• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hy


Beta: Esley


Khi tỉnh lại, Diệp Vũ Trung phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Tề Thấm Khải. Cô vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tề Thấm Khải thì ký ức tối hôm qua lập tức ùa về.


Diệp Vũ Trung nhớ rõ Tề Thấm Khải thiếu chút nữa đã cưỡng bức cô, cô vừa nghĩ đến đây thì lập tức sợ hãi, vội vàng giãy thoát khỏi lòng Tề Thấm Khải hệt như tránh né bệnh truyền nhiễm. Tề Thấm Khải nhíu mày, đang mơ ngủ tỉnh lại, giọng hơi khàn khàn: "Vũ Trung, em tỉnh rồi à?"


Diệp Vũ Trung trốn vào một góc, nhìn Tề Thấm Khải với ánh mắt đề phòng, vẫn giữ im lặng không nói lời nào.


Tề Thấm Khải dụi dụi mắt: "Em còn khó chịu lắm à?"


Vũ Trung vẫn không trả lời mặc dù sau khi say rượu đầu cô rất đau, ngay cả dạ dày cũng không được thoải mái.


Tề Thấm Khải bị vô vàn chua xót ập đến, nàng biết chính nàng đã khiến Vũ Trung phải đề phòng nàng, cũng đồng thời khiến khoảng cách của hai người càng ngày càng xa.


"Vũ Trung, em khỏe không? Tôi thật sự vô cùng lo lắng cho em."


'Nêu cô thật sự lo lắng cho tôi thì tối qua đã không đối xử với tôi như vậy'. Đôi mắt Diệp Vũ Trung thoáng hiện lên vẻ u sầu, cô nhớ lại hình ảnh thô bạo cùng đáng sợ chưa từng thấy của Tề Thấm Khải đối với mình tối qua, hảo cảm dành cho Tề Thấm Khải từ trước đến nay lập tức biến mất.


Tề Thấm Khải muốn tiến lại dỗ Diệp Vũ Trung thì lại bị Vũ Trung không hề khoan nhượng mà tránh thoát, cô bắt đầu nức nở: "Cô đừng lại đây." Giọng Vũ Trung yếu ớt xen lẫn sợ hãi vang lên. Tề Thấm Khải thậm chí có thể phát giác, dường như hiện giờ Diệp Vũ Trung không chỉ có cảm giác chán ghét nàng đơn thuần như vậy, mà có lẽ còn có sợ hãi.


"Vũ Trung, chuyện tối qua là tôi sai. Có lẽ tại uống rượu vào. Tôi.... Em muốn đối xử với tôi thế nào cũng được nhưng phải nói cho tôi biết em có chỗ nào không khỏe, được không?" Tề Thấm Khải chưa từng cảm thấy bản thân thất bại như lúc này.


Ánh mắt Vũ Trung cẩn thận liếc Tề Thấm Khải, thấy trong mắt nàng ánh lên sự hối hận, trên người còn mặc bộ quần áo tối qua. Một lúc sau Vũ Trung mới nhỏ giọng nói:"Tôi muốn về."


Rốt cuộc cũng thấy Diệp Vũ Trung mở miệng nói chuyện, Tề Thấm Khải nhẹ nhõm hơn:" Để tôi đưa em về." Thật sự là do nàng khiến Vũ Trung sợ, nếu cố giữ cô ở lại, có lẽ Vũ Trung sẽ càng chán ghét nàng hơn. Hiện tại nàng không cần Vũ Trung phải lập tức yêu nàng nhưng cũng không thể khiến cô càng chán ghét nàng hơn được.


Diệp Vũ Trung lắc đầu: "Tôi không muốn cô đưa tôi về." Lời của Vũ Trung tuy ngắn gọn nhưng cũng rất kiên định.


