• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Esley


Rất nhanh đã đến giữa trưa, Diệp Vũ Trung cũng không thèm ăn uống gì, một mình một người ngồi bên cửa sổ, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời đang tí tách đỗ cơn mưa đầu mùa xuân. Cô dường như rất hưởng thụ khoảng khắc im lặng nghe tiếng mưa rơi này, bởi không gian này khiến cô cảm thấy thật an tĩnh.


Hai ngày qua, cô đều trốn trong phòng một mình, cô cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì, nhưng tạm thời Tề Thấm Khải chắc chắn sẽ không để cô đi, bằng không nàng kêu nhiều bảo vệ đứng canh bên ngoài cửa phòng của cô làm gì? Cô cũng không thèm đôi co với nàng thêm nữa, nói chính xác hơn là cô không muốn nhìn thấy nàng vào lúc này. Trong giờ phút này, tâm tình của cô thật phức tạp, có lẽ nỗi thống hận của cô còn lớn hơn so với tình cảm cô dành cho nàng.


Diệp Vũ Trung vừa nghĩ tới Tề Thấm Khải đã cảm thấy phiền lòng không thôi. Cô tựa vào bệ cửa sổ đứng dậy, vô tình nhìn thấy trong ngăn tủ đặt ở góc phòng có một cây đàn vĩ cầm. Trước đây cô từng bị ba mẹ ép học đàn vĩ cầm, tuy rằng đã lâu không tập, nhưng cô vẫn chưa quên cách kéo đàn.


Cô nhất thời cảm thấy hứng thú với thứ nhạc cụ này, thử gẫy vài âm, kéo vài âm.


''Đại tiểu thư.''


Tề Thấm Khải loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ trong phòng, ''Mấy người xuống lầu đi.'' Đối với tất cả mọi người, nàng vĩnh viễn chỉ có biểu tình nghiêm túc và lạnh lùng. Nhưng đối với Diệp Vũ Trung thì lại khác, nàng luôn tươi cười nói chuyện với cô, đôi khi còn chọc cô đến vô cùng vui vẻ và đắc ý. Chẳng qua trong hiện tại, nàng chẳng còn tâm tình để đùa giỡn với Diệp Vũ Trung.


Diệp Vũ Trung vừa nghe tiếng mở cửa, giật mình cong mi, dừng động tác trên tay.


''Em tiếp tục đi.'' Tề Thấm Khải dừng lại cách cô vài bước chân, không dám tiến lại gần.


Diệp Vũ Trung không quay đầu lại nhìn, trong lòng cô chỉ có sợ hãi và uất hận đối với Tề Thấm Khải, cô không muốn nhìn thấy nàng, quật cường nhìn những giọt mưa tự nhiên tung bay bên ngoài cửa sổ, không thèm để ý nàng. Tiếp tục ung dung kéo đàn.


Diệp Vũ Trung đang đàn một bản nhạc của thập niên 90, Tù Điểu (Chim Trong Lồng)*, cô chọn bản nhạc này, bởi có lẽ nó phù hợp với tâm trạng của cô lúc này.


(*Tù Điểu (Chim Trong Lồng): Qiu Niao - 囚鳥 - Chim Trong Lồng Lời: Thập Nhất Lang, Nhạc: Trương Vũ,Biên khúc: Đồ Dĩnh.)


Tề Thấm Khải cũng hiểu ý của cô, chẳng qua nàng không hiểu rốt cuộc ai là chim trong lồng?


''Tôi là con chim trong lồng của người


Tình yêu nhận được càng ngày càng nhỏ dần


Nhìn nụ cười của người bừng cháy lên trong mắt của người khác


Vậy mà tôi đến một cái ôm cũng chẳng dám mong đợi"


...


Tề Thấm Khải cảm giác chính nàng mới là con chim bị Diệp Vũ Trung giam trong thành trì nhỏ mà cô dành cho nàng, quanh đi quẩn lại, dùng hết mọi phương pháp, vẫn mãi không chiếm trọn được tình yêu của cô. Một cảm giác tiêu điều và bất lực dâng lên trong lòng nàng, hòa tan vào tiếng đàn đang ngân vang.


Tiếng đàn kết thúc.


''Tôi không biết em lại biết đàn vĩ cầm.'' Nàng vươn tay muốn chạm đến Vũ Trung, nhưng tay còn chưa kịp chạm đến đã nghe tiếng Vũ Trung kích động hét lên, ''Đừng chạm vào tôi.''


Cô dùng cặp mắt căm thù nhìn Tề Thấm Khải, sự chán ghét ẩn hiện trong mắt cô khiến trái tim Tề Thấm Khải trở nên băng giá. Cô càng nhìn nàng như vậy càng khiến tim nàng như bị thứ gì đó thắt chặt, đau không thể tả. Nàng chỉ đành bất đắc dĩ thu tay lại, ''Được, tôi không đụng em. Tôi chỉ muốn nói chuyện với em một lát.''


Diệp Vũ Trung trợn mắt, ''Chúng ta còn gì để nói? Chẳng lẽ cô còn thấy chưa đủ, muốn tuyên bố với tôi, tôi đã là người của cô, rồi sẽ tiếp tục giam giữ tôi cả đời như vậy?!'' Những phẫn nộ và uất hận của cô chẳng ngôn từ nào có thể tả nổi.


Tề Thấm Khải đang khoác trên mình chiếc áo sơ mi màu trắng, không hề giống trước kia, nét u buồn trên gương mặt nàng không thể bị che lấp bởi lớp trang điểm nhàn nhạt, khiến vẻ đẹp của nàng càng trở nên thanh thuần và thánh khiết, nhưng chỉ có Diệp Vũ Trung mới hiểu được, đây chẳng phải bộ dạng thật của nàng, nàng còn muốn ở đây giả bộ vô tội trước mặt cô?


''Em hiểu lầm rồi.'' Tề Thấm Khải thản nhiên trả lời một câu.


''Cô còn muốn gì ở tôi nữa? Cô còn cảm thấy dày vò tôi chưa đủ sao?''


Tề Thấm Khải ôm lấy vai cô, ''Vũ Trung, em hãy nghe tôi nói, em bình tĩnh một chút có được không?'' Nàng thở dài, ''Đêm hôm đó, đều là lỗi của tôi, tôi không khống chế tốt tâm tình của bản thân. Nhưng tôi thật sự, thật sự rất yêu em.'' Nàng nói đến đây, hai mắt đã rưng rưng như sắp khóc, loại cảm giác muốn yêu mà không được này khiến nàng chua sót muốn chết.


Diệp Vũ Trung cười lạnh, gạt mạnh tay nàng khỏi vai cô, khinh thường nói, ''Vậy sao? Nhưng tôi không hề yêu cô dù chỉ một chút.'' Thật sự chưa thấy ai vừa cố chấp, vừa cam đảm như Diệp Vũ Trung, chỉ mình cô mới dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Tề Thấm Khải. Cứ y như rằng cô không chọc giận Tề Thấm Khải thì sẽ cảm thấy không thoải mái.


Nhưng ngược lại Tề Thấm Khải không hề tức giận, mà chỉ cố nén nước mắt nói, ''Được, đều là lỗi của tôi. Nhưng tôi không tin em không hề có bất kỳ cảm giác nào với tôi.''


''Cô muốn sao?''


''Tôi hy vọng em có thể ở lại, chỉ ở lại một tuần thôi. Nếu một tuần sau, em thật sự cảm thấy em không hề có cảm giác gì với tôi, tôi sẽ để em đi, sau đó...'' Nàng cố nén bi thương, từ từ nhắm hai mắt, hơn nửa ngày mới dám nói ra quyết định khó khăn nhất trong lòng nàng, ''Sau đó tôi sẽ không làm phiền em nữa.''


Những lời nói của nàng khiến Diệp Vũ Trung có cảm giác như trời đổ cơn mưa giữa hạn hán mùa hạ. Đây là Tề Thấm Khải sao? Cô ta có thể dễ dàng buông tay vậy sao?


''Được không? Chỉ một tuần thôi. Tôi cam đoan.'' Tề Thấm Khải hỏi.


Ánh mắt Diệp Vũ Trung nhìn thẳng vào mắt Tề Thấm Khải, hệt như Tề Thấm Khải đang nói một chuyện rất kỳ lạ, còn cô chỉ muốn nhìn ra chút gì đó từ trong mắt nàng.


Tề Thấm Khải có thể đoán ra ý nghĩ của cô, ''Em không cần phải hoài nghi tôi, tôi nói thật.'' Nàng thật sự rơi vào đường cùng mới phải ra quyết định này, bởi nàng đã thật sự làm sai, nàng phải gánh chịu trách nhiệm, ''Em thấy thế nào?''


Diệp Vũ Trung suy nghĩ thật lâu, cô lựa chọn tin tưởng nàng thêm một lần nữa, ''Được, tôi hy vọng cô nói được thì làm được, bảy ngày sau thật sự thả tôi đi.''


Tề Thấm Khải cười tự giễu, ''Em thật sự chắc chắn bảy ngày sau sẽ không thay đổi quyết định.'' Diệp Vũ Trung nói cứ như thật sự chắc chắn, hạ quyết tâm không có một tia lưu luyến nào với Tề Thấm Khải.


Diệp Vũ Trung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay đặt lên bệ cửa sổ, chống cằm suy tư nói, ''Tôi không biết.'' Chỉ bằng một câu nói của Tề Thấm Khải đã khiến cô lung lay ý trí rồi chăng?


Tề Thấm Khải lắc đầu, ''Vậy tôi đi trước. Tuy đã vào mùa xuân, nhưng em cũng nên chú ý giữ ấm, bên ngoài trời lại đang mưa, em đừng để bị cảm lạnh.''


Ai cần cô lo chứ! Diệp Vũ Trung bỉu môi, âm thầm nói trong lòng.


Ngoài cửa sổ mưa vẫn như trước không ngừng trút xuống, trong màn mưa mờ ảo, tình cảm của hai người cũng mơ hồ giống cơn mưa này, dây dưa không rõ.


Chuyện Tề Thấm Khải lo lắng không phải là không có đạo lý, thoáng cái đã đến kỳ hạn bảy ngày.


Vào hoàng hôn ngày thứ sáu, đã tới giờ cơm chiều, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Vũ Trung đâu.


Tề Thấm Khải có chút bận tâm, ''Vũ Trung đâu?''


''Mấy ngày nay Diệp tiểu thư đều tự giam mình trong phòng, trừ phi là tới giờ phải xuống dùng cơm. Hôm nay cũng không biết vì sao, nhưng đến giữa trưa cũng không thấy cô ấy xuống dùng cơm, tôi có lên gõ cửa. Hơn nửa ngày Diệp tiểu thư mới trả lời tôi, kêu tôi mang thức ăn để ở trước cửa là được rồi. Tôi không dám hỏi nhiều nên liền làm theo.'' Thư Kiệt thành thật trả lời.


Tề Thấm Khải cảm thấy có điều bất thường, náng nói, ''Tôi đi xem thử.'' Thư Kiệt không dám lười biếng, cũng đi theo nàng lên lầu.


''Vũ Trung?'' Tề Thấm Khải gõ cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời. Nàng có dự cảm chẳng lành nên vội kêu Thư Kiệt mang chìa khóa tới mở cửa. Kết quả chứng kiến Diệp Vũ Trung đang rúc mình trong chăn.


Tề Thấm Khải thấy sắc mặt cô không tốt, lấy tay sờ lên trán cô, quả nhiên bị sốt, ''Vũ Trung, Vũ Trung...'' Nàng lay nhẹ Vũ Trung, Diệp Vũ Trung mơ mơ màng màng mở mắt ra, hữu khí vô lực đáp lại, ''Sao vậy?''


''Em bệnh rồi, nói cho tôi biết, có chỗ nào không được thoải mái? Chúng ta đi bệnh viện.'' Tề Thấm Khải không ngừng oán trách cô trong lòng, từ trưa đã không khỏe lại không lên tiếng, em là đứa ngốc sao? Ở trong phòng chịu đựng nửa ngày?


Diệp Vũ Trung híp mắt lắc đầu, ''Cô đừng đụng vào tôi, tránh ra.''


''Em đừng ngang có được không? Đây là cơ thể của em, em khó chịu cũng chỉ có mình em gánh chịu. Em có trách nhiệm với bản thân một chút được không?''


Diệp Vũ Trung không thèm để ý nàng, nàng không tốt, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, nhắm mắt lại sẽ không bao giờ phải nhìn thấy nàng nữa.


Tề Thấm Khải không còn cách nào đành nói, ''Thư Kiệt, anh kêu Trầm Ngôn mau tới đây.''


''Mình khám xong còn phải quay về làm cho xong công tác ở bệnh viện, sao cậu không mướn mình làm bác sĩ tư nhân luôn đi, bắt mình chạy qua chạy lại mệt muốn chết.'' Trầm Ngôn nhìn nhiệt kế, ''39,5 độ, Diệp Vũ Trung tiểu tổ tông của tôi ơi, mới mấy ngày chị không đến hầu hạ em, em khó chịu trong lòng lắm hay sao mà để ra nông nổi này?!''


''Sốt cao như vậy? Có cần đến bệnh viện không?'' Tề Thấm Khải vừa nghe nói nhiệt độ cơ thể Diệp Vũ Trung cao hơn 39 độ thì sốt ruột vô cùng.


Trầm Ngôn cất nhiệt kế, ''Cậu đủ rồi nha, em ấy chỉ bị cảm bình thường nên hơi sốt cao một chút thôi, cũng đâu phải bệnh nan y gì đâu. Cậu nhìn cậu xem, gấp thành như vậy, cũng phải xem tiểu tổ tông trên giường này có chịu đi hay không đã chứ!'' Cô thật sự không quen khi nhìn thấy Tề Thấm Khải dùng bộ dạng này cưng chìu Diệp Vũ Trung, không thể không nói sau nhiều lần Diệp Vũ Trung va chạm với Tề Thấm Khải, do Tề Thấm Khải luôn cưng chìu Vũ Trung như vậy nên mới khiến Vũ Trung ỷ lại vào nàng, không xem nàng ra gì, nếu không phải Tề Thấm Khải cho Diệp Vũ Trung quyền lợi đó, thì Vũ Trung cũng không dám không khiêng nể gì mà chạm đến điểm yếu của Tề Thấm Khải về chuyện đi Đức với Doãn Diệc. Cuối cùng là ai ép Tề Thấm Khải dùng đến vũ lực đây? Bây giờ ngẫm lại, Trầm Ngôn cảm thấy Diệp Vũ Trung đều là tự mình chuốc lấy!


Rõ ràng Diệp Vũ Trung có cảm tình đối với Tề Thấm Khải, nhưng lại chết sống không chịu thừa nhận, còn dám nhổ lông trên đầu lão hổ, khiến Tề Thấm Khải tổn thương mới vừa lòng.


''Mặc kệ em ấy chịu hay là không chịu, nhưng mình không đành lòng thấy em ấy khó chịu như vậy.'' Tề Thấm Khải nghe Trầm Ngôn nói chỉ là bị cảm bình thường, mới thả lỏng được một chút.


''Ý trời, những lời này của cậu thật sự khiến người ta ghê tởm chết đi. Thấm Khải, cậu đúng là loại chung tình nha!'' Trầm Ngôn cười. Một Doãn Diệc cũng có thể khiến nàng đau nhiều năm như vậy, bây giờ lại tới một Diệp Vũ Trung, nếu thật sự không thể chính quả, có phải Tề Thấm Khải sẽ phát điên hay không?!


Tề Thấm Khải không hề hứng thú với chút vui đùa nào của Trầm Ngôn, không chịu thua kém nói, ''Mình chung hay không chung tình thì có gì liên quan đến cậu? Thế nào rồi, Mạnh Giai của cậu gần đây rốt cuộc có chịu quay đầu lại nhìn cậu một cái hay chưa?''


Những lời này đối với Trầm Ngôn có lực sát thương rất lớn, bác sĩ Trầm đương nhiên mặt đen, ''Cái gì gọi là 'chịu quay đầu lại nhìn mình một cái chưa'? Cô ta là cái thá gì chứ? Mình tốt xấu gì cũng có khối người theo nhé, phía sau không biết có bao nhiêu cô gái đang chờ mình quay đầu lại nhìn các cô ấy một lần! Mình mà có thời gian đi quản Mạnh Giai?!''


Lần này đến phiên Tề Thấm Khải nở nụ cười, ''Tốt, mình biết cậu chỉ mê đồ mới mẻ, có mới nới cũ, cậu lúc nào chẳng thay bồ như thay áo. Đây mới là cậu.''


Trầm Ngôn gượng cười, có trời mới biết cô đã bao lâu rồi không đi tìm những người phụ nữ khác. Cho dù họ tự ngã vào lòng cô cũng nhất quyết không động. Nhưng cho dù cô có cố gắng theo đuổi bao nhiêu lâu, Mạnh Giai thật sự đối với cô càng ngày càng lãnh khốc, càng ngày càng mệt mỏi. Trong nháy mắt, Trầm Ngôn cảm giác bản thân cô thật sự rất thất bại.


Hiện tại khi cô nghe Tề Thấm Khải nói như vậy, cô đương nhiên không dám nói thật, nếu không sẽ bị cười cho thúi đầu.


''Mấy ngày nay em ấy rất ngoan sao?'' Trầm Ngôn đắp khăn lông ướt lên trán Diệp Vũ Trung, ''Em ấy không la hét kêu cậu thả em ấy đi? Cũng không nói muốn giết cả nhà cậu?''


Nói đến đây Tề Thấm Khải thu hồi nụ cười thật vất vả mới có được, ''Không có vì ngày mai mình sẽ thả em ấy đi.''


''Cái gì?''


Tề Thấm Khải đem hết sự tình nói lại một lần.


Trầm Ngôn nghe xong miệng mở to vừa đủ để nhét cả một nắm tay, ''Mình thật sự không thể tin, đó là những lời do cậu nói.''


''Cậu có thể không tin, nhưng mình thật sự đã nói vậy.''


''Nếu em ấy quyết tâm muốn đi, cậu thật sự có thể buông tay để em ấy đi thật sao?''


Tề Thấm Khải đắp chăn lên người Vũ Trung, ngón tay dừng lại gần mặt Vũ Trung, ''Lời cũng đã nói ra rồi, còn có thể làm gì được nữa?''


''Haizzz, thôi đi. Cứ coi như thật sự như vậy, nhưng sau đó, cậu có thể nhịn không đi tìm em ấy sao?''


Tề Thấm Khải nói, '' Vậy sau này hãy nói đi. Cậu nói có việc, cậu có thể về rồi.''


''Tề Thấm Khải, cậu vừa phải thôi nha!'' Trầm Ngôn thật sự tức giận, lại nữa! Lợi dụng cô xong thì lập tức kêu cô cút đi. Cô phẫn hận gom đồ đạc bỏ vào hòm thuốc. ''Mình thật sự hối hận, sao không tiêm cho em ấy thêm thuốc, cho em ấy biến thành một người nửa ngốc nghếch, nửa si khờ!''


Tề Thấm Khải thâm tình nhìn Diệp Vũ Trung đang ngủ say, ''Như vậy cũng tốt, đến lúc đó, em ấy sẽ là của mình, nếu không ai chịu nuôi em ấy, mình sẽ nuôi em ấy suốt đời.''


''Thấm Khải, cậu bị biến thái à. Lời này cũng nói được!''


Tề Thấm Khải không trả lời, Trầm Ngôn cũng không tự đòi mất mặt, thu thập xong dụng cụ thì lập tức biến mất. Trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt hung hang như muốn khoét lên người Diệp Vũ Trung mấy lỗ. Em phiền chết đi được! Giá cho em cả đời bị cường công đè đến chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK