Phương Thủy Y sâu sắc cảm nhận được cảm giác an toàn! Dù sao thì có ai mà không muốn được bảo vệ cơ chứ!
Nhưng khi cô nhìn vào đám đông đang xem náo nhiệt xung quanh và tất cả những người nhà họ Phương, trái tim cô lập tức trở nên căng thẳng!
Lời nói cuả Trương Trần đầy ngạo mạn, còn đánh bác hai của cô. Cho dù được hả giận thế nhưng tiếp theo phải thu dọn chuyện này thế nào đây?
Mọi người liên tục chế nhạo anh, một số người nhìn anh như tên điên, một số khác lại hả hê, coi anh như một thằng ngốc.
Yêu cầu cậu chủ Triệu đích thân tới đây, sợ là đầu óc anh bị úng nước rồi. Bữa tiệc tối nay là do Triệu Ngọc Sinh tổ chức, có thể nói bảo vệ nơi này tất cả đều là người của hắn ta. Nếu như nói Trương Trần kéo Phương Thủy Y bỏ chạy ngay bây giờ có khi còn kịp, đợi Triệu Ngọc Sin đến đây rồi thì có chạy đằng trời!
“Phương Thiên Quang, ông còn ngây ra đó làm gì, vợ của ông bị đánh rồi đấy, ông còn chờ đợi gì nữa hả?", Vương Diễm hai mắt đỏ bừng, tóc tai bù xù, đứng lên vung tay. Bà ta hận bây giờ không thể một ngụm cắn chết tên súc sinh Trương Trần kia, bà ta bị đá hai cái trước mặt nhiều người như vậy, sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa chứ?
Phương Thiên Quang cau mày, rõ ràng ông ta suy nghĩ sâu sắc hơn người đàn bà Vương Diễm này. Nếu ở một dịp như này mà ông ta cứ dây dưa, không có phong độ thì nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho mọi người.
Cách tốt nhất là thông báo cho ông chủ ở đây, cho dù Triệu Ngọc Sinh có dùng cách gì đi chăng nữa thì cũng là danh chính ngôn thuận!
Nghĩ tới đây, Phương Thiên Quang an ủi vợ mình, nói với Trương Trần: "Được thôi, vậy thì để cậu Triệu đến nói chuyện với cậu!"
"Thiên Quang, sao con có thể nhượng bộ được, con làm mẹ quá thất vọng!", bà cụ Phương tức đến run người, khuôn mặt già nua trông có chút gớm ghiếc!
"Mẹ, Trương Trần gây rối thế nào là chuyện của nó, nếu nhà họ Phương chúng ta cũng cãi nhau với nó ở đây rồi tự tìm người xử lý, vậy thì cậu Triệu sẽ nghĩ thế nào chứ. Dù sao ông chủ chỗ này cũng là Triệu Ngọc Sinh, còn chúng ta chỉ là khách!”
"Mà con còn nghe nói, trước kia thằng ranh Trương Trần này từng đắc tội với cậu Triệu, vừa hay mượn cơ hội này dạy cho nó một bài học, đây không phải là một công đôi việc hay sao?"
Phương Thiên Quang kiên nhẫn giải thích vài câu, sau đó nói với con gái của Phương Thiên Thành: "Như Như, cháu mau đi thông báo cho cậu Triệu đi!"
"À, vâng, vâng ạ!", được Phương Thiên Quang gợi ý, Phương Như lập tức chạy tới phòng 103 thông báo cho Triệu Ngọc Sinh!
Sau khi nghe giải thích xong, bà cụ cũng tạm thời bình tĩnh lại. Nhưng ánh mắt bà ta nhìn Trương Trần như thể hận không thể róc xương lóc thịt anh ra.
Cái thứ rác rưởi này cho tới bây giờ vẫn chưa ly hôn với Phương Thủy Y, lại còn gây chuyện trong bữa tiệc, khiến cho những anh tài trong giới kinh doanh được dịp chê cười nhà họ Phương bọn họ. Có thể tưởng tượng được bà ta tức giận đến nhường nào!
"Nào, mặc kệ bọn họ. Chúng ta tiếp tục uống rượu!", Trương Trần không quan tâm mấy người này nghĩ gì, anh lại rót rượu cho Phương Thủy Y rồi mỉm cười, một hơi uống cạn rượu trong ly!
"Trương Trần...", Phương Thủy Y lo lắng dậm chân một cái, cô thật rất muốn bổ đầu Trương Trần ra xem cái thằng cha này rốt cuộc đang nghĩ cái gì, anh có biết đây là chỗ nào không, giờ lại còn muốn gọi Triệu Ngọc Sinh đến đây nữa, đã thế lại vẫn còn lòng dạ mà uống rượu!
"Em đừng lo lắng, vì anh mà mấy năm nay em đã phải chịu đựng nhiều lời châm chọc. Anh từng nói, sau này anh sẽ không bao giờ để em phải chịu uất ức nữa, cho dù hắn ta có là người nhà họ Triệu!", Trương Trần dịu dàng nhìn Phương Thủy Y nói!