Hiện tại có thể thấy được Tề Thấm Khải đang rất nhẫn nhịn, với tính cách của nàng, nàng sẽ chẳng bao giờ chấp nhận chuyện người khác dám cự tuyệt ý tốt của nàng. Những người có thể khiến Tề Thấm Khải thỏa hiệp rất ít, chứ đừng nói đến cự tuyết, bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai dám cự tuyệt nàng. Nhưng nàng có thể vì Diệp Vũ Trung mà thay đổi tính cách này, bởi vì Diệp Vũ Trung là trường hợp ngoại lệ, Tề Thấm Khải không còn cách nào khác chỉ đành bất đắc dĩ đáp ứng, tổn thương trong lòng nàng chỉ tăng chứ không giảm.


"Được rồi, vậy để tôi bảo Thư Kiệt đưa em về." Tề Thấm Khải cố nén đau thương mà thỏa hiệp.


"Trên đường về nếu thấy cô ấy không thoải mái phải đưa đến bệnh viện ngay, sau đó lập tức báo cáo lại với tôi." Tề Thấm Khải dặn dò Thư Kiệt nhưng ánh mắt vẫn luôn dán trên người Diệp Vũ Trung, cô nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, tỏ ra buồn bực không vui.


"Dạ." Thư Kiệt yên lặng thở dài, 'tối hôm qua lúc hai người trở về chẳng phải vẫn rất tốt sao? Sao mới sáng ra đã chiến tranh lạnh rồi? Mà lần này.... Hình như là Đại tiểu thư làm sai. Chẳng lẽ vì thời gian quá dài Đại tiểu thư không có làm ''chuyện kia'' nên tối hôm qua xuất quân hơi mãnh liệt một chút?' Thư Kiệt thoáng nhìn trộm Tề Thấm Khải, thấy sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt thì càng đinh ninh những gì hắn nghĩ trong lòng là phải. 'Nếu thật là như vậy, Đại tiểu thư thật sự quá đáng, ít ra cũng phải lo lắng cảm nhận của Diệp tiểu thư chứ! Người ta vốn là cô nữ sinh yếu đuối mà...' (Beta: Thêm cha nội tự sướng nữa >.<)


Tề Thấm Khải thấy Thư Kiệt thất thần, làm sao ngờ được rằng Thư Kiệt từ nhỏ lớn lên cùng nàng, luôn nói gì nghe nấy, bây giờ lại đang YY (tự sướng) chuyện giường chiếu của nàng cùng Diệp Vũ Trung. Nàng lạnh giọng hỏi: "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?"


"A... Thật sự xin lỗi, Đại tiểu thư, sau khi tôi ra ngoài, ngài ở nhà một mình hãy chú ý an toàn." Thư Kiệt vốn luôn là tài xế kiêm trợ thủ của Tề Thấm Khải, người gắn bó với nàng nhất chính là hắn. Hôm nay hắn lái xe ra ngoài để Tề Thấm Khải ở nhà một mình, nên cũng có chút không yên lòng. Dù sao hắn cũng sống từ nhỏ đến lớn với Đại tiểu thư nên vừa không sợ bị chê bai phiền toái, vừa không sợ bị nàng mắng, tiếp tục dặn thêm.


"Biết rồi. Đàn ông con trai gì mà dài dòng, sau này ai mà thèm lấy anh!" Tề Thấm Khải mất kiên nhẫn nói.


Thư Kiệt mỉm cười, dù sao hắn cũng quen bị Tề Thấm Khải ghét rồi, hơn nữa người bình thường rất khó có thể khiến Tề Thấm Khải ghét ra mặt như vậy.


Tề Thấm Khải nhìn chiếc xe chậm rãi rời khỏi sân của Tề gia, đến cuối cùng Diệp Vũ Trung vẫn không chịu ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Em ấy thật sự chán ghét mình đến vậy sao? Suy nghĩ này khiến Tề thấm Khải rất buồn bực. Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này tiếp diễn được.


Trong suốt quá trình lái xe Thư Kiệt không hề chuyên tâm, ánh mắt luôn lén nhìn Diệp Vũ Trung ngồi ở băng ghế sau qua kính chiếu hậu. Trước giờ Tề Thấm Khải luôn ngồi cạnh Vũ Trung nên Thư Kiệt không dám càn rỡ công khai nhìn Vũ Trung một cách lộ liễu như bây giờ, nếu như bị Tề Thấm Khải phát hiện rất có thể sẽ biến hắn thành thái giám.


