Trong bóng đêm đen nhánh, một tia hồng quang hiện lên, xuyên qua từng cánh cửa, tiến vào trong phòng Trác Uyên, nháy mắt chui vào thân thể hắn.
Thở ra một ngum khí thật dài, Trác Uyên mở hai mắt, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn Huyết Anh chạy trốn nhanh, nếu không sẽ bị lão giả đầu trọc kia bắt.
Hắn trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà ở Thái gia còn có thể gặp được kẻ mạnh như thế. Tuy rằng hắn không nhìn ra tu vi của lão giả kia, nhưng người nọ cho hắn cảm giác không khác Thần Nhãn Long Cửu, hiển nhiên thực lực không ở dưới Long Cửu.
Mà một khi Huyết Anh bị hủy, hắn song tu với bản mạng Huyết Anh nên tất nhiên cũng sẽ bỏ mình. Nhưng ngược lại chính là, nếu Huyết Anh tồn tại thì dù cho hắn tự bạo tâm mạch, cũng sẽ không nguy hiểm sinh mệnh. Bởi vì kể từ lúc luyện được Huyết Anh, Huyết Anh đã trở thành tâm mạch của hắn.
“Xem ra phải gia tăng tu luyện, tăng cường thực lực mới được.” Trác Uyên nghĩ thầm.
Giờ này phút này, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm tới gần. Tuy rằng trước mắt, hai nhà U Minh Cốc và Tiềm Long Các còn có thể tạm thời giữ vững ổn định, nhưng có lẽ sự tham gia của núi Hắc Phong sẽ trở thành một mồi lửa, đến lúc đó Lạc gia sẽ nguy hiểm.
Cho nên điều quan trong nhất hiện tại, chính là phải luyện Huyết Anh đến Đoán Cốt Cảnh trước khi trận chiến đó xảy ra. Khi đó dù có gặp được kẻ mạnh như Long Cửu thì hắn cũng có thể đánh một trận.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên vội vàng nhắm mắt vận công, luyện hóa những nguyên lực và huyết khí mà Huyết Anh mang về.
Chỉ một thoáng sau, chỉ thấy những ánh sáng màu đỏ ở trong bụng nhỏ của hắn chợt lóe, từng dòng khí màu đỏ dọc theo gân mạch đi về ngực của hắn. Mà theo những dòng khí đó tụ tập, cái lỗ to ở trước ngực hắn lại bất ngờ khép lại. Mà tâm mạch mỏng manh nhảy lên, cũng bắt đầu chậm rãi biến mạnh.
Chỉ với nửa canh giờ mà thương thế trước ngực hắn đã hoàn hảo như lúc ban đầu. Nếu không có người tận mắt nhìn thấy thì chỉ sợ căn bản sẽ không có người sẽ tin tưởng ban ngày hắn vừa tự bạo tâm mạch.
Chữa khỏi thương thế xong, Trác Uyên tiếp tục vận công, luyện hóa hết nguyên lực mà Huyết Anh mang về, hình thành dòng khí màu đen. Một bộ phận chảy về phía đan điền của mình, một bộ phận còn trả về cho Huyết Anh, để cho nó tự tăng cao tu vi.
Ước chừng nguyên lực của hơn năm mươi cao thủ Tụ Khí Cảnh đều bị luyện hóa, rất nhanh Trác Uyên đã đột phá ba tầng Tụ Khí, tiếp theo hướng đến bốn tầng Tụ Khí Cảnh.
Phù!
Lại là một tiếng vang thanh thúy, Trác Uyên và Huyết Anh cùng đột phá tới bốn tầng Tụ Khí.
Trác Uyên không khỏi vui vẻ trong lòng, nhảy vọt đến thực lực này cũng quá mức dễ dàng rồi, lúc trước hắn đột phá hai tầng Tụ Khí còn không đến mười ngày, nhưng lần này lại liên tục đột phá hai tầng.
Nhưng vào lúc hắn muốn tiếp tục đột phá đến năm tầng Tụ Khí, nguyên lực mà Huyết Anh mang về đã kiệt quệ.
Hít vào một hơi thật sâu, bất giác Trác Uyên có chút chưa đã thèm, nhưng một hơi liên tục đột phá hai tầng, đã làm hắn cảm thấy mỹ mãn.
Giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã hơi sáng, sau khi hắn đứng dậy giãn gân cốt một chút thì đi ra ngoài. Người của núi Hắc Phong muốn tới, hắn phải tìm một nơi an toàn cho Lạc gia tị nạn mới được.
Kẽo kẹt!
Trác Uyên mở cửa phòng ra, nhưng còn chưa chờ hắn cất bước về phía trước, “Bùm” một tiếng, chẳng hiểu sao lại có một vật lạ đè lên chân hắn. Đến khi hắn cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy Lạc Minh Ngọc xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ xấu hổ bò lên.
“Ngươi ở trước phòng ta làm gì?” Trác Uyên nhăn mày lại, tò mò nói.
Hôm qua tâm thần hắn vẫn luôn tương liên với Huyết Anh, lực chú ý đều đặt ở chỗ Thái gia, sau khi Huyết Anh trở về thì vẫn luôn luyện công nên cũng không có chú ý động tĩnh bên ngoài phòng, đến nỗi ngoài phòng có người mà hắn cũng không biết.
“Đáng chết, từ khi nào mà lão tử trở nên sơ ý như vậy chứ? Nếu vừa rồi bên ngoài là kẻ địch thì hiện tại hắn đã sớm chết rồi.” Trong lòng Trác Uyên âm thầm tự trách.
Lạc Minh Ngọc nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trác Uyên, trên mặt hiện lên một tia xin lỗi, lẩm bẩm nói: “Ta sợ thương thế của ngươi nặng thêm, sẽ có cái gì ngoài ý muốn, cho nên vẫn luôn ở bên ngoài chăm sóc. Nếu hiện tại ngươi không có việc gì thì ta đi đây.”
“Từ từ, ngươi nói ngươi bảo vệ ở bên ngoài một đêm sao?” Trong lòng Trác Uyên không khỏi khẽ động, nhẹ nhàng nói.
Gương mặt Lạc Minh Ngọc hiện lên một tia đỏ ửng, chưa nói câu não đã xoay người rời đi, chỉ là bược chân của nàng ta có vẻ dồn dập hơn mọi ngày.
Lúc này, Bàng thống lĩnh đến đây, nhìn đến Trác Uyên bình yên vô sự, không khỏi vô cùng vui vẻ: “Trác huynh đệ, ngươi không sao là tốt rồi. Ngươi có biết không, hôm qua thương thế của người thật là khủng bố, sắp hù chết chúng ta rồi. Đại tiểu thư vẫn luôn canh giữ ở trước cửa phòng ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện gì. Ơ, người đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Trác Uyên sờ sờ cái mũi, nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác ấm áp trước nay từng chưa có.
“Tâm ma đáng chết!”
Trác Uyên lại thầm mắng một tiếng, hắn đường đường là Ma Hoàng sao có thể vì một nữ nhân chỉ làm có chút chuyện như vậy mà đã cảm động rồi? Khẳng định là tâm ma của tên tiểu gia nô Lạc gia kia quấy phá rồi.
“Đúng rồi lão Bàng, ngươi tới vừa lúc, cùng ta đi Tiềm Long Các một chuyến.”
“Nhưng đại tiểu thư các nàng…”
“Yên tâm đi, trải qua chuyện vào ngày hôm qua, hiện tại không có người dám động hai tỷ đệ nàng ta đâu, nếu không muốn đắc tội Tiềm Long Các thì…” Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên, cười tà nói.
Bàng thống lĩnh ngạc nhiên một chút rồi mới tỉnh táo lại, không khỏi dựng thẳng một ngón tay cái lên, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn ngập sùng kính. Tuy rằng hắn ta không rõ toàn bộ kế hoạch của Trác Uyên, nhưng rất rõ ràng, loại chiêu trò làm người ngoài nghĩ lầm Lạc gia dựa thanh thế của Tiềm Long Các, là do Trác Uyên một tay bày ra.
“Trác quản gia, lần này lão Bàng thật sự phục ngươi. Ngươi không làm quản gia của Lạc gia thì ai còn có thể đảm đương được chức vụ này chứ, trước kia ngươi quét tước cửa viện thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Cười lớn một tiếng, Trác Uyên vỗ vỗ bả vai của Bàng thống lĩnh, hết cách lắc đầu.
Người trước kia, cũng không phải ta…
Mười lăm phút sau, hai người đi tới trước cửa Tiềm Long Các, hai tên thủ vệ đứng ở cửa nhìn bọn họ như cũ. Chỉ là lúc này đây, hai người kia vừa thấy người đến là Trác Uyên thì lập tức cung kính khom lưng hành lễ.
“Khách quý, mời vào trong.”
“Như thế nào, không cần thông báo sao?” Trác Uyên cười tà nói.
Cười ngây ngô hai tiếng, một tên thủ vệ biết Trác Uyên còn mang thù, vội vàng nhận lỗi nói: “Lúc trước là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, không biết ngài là khách hàng lớn, có thể mua bán thành công một trăm vạn. Khách quý giống như ngài đây, chúng ta nào có tư cách cản ngài chứ?”
“Hừ, mắt chó coi thường người khác!” Trác Uyên cười nhạo một tiếng, dẫn theo Bàng thống lĩnh vênh váo tự đắc mà đi vào, chỉ để lại hai tên thủ vệ nịnh nọt cong eo, rõ ràng trong lòng hận muốn chết, nhưng vẫn phải tươi cười như cũ.