Cho dù Trương Trần năm lần bảy lượt nhấn mạnh, nhưng Phương Thủy Y vẫn không yên tâm. Trương Trần dựa vào cái gì chứ, dựa vào bản lĩnh ngủ ngày ba năm nay của anh sao?
Trương Trần nhận thấy lời giải thích của mình không có sức thuyết phục, đành bất lực mỉm cười, đúng là so sánh với những việc anh từng làm thì lời nói của anh lúc này quá yết ớt và không có trọng lượng. Chỉ có thể đợi lát nữa dùng hành động để chứng minh thôi!
Trong phòng, Triệu Ngọc Sinh nhận được tin thì vô cùng tức giận, trực tiếp quăng đổ mấy cái ly trên bàn. Sau đó lãnh đạm đi cùng Phương Như tới đại sảnh!
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, thằng con rể vô dụng của nhà họ Phương này, bây giờ lấy đâu ra can đảm dám phá hỏng chuyện tốt của hắn. Còn dám đánh người trong bữa tiệc của hắn nữa!
“Cậu Triệu…”
“Cậu chủ…”
Một số vệ sĩ tập trung bên cạnh và cung kính chào Triệu Ngọc Sinh, hắn chỉ thờ ơ gật đầu rồi bước nhanh về phía đại sảnh!
"Cậu Triệu tới rồi...", không biết ai trong đám người hô lên, những người đứng xem náo nhiệt và người nhà họ Phương đều quay lại nhìn. Qủa nhiên là Triệu Ngọc Sinh đang đi về phía này cùng với bảy tám người đàn ông lực lưỡng.
Bọn họ tự động tránh ra hai bên, nhường đường cho chủ nhân của bữa tiệc đi tới!
Triệu Ngọc Sinh sải bước đến trước mặt Trương Trần, ánh mắt hắn ta lướt qua Phương Thủy Y đã đỏ bừng hai má. Sau đó nhìn về phía Trương Trần đang thờ ơ đứng bên cạnh.
“Đúng là không biết điều!", Triệu Ngọc Sinh cười lạnh, nói: "Trương Trần, bữa tiệc của tao mày không mời mà đến, tao cũng không nói gì. Một tên ăn mày không có cơm ăn tao có thể hào phóng mà bố thí cho, nhưng mà tên ăn mày này không những ăn không cơm của tao, lại còn muốn gây rối nữa. Mày nói xem, tao nên xử lý tên ăn mày đó như thế nào?”
Mọi người không ngừng gật đầu, nhà họ Triệu đúng là nhà họ Triệu, xử lý sự việc vừa độc đoán lại ôn hòa. Triệu Ngọc Sinh không trực tiếp ra tay, mà lời nói và hành động của hắn giống như một quý ông lịch thiệp, trong lời nói còn so sánh Trương Trần với một tên ăn mày nữa!
“Cậu Triệu, không cần khách khí với hắn ta nữa. Hắn đã đạp lên mặt cậu rồi, nếu cậu đã đích thân tới, vậy thì cứ đánh gãy hai chân, cho hắn ta một bài học nhớ đời!"
"Đúng đấy, để hắn ta nhớ cho kỹ, lần này chỉ là hai chân, lần sau có khi không được may mắn như vậy nữa đâu. Đây cũng là vì tốt cho hắn ta!"
“...”
Mọi người tranh nhau nói xen vào. Vừa nãy nhà họ Phương giải quyết bọn họ chỉ đứng xem mà thôi. Đó là bởi vì nhà họ Phương không có máu mặt gì. Bây giờ Triệu Ngọc Sinh đến rồi, tất nhiên là bọn họ sẽ đứng về phía hắn ta mà lên tiếng nịnh nọt rồi.
Trương Trần cũng hứng thú nhìn Triệu Ngọc Sinh, vẻ mặt anh bình tĩnh như đang giải quyết chuyện thường ngày trong gia đình, thản nhiên nói: "Theo như lời anh nói thì phải làm sao đây?"
"Tất nhiên là đánh gãy hai chân, ném ra bữa tiệc, nhưng mày yên tâm cùng lắm cũng chỉ đau nửa năm thôi, sau này đi lại không được bình thường, ngoài ra sẽ không có vấn đề gì lớn cả!"
Như để đáp lại lời nói của Triệu Ngọc Sinh, đám vệ sĩ bắt đầu tìm cho mình một cây gậy bóng chày hoặc là cái chân ghế, tiến gần đến chỗ Trương Trần. Chỉ cần Triệu Ngọc Sinh gật đầu, bọn họ sẽ ra tay luôn!
Trương Trần vẫn bình thường nhưng Phương Thủy Y đã lo lắng phát khóc rồi. Cái tên này đang làm cái quái gì vậy!
Cô nhìn về phía Triệu Ngọc Sinh, cảnh cáo nói: "Anh đừng có mà làm liều, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Phương Thủy Y, cháu làm gì vậy, nó đã đánh bác hai của cháu, đây là cái giá mà nó phải trả, giờ cháu còn nói giúp nó, rốt cuộc trong mắt cháu còn có nhà họ Phương hay không?"
Phương Thiên Thành hét lên, sao có thể đắc tội Triệu Ngọc Sinh vào lúc này chứ, lại còn đối đầu với người ta nữa.
Báo cảnh sát, báo cảnh sát có tác dụng mẹ gì. Nếu nhà họ Triệu vướng vào rắc rối, cùng lắm là bồi thường một ít tiền là xong chuyện!
Qủa nhiên, vẻ mặt của Triệu Ngọc Sinh như vừa nghe thấy chuyện cười. Người phụ nữ trước mắt này, không biết đã bao lần bị hắn đùa giỡn trong suy nghĩ của mình, hắn nói: "Em có muốn anh đưa điện thoại cho em không?"
Phương Thủy Y mặt đỏ lên vì xấu hổ, cô ngẩng mặt lên nhìn Triệu Ngọc Sinh, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
“Ha ha!", Triệu Ngọc Sinh xấu xa nói: "Nể mặt em, anh có thể bỏ qua cho hắn, còn chuyện tại sao Trương Trần lại đến đây, em vào phòng anh chúng ta từ từ nói chuyện, tiện thể trao đổi một chút về dự án Thành Cổ!"
"Ha ha, chúc mừng cậu Triệu. Đám cưới ngày sau chắc tôi phải uống thêm hai ly mất!", người tinh mắt sớm đã nhìn ra vấn đề chính trong chuyện này, ngay lập tức nói chúc mừng. Bây giờ sự việc dường như đã được quyết định, cũng không còn trò vui gì để xem nữa.
Triệu Ngọc Sinh gật đầu cười, trong lòng lại chế nhạo. Lát nữa hắn sẽ hung hăng dày vò Phương Thủy Y, sau đó đá Phương Thủy Y đi. Còn về chuyện dự án Thành Cổ, Phương Thủy Y đã không biết điều như vậy thì tất nhiên là hắn sẽ không cho cô nữa.
Đến lúc đó, nếu Phương Thủy Y chịu quỳ xuống hầu hạ hắn, vậy thì hắn còn có thể xem xét thêm!
Hôm nay, cho dù như thế nào, hắn quyết chiếm đoạt bằng được Phương Thủy Y.
"Thủy Y, cháu còn ngây ra đó làm gì, còn không đi với cậu Triệu. Cái con bé này sao lại không biết điều như vậy, cháu quên rằng mình đã nói gì ở nhà rồi à?"
Người nhà họ Phương vừa nghe thấy chuyện dự án thì trong lòng mừng rỡ, sau đó nhíu mày, không ngừng thúc giục Phương Thủy Y.
Triệu Ngọc Sinh hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn Phương Thủy Y không còn ấm áp giống như trước kia mà lộ ra một tia hung ác, giống như sói đói, còn Phương Thủy Y thì như một con thỏ đang chờ bị làm thịt!
"Quay lại rồi ngồi xuống!", ngay khi Phương Thủy Y đang mất bình tĩnh, sắp thỏa hiệp thì giọng nói của Trương Trần vang lên. Sau đó, anh kéo Phương Thủy Y ra sau mình!
"Triệu Ngọc Sinh, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm một chuyện!", vẻ mặt Trương Trần từ đầu tới cuối không thay đổi, lúc này vẫn thản nhiên như cũ nói: "Tên ăn mày đó không đến để ăn không uống không. Anh ta có chuyện cần tuyên bố!"
"Ồ, có chuyện gì vậy?", Triệu Ngọc Sinh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà tâm lý của Trương Trần này đúng là ổn định. Hắn cũng thắc mắc là thằng cha này rốt cuộc là ngốc thật hay chỉ đang cố tỏ ra dũng cảm thôi.
"Ở đây ngoài anh ra thì những người khác đều là người tham gia và người thực hiện dự án cải tạo Thành Cổ đúng không?", Trương Trần không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đúng vậy!", Triệu Ngọc Sinh gật đầu, không kiên nhẫn nói: "Nếu mày nghĩ rằng nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác để trì hoãn thời gian vậy thì mày mắc sai lầm lớn rồi!"
"Ha ha, đừng vội, anh đường đường là cậu chủ nhà họ Triệu mà một chút nhẫn nại này cũng không có sao?"
Trương Trần khẽ cười, nói: "Chuyện tôi tuyên bố rất đơn giản, đó là chấm dứt hợp đồng dự án cải tạo Thành Cổ với tất cả các người!"
Không chỉ Triệu Ngọc Sinh mà tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Bọn họ còn tưởng đứa con rể vô dụng nhà họ Phương có trò bịp bợm gì cơ, không ngờ lại là một thằng thần kinh!
Hắn ta là ai, hắn có bản lĩnh gì mà nói chuyện này, trừ khi là mất trí!
"Xin lỗi, tao chưa nghe rõ, vừa nãy mày nói gì cơ?", Triệu Ngọc Sinh cười chế nhạo, ngoáy lỗ tai, hướng về phía trước làm ra vẻ muốn nghe!
"Tôi nói là, chấm dứt hợp đồng!", Trương Trần cũng nở nụ cười, chẳng qua lúc này nụ cười của anh lại mang ý đùa cợt và chế nhạo.