Sau khi quan sát Diệp Vũ Trung một hồi, hắn rốt cuộc cũng nhận ra điểm bình thường, tuy làn da Diệp Vũ Trung rất trắng nhưng hôm nay sắc mặt lại có chút khác thường. Nhớ đến lời nói của Tề Thấm Khải, Thư Kiệt liền hỏi:" Diệp tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái phải không?"


Đầu Vũ Trung đang đau như búa bổ, cô biết đây là kết quả của vụ say rượu tối qua, ngay đến dạ dày cũng rất khó chịu "Không có gì.Cám ơn Thư tiên sinh." Diệp Vũ Trung cố chịu đựng cơn đau, cau mày, khách khí nói.


"Cô cứ kêu Thư Kiệt là được rồi." Xưng hô Thư tiên sinh như thế, hắn làm sao nhận nổi? "Tôi đưa cô đến bệnh viện." Hắn vừa nói xong liền lập tức quay đầu xe, chạy về hướng biện viện.


Diệp Vũ Trung vội lên tiếng cản lại :" Không không không! Không cần đi bệnh viện, tôi không sao hết."


Thư Kiệt giải thích:" Vừa rồi Đại tiểu thư đặc biệt dặn tôi, nếu thân thể Diệp tiểu thư không thoải mái phải lập tức đưa đến bệnh viện. Tôi không dám chống lại mệnh lệnh của Đại tiểu thư, hy vọng Diệp tiểu thư đừng làm tôi khó xử." Vũ Trung thấy Thư Kiệt thành khẩn như vậy cũng khó lòng cự tuyệt, cuối cùng cô đành phải im lặng xem như đồng ý.


Trầm Ngôn vừa nhìn giấy xét nghiệm trên tay vừa lơ đãng đi về phía phòng bệnh nhân. Kết quả, vì quá chăm chú vào tờ giấy trên tay, cô bất ngờ đụng phải một bức thịt tường, giấy xét nghiệm của cả hai lập tức bay tán loạn xuống đất.


"Ao." Cô xoa chiếc mũi bị đụng phải, đau đớn kêu lên.


"Thật sự xin lỗi." Đối phương lãnh đạm một câu xem như đối phó cho qua, thậm chí không thèm liếc nhìn Trầm Ngôn một cái, sau đó lập tức ngồi xuống, vội vã nhặt giấy trên mặt đất lên.


Trầm Ngôn cảm thấy người này thật vô lễ, xin lỗi kiểu gì vậy? ngay cả một chút thành ý cũng không có. Nhưng nghĩ đến bản thân cô đi đường không cẩn thận đụng phải người trước mặt, khó tránh khỏi trách nhiệm nên cũng ngồi xổm xuống, bắt đầu lấy giấy xét nghiệm của bản thân.


Người đẹp!!!!


Trầm Ngôn nhìn người trước mặt không chớp mắt, tuy nàng ta có hơi vô lễ một chút nhưng quả thật là cần dáng người có dáng người, cần dung mạo có dung mạo. Chỉ cần đối phương có chút xíu hứng thú với phụ nữ thôi thì cô cũng không ngại xuất chiêu theo đuổi nàng. Một cực phẩm giai nhân như thế này mà có thể mang lên giường, cùng nàng mây mưa thì nhất định sướng tới chết a~. (Beta: haha sặc chết mất)


Lúc này, Trầm Ngôn không phải bác sĩ mà đã sớm thành quỷ háo sức vừa thấy gái đẹp là chảy nước miếng đến nơi rồi.


Trong lúc Trầm Ngôn còn đang suy nghĩ trong sáng, ngay cả bàn tính như ý cũng chưa tính xong thì đối phương đã vội vàng rời đi.


Mặt mày Trầm Ngôn méo mó, ra vẻ vô cùng tiếc nuối. Cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Diệp Vũ Trung đang đi cùng Thư Kiệt. Nhìn thấy Diệp Vũ Trung, Trầm Ngôn lại nhớ đến lời nói của Tề Thấm Khải tối qua. Cô bé này lại không thoải mái? Sao Thấm Khải không đưa Vũ Trung đến mà lại là Thư Kiệt?


"Diệp Vũ Trung!" Trầm Ngôn không biết những chữ ''xấu hổ'' và ''thẹn thùng'' viết thế nào, trước mặt bao nhiêu người hô to.


Diệp Vũ Trung nghe thấy liền hoảng sợ, sao nơi nào cũng có người của Tề Thẩm Khải vậy nè!


"Diệp tiểu thư, tôi đi lấy thuốc một lát. Cô đứng đây đợi tôi." Thư Kiệt nói, âm thầm cảm thấy may mắn vì Diệp Vũ Trung không bị gì nghiêm trọng.


"Chào bác sĩ Trầm." Giọng Diệp Vũ Trung ngang phè phè.


"Này, sao lại đối với chị lãnh đạm như vậy?" Trầm Ngôn vô liêm sỉ cười, Tề Thấm Khải đi vắng, cuối cùng mình cũng có cơ hội đùa giỡn với cô bé này một chút: "Có chỗ nào khó chịu? Để chị kiểm tra cho."


Vũ Trung nghĩ: nếu cho cô kiểm tra tám phần là bị lột sạch quần áo rồi đem vứt lên giường.


"Không có gì, dạ dày không thoải mái một chút, bác sĩ đã kiểm tra, không có vấn đề gì lớn, hơn nữa Thư Kiệt đi lấy thuốc rồi. Cũng không nhọc đến bác sĩ Trầm quan tâm."


Trầm Ngôn nặn ra bộ dạng tiếc nuối:"Này, chị chỉ muốn phục vụ tốt cho em thôi mà! Làm chi lạnh lùng dữ vậy."


Vũ Trung nhìn cô như nói: Cho tôi xin đi, cái kiểu phục vụ tốt của cô thì tốt nhất nên giữ lại cho mấy người phụ nữ trên giường của cô ấy. Tôi đây gầy yếu không có phúc để hưởng, vậy được chưa!?


Trầm Ngôn còn muốn nói nữa thì có người gọi:" Bác sĩ Trầm!"


"Đến đây." Trầm Ngôn đáp lại, suýt chút nữa cô đã quên còn có việc đứng đắn hơn phải làm. "Vũ Trung, có việc cứ gọi chị, chị rất sẵn lòng giúp em."


Diệp Vũ Trung trốn tránh ánh mắt của Trầm Ngôn, rầu rĩ trả lời:" Biết rồi."


Sau khi Trầm Ngôn quay trở lại phòng bệnh, theo quán tính rút tờ giấy xét nghiệm ra khỏi bao bì xem thì vô cùng kinh ngạc, ma xui quỷ khiến thế nào giấy xét nghiệm của bệnh nhân lại biến thành giấy xét nghiệm bệnh HIV. Này... Cái quỷ gì thế này?


Trầm Ngôn bình tĩnh cố gắng nhớ lại, nhất định là vừa rồi cô đụng phải người kia, vô tình nhặt nhầm văn kiện của nhau.


Trời ạ!


Trầm Ngôn cảm thấy như thể bị ngũ lôi oanh đỉnh sau khi nhìn thấy kết quả trên giấy xét nghiệm là dương tính, điều này khẳng định người xét nghiệm đã nhiễm bệnh HIV. Kia.... Cái kia..... một cực phẩm giai nhân lại mắc bệnh HIV sao? Cô nhớ tới tối hôm qua Tề Thấm Khải từng nói:" Cậu cũng không sợ chơi đến bệnh" Trong nháy mắt Trầm Ngôn cảm thấy lông tơ dựng đứng, nổi da gà đến muốn bong ra rớt đầy đất! Khó trách cô gái vừa rồi chẳng dám nhìn ai. (Beta: khẩu vị của Trầm tỷ quả nặng)


Sau khi Mạnh Giai về đến nhà, tính mở bao bì xem giấy xét nghiệm bên trong thì phát hiện ra giấy xét nghiệm đã không cánh mà bay, nàng hoảng hốt, nhất định đã bị cô bác sĩ ban nãy lấy nhầm!


Diệp Vũ Trung ngồi trên ghế màu xanh ở hành lang, kiên nhẫn chờ Thư Kiệt.


