã khôi phục lại cao ngạo và tự tin mà đại tiểu thư Lạc gia nên có, mà loại tự tin này, lại làm mọi người đều xem đến ngẩn ngơ.
Nếu như so sánh thì thấy ngược lại vị tiểu thư Tôn Vân Hoán của gia tộc thịnh vượng lại giống người đàn bà đanh đá, mà Lạc Minh Ngọc mới có dáng vẻ của tiểu thư thế gia chân chính nên có.
Nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, Tôn Vân Hoán tức giận đến đỏ bừng mặt, một thân nguyên lực không ngăn được mà bộc phát: “Lạc Minh Ngọc, hôm nay bổn tiểu thư sẽ khiến cho ngươi biết, cái gì gọi là phượng hoàng thất thế còn không bằng gà.”
Vừa dứt lời, Tôn Vân Hoán bỗng lao về phía Lạc Minh Ngọc, Bàng thống lĩnh thấy vậy bèn vội vàng bảo vệ ở trước người tiểu thư. Nhưng mà, hai bên còn chưa giao thủ, một chiếc quạt xếp lại bỗng nhiên chắn trước mặt hai người.
“Biểu ca, ngươi…” Tôn Vân Hoán khó hiểu nhìn về phía chủ nhân của quạt xếp, hai mắt đỏ bừng.
Lãnh đạm cười, công tử trẻ tuổi kia không nhìn Tôn Vân Hoán lấy một cái, mà là nhìn về phía Lạc Minh Ngọc, cung kính thi lễ nói: “Lạc tiểu thư, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của biểu muội ta. Thật ra chúng ta hôm nay tới là muốn tìm quản gia của quý phủ, tìm chút công đạo cho biểu muội ta, không liên quan đến tiểu thư. Chỉ cần ngài giao người kia ra, ta bảo đảm không làm hại đến một sợi lông của người Lạc gia.”
“Biểu ca, chúng ta không phải nói trước phải giết hết bọn họ sao, sao ngươi …” Tôn Vân Hoán ngẩn ra, vội vàng nói, nhưng chiếc quạt xếp cuat vị công tử kia lại che hết cả khuôn mặt của nàng ta, hoàn toàn làm lơ.
“Hơn nữa, nếu tiểu thư nguyện ý, tại hạ có thể giúp tiểu thư tái hiện lại huy hoàng của Lạc gia ngày xưa.” Công tử kia nói tiếp.
“Không cần, Trác Uyên là người của Lạc gia ta, tìm hắn tính sổ chính là tìm Lạc gia tính sổ. Ta là đương gia của Lạc gia, có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta.” Lạc Minh Ngọc đứng ở phía trước, không sợ chút nào.
Bật cười một tiếng, công tử kia hết cách lắc đầu: “Ta khuyên tiểu thư đừng hành động theo cảm tình, nếu ngươi biết thân phận của ta, chỉ sợ sẽ không nói như vậy đâu.”
Lạc Minh Ngọc nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của người kia.
“Tại hạ U Huyền, đệ tử U Minh Cốc.”
“Cái…” Lạc Minh Ngọc kinh sợ, hít ngược một hơi khí lạnh, không tự giác lùi hai bước về phía sau, lẩm bẩm nói: “Ngươi là… Ngự Hạ Thất Thế Gia…”
“Ha ha ha…… Sợ rồi sao!” Tôn Vân Hoán cười lớn một tiếng, đắc ý nhìn về phía người của Lạc gia.
Im lặng, trừ Trác Uyên thì tất cả mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc chưa bao giờ có. Nếu nói lúc trước đối mặt với Long Cửu của Tiềm Long Các, hai bên chỉ là đàm phán buôn bán, cũng không phải đối thủ, không có gì sợ cả, hiện tại lại là quan hệ đối địch thật sự với U Minh Cốc.
Dù cho chỉ là một người của Ngự Hạ Thất Thế Gia, chỉ cần động động ngón tay, là có thể làm cho một gia tộc thế tục huỷ diệt trong nháy mắt, hoặc là thịnh vượng trng nháy mắt. Mà Tôn gia, thật sự có quan hệ với Ngự Hạ Thất Thế Gia, khó trách đến cả gia chủ Thái của một thế hệ cũng phải nhìn sắc mặt của tiểu nha đầu Tôn gia.
“Trác Uyên…”
Lạc Minh Ngọc nôn nóng mà giữ chặt tay Trác Uyên, giọng nói mang theo sự run rẩy nhè nhẹ.
Trác Uyên cười một nụ cười trấn an rồi tiến lên một bước, nhìn về phía U Huyền nói: “Ta chính là quản gia Trác Uyên của Lạc gia, ngươi muốn như thế nào, một chọi một hay là các ngươi cùng nhau lên?”
“Hừ, quả nhiên giống như biểu muội ta nói, cẩu nô tài cuồng vọng tự đại.” U Huyền cười lạnh một tiếng, chậm rãi hướng đi đến chỗ Trác Uyên: “Đối phó loại người như ngươi này, cùng nhau lên chỉ bôi nhọ uy danh của U Minh Cốc.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “Bá” một tiếng, U Huyền đã mất đi thân ảnh trong nháy mắt.
Tròng mắt Trác Uyên co rụt lại, đột nhiên ngã xuống bên cạnh. Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, gương mặt hắn đã bị in một vết máu rõ ràng.
Máu tươi dọc theo vết máu chảy từng xuống, mà chỗ mà lúc trước hắn đứng, đã bị nam nhân kia bá chiếm.
“Hừ, vậy mà có thể tránh thoát.” U Huyền cười lạnh một tiếng, tà dị mà nhìn về phía Trác Uyên, giống như xem một thứ đồ chơi.
“Tụ Khí tầng sáu, ma đạo tu giả.”
Đôi mắt Trác Uyên nhíu lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười quái dị: “Có chút thú vị.”
Chiêu thức tà dị mà quỷ mị ban nãy của U Huyền, nếu không có kinh nghiệm thực chiến phong phú của Trác Uyên, đã sớm chết dưới đột kích của hắn ta rồi. Có điều, điều này cũng làm Trác Uyên biết công pháp mà U Minh Cốc tu luyện đúng là ma đạo.
Nếu người này bị người khác gặp được, tất nhiên sẽ rất khó giải quyết.
Bởi vì ma đạo đều theo đuổi con đường học tập nhanh chóng có được thực lực lớn mạnh, quỷ dị bá đạo cũng tràn ngập nguy hiểm. Chính đạo tu giả thì không như vậy, một bước một dấu chân, tuy rằng thực lực không bằng cao thủ ma đạo, nhưng lại cũng sẽ không xuất hiện tình trạng lệch lạc trong tu luyện.
Mà này cũng cho biết tuy rằng U Huyền là tu vi Tụ Khí tầng sáu, nhưng thực lực lại cao hơn này. Nhưng hiện tại Trác Uyên chỉ có Tụ Khí tầng hai, ở trong bốn tầng ma đạo này này lại càng chênh lệch nhiều hơn chính đạo.
May mắn Trác Uyên là lão ma đầu của ma đạo, đều hiểu biết các loại công pháp võ kỹ ma đạo, có lẽ đây là pháp bảo chiến thắng duy nhất của hắn.
“Trác Uyên, ngươi không sao chứ.” Lạc Minh Ngọc nhìn vết máu trên mặt Trác Uyên, nôn nóng hét lớn.
Chậm rãi đứng lên, Trác Uyên duỗi tay lau vết máu trên mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười hưng phấn. Trước kia không phải hắn không có khiêu chiến vượt cấp, có điều đối thủ đều là cao thủ chính đạo, lúc này đây xem như lần đầu tiên gặp được cao thủ ma đạo mạnh hơn mình, trong lòng lại sinh ra một tia mới mẻ hiếm thấy.
“Chiến!”
Mặc dù không phải vì Lạc gia, vì kế hoạch đã tính sẵn trong lòng, trận chiến với U Huyền cũng vẫn phải đánh. Điều này không liên quan đến lý trí, mà là xúc động nhiệt huyết không có lý do của một lão ma đầu.
Mà khi U Huyền nhìn thấy ánh mắt đột nhiên trở nên thị huyết của Trác Uyên, ngược lại ngây ngẩn cả người.
Theo lẽ thường mà nói, thì tuyệt đối một kích này của hắn ta là một kích trí mạng, mặc dù có người may mắn tránh thoát, cũng sẽ bị dọa vỡ mật, sẽ không còn dũng khí đối mặt với hắn ta. Nhưng là trăm triệu không nghĩ tới, chẳng những Trác Uyên không có một tia sợ hãi, ngược lại có chút thích ý.
U Huyền mày nhăn lại, gò má tuỳ tiện lần đầu tiên do dự: “Phiền toái, không nghĩ tới ở chỗ này sẽ phải người đồng đạo…”
Ngẩng đầu nhìn về phía Trác Uyên, chỉ thấy hắn đang ở đối diện chính mình lộ ra nụ cười kỳ lạ, U Huyền bất đắc dĩ thở dài, trong lòng âm thầm đề phòng hơn.
Nếu như sớm biết là loại người này, lão tử không nên nhảy vào vũng nước đục này…