"Vũ Trung?" Vũ Trung ngẩng đầu lên thì bắt gặp Doãn Diệc đang đứng trước mặt cô.


"Chị Doãn Diệc?" Vũ Trung bật người đứng lên. "Tại sao chị lại ở đây?"


Doãn Diệc dịu dàng mỉm cười, vô cùng hòa nhã thân thiết nói :"Chị phải hỏi em câu này mới đúng." Không biết Thấm Khải có đến đây không?


"Dạ dày của em có chút không thoải mái." Vũ Trung nói.


"Ừ, không khỏe nhất định phải đến bệnh viện khám. Chị tới thăm một người bạn." Doãn Diệc nói, cô kéo Vũ Trung cùng ngồi xuống ghế. "Có một mình em thôi à? Tề tiểu thư không đi cùng em sao?"


Vừa nhắc đến Tề Thấm Khải, vẻ mặt Vũ Trung lập tức suy sụp:" Đây là chuyện của em, không liên quan đến cô ấy."


Doãn Diệc được đà liền nói tiếp:"Chị còn tưởng em và cô ấy có quan hệ tốt lắm!"


Diệp Vũ Trung lắc đầu :"Đâu có! Chẳng qua trước vì em bị xe của cô ấy hù đến trật chân nên mới quen biết nhau." Vũ Trung sợ Doãn Diệc hiểu lầm liền đem quan hệ đơn giản của mình cùng Tề Thấm Khải nói hết ra.


Khóe môi Doãn Diệc cong lên :" Như vậy à!"


"Có phải chị cũng quen biết Tề Thấm Khải? Em thấy quan hệ của hai người có vẻ như...." Vũ Trung thử hỏi.


Doãn Diệc cười: "Chị biết Thấm Khải cũng lâu rồi, chỉ là trước kia có xảy ra một số chuyện khiến Thấm Khải hiểu lầm chị mà thôi.''


Vũ Trung gật đầu, cô chưa từng hoài nghi lời nói của Doãn Diệc. Hóa ra giữa hai người không phải loại quan hệ như cô nghĩ.


"Ý, em đừng nhúc nhích." Doãn Diệc vươn tay, "Lông mi em dính gì này." Nàng nói xong nghiêng mặt, kề sát vào Diệp Vũ Trung, tỉ mỉ giúp cô lau đi dị vật. Từ phía sau lưng nhìn tư thế của hai người giống như Doãn Diệc đang hôn Vũ Trung. Một màn này vừa hay bị Thư Kiệt mới đi lấy thuốc trở về nhìn thấy hết. (Beta: lại máu cún)


Thư Kiệt thật sự phẫn nộ: Doãn Diệc, cô giỏi lắm, trước kia làm tổn thương Đại tiểu thư, hiện tại còn dám ở đây câu dẫn Diệp Vũ Trung! Thật sự không biết xấu hổ!


Thư Kiệt móc điện thoại di động ra, chụp lại cảnh này.


Tề Thấm Khải đứng chết lặng trong phòng làm việc, im lặng nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại di động do Thư Kiệt đưa, các ngón tay bấu chặt lấy điện thoại đến mức trắng bệch, đôi mắt hiện lên sự phẫn nộ hòa với lòng đố kỵ, nàng hung hăng ném điện thoại xuống đất. Thư Kiệt giật mình tiếc nuối, nhìn điện thoại bị ném dập tan tành, yên lặng than, lại phải đổi máy mới rồi.


Tề Thấm Khải nảy sinh ác độc nói:" Thư Kiệt, giúp tôi điều tra tất cả về Diệp Vũ Trung, càng nhanh càng tốt. Còn nữa, điều tra cho tôi chuyện của Doãn Diệc mấy năm nay ở Đức, một chuyện nhỏ cũng không được bỏ qua. Lần này tôi muốn cùng cô ấy tính cả nợ cũ lẫn nợ mới một lượt rõ ràng!"


Diệp Vũ Trung, sự quan trọng của tôi ở trong lòng em nhất định phải tăng lên chứ không được giảm đi...


.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK