“Được rồi, cứ vậy đi. Bà thấy việc bên bộ phận nhân sự nhẹ nhàng hơn, thích hợp cho con gái làm. Ngày mai, cháu lựa thời gian bàn giao lại cho Hải Cương!”
Bà cụ Phương ngắt lời Phương Thủy Y, trực tiếp quyết định chuyện này.
“Cảm ơn bà nội, cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, chắc chắn sẽ không làm mất mặt nhà họ Phương chúng ta!”, Phương Hải Cương vui mừng, lập tức tiến về phía trước thể hiện thái độ.
“Mẹ, Thủy Y vừa mới chỉnh đốn lại công ty thực phẩm xong mà đã xuất hiện sự thay đổi về mặt nhân sự, như thế liệu có gây ra ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn không?”
Một người đàn ông trung niên đeo kính râm lên tiếng, ông ta là bác cả của Phương Thủy Y, tên Phương Thiên Thành, cũng là con cả của nhà họ Phương.
Vốn quan hệ giữa ông ta và Phương Thủy Y chẳng ra làm sao, nhưng hiện giờ, ngoại trừ bà cụ Phương nắm trong tay hơn một nửa quyền lực của công ty, phần còn lại đều thuộc về Phương Thiên Quang. Nếu như Phương Thủy Y dễ dàng bị giáng chức, vậy người kế tiếp rất có thể sẽ là ông ta.
Môi hở răng lạnh, ông ta cũng cần một người trấn áp bố con Phương Thiên Quang!
“Con cả, có phải con cảm thấy mẹ hồ đồ rồi không?”, bà cụ Phương cảm thấy khó chịu, hỏi.
“Anh cả, anh cứ yên phận làm phó chủ tịch đi, không cần phải bận tâm những chuyện khác đâu!”, Phương Thiên Quang cười nói.
Ngay sau đó, bà cụ Phương tiếp tục tiến hành một số thay đổi và quyết sách, quả nhiên trong đó, hai bố con Phương Thiên Quang là người hưởng lợi nhiều nhất, Phương Thủy Y ngẩn người đứng ở một bên, cảm giác mình như là người ngoài cuộc vậy.
Cô biết cho dù không có lời nói lúc trước của Trương Trần, sớm muộn gì chuyện này cũng tới, chỉ có điều là họ cần một cái cớ mà thôi!
Ngay lúc có người vui có người buồn, bà cụ Phương bỗng cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó cả người mềm nhũn, ngất xỉu ngay trên ghế. Người nhà họ Phương nhanh chóng vây lấy, ai nấy đều lo lắng vô cùng.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
“Mẹ vừa mới uống một bát canh, nhất định là do thuốc rồi, Phương Hải Cương, cháu dám hại cả bà nội à!”
“Bác cả, không phải cháu! Cháu không có làm! Nhất định là tên Trương Trần, hắn ta để hận trong lòng nên giở trò gì đó!”
“Anh cả, không thể nói vậy được, đây cũng là mẹ ruột của em, còn là bà nội của Hải Cương, sao nó có thể làm ra cái chuyện thiếu đạo đức như vậy chứ. Bây giờ không nên tranh cãi nữa, mau gọi bác sĩ tới đi!”, Phương Thiên Quang giúp con trai mình cãi lại một câu, sau đó vội vã đổi chủ đề.
Mọi người loạn cào cào cả lên. Mặc dù nhà họ Phương không được coi là đứng đầu trong giới nhưng họ cũng gọi là có chút tiếng tăm, trong nhà luôn có bác sĩ riêng túc trực.
Bác sĩ tới rất nhanh. Ông ta nhìn đồng tử của bà cụ Phương một chút, rồi sờ mạch ở cổ của bà cụ, sau đó lắc đầu!
“Đây là dấu hiệu của trúng độc cấp tính, không thể cứu chữa được nữa!”
“Vậy mau đưa đến bệnh viện đi!”, có người gào lên!
“Vô dụng thôi, trong vòng hai mươi phút mà không đến được bệnh viện thì cũng hết cách! Hơn nữa, hai mươi phút là tôi đã nói quá lên rồi!”, người bác sĩ lắc đầu, vội vã rời đi, sợ rằng đám người này kích động sẽ trút giận lên người mình!
“Mọi người đừng hoảng, tôi đã gọi điện cho chủ nhiệm Tiền rồi, ông ấy là người tài có tiếng, nhất định sẽ có cách....”, Phương Thiên Quang giật giật mi mắt, vội vã nói!
Vả lại, người hoảng nhất ở đây chắc chắn là ông ta, dù sao bát canh khi nãy cũng là do hai bố con Phương Thiên Quang mang tới, nếu xảy ra chuyện gì thật, đừng nói đến sản nghiệp của nhà họ Phương, e là bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Phương, đi ăn cơm tù!
Phương Thủy Y ở một góc bỗng nghĩ ra điều gì, vừa nãy Trương Trần có nói uống vào sẽ chết, giờ mới được hơn hai mươi phút, bà nội đã trúng độc thật rồi, lẽ nào chuyện này là trùng hợp?
Cô cầm điện thoại, vội vã chạy ra ngoài, vừa định gọi điện thì trông thấy một người đàn ông đang ngồi hút thuốc bên cạnh bồn hoa. Ánh mắt của anh hướng về phía bắc, khói thuốc lượn lờ mang lại cho người khác cảm giác u buồn!
Phương Thủy Y không kịp suy nghĩ xem vì sao Trương Trần lại cho cô cảm giác như vậy, cô vội vã tiến về phía trước, nắm lấy tay Trương Trần, hỏi: “Có phải anh đã biết trước rồi không?”
“Anh đã nói rồi!”, Trương Trần thản nhiên đáp. Câu trả lời như không này khiến trong lòng Phương Thủy Y bàng hoàng!
Từ bao giờ Trương Trần lại hiểu về dược lý, hay chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi?
“Vậy anh có cách nào cứu bà không?”, Phương Thủy Y lại nóng vội hỏi, có điều, vừa dứt lời, cô bỗng cảm thấy nực cười.
Ba năm trời, cô không hề phát hiện chút ưu điểm nào của tên bất tài này, giờ là chuyện lớn liên quan đến mạng người, cô lại đi hỏi Trương Trần.
Ai ngờ, Trương Trần lại nghiêm túc gật đầu, thốt ra một chữ: “Có!”
“Thật sao?”, Phương Thùy Y nóng lòng nhìn Trương Trần, thấy anh không giống như đang nói đùa, cô vội kéo tay anh đi.
Trương Trần liếc nhìn bàn tay ngọc ngà của Phương Thủy Y, đây có lẽ là lần đầu tiên cô chủ động kéo tay mình.
Anh vùng thoát khỏi tay Phương Thủy Y, bình tĩnh nói: “Việc này liên quan gì tới anh?”
“Bà ấy, bà ấy là bà nội, cho dù có quá đáng đến mức nào thì đây cũng là một mạng người!”, Phương Thủy Y có phần kích động, cô nói.
Cô hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của Trương Trần, trước đây, dù cô có là yêu cầu quá đáng như nào, cho dù anh không làm được nhưng cũng sẽ đồng ý!
“Lý do này không đủ!”
“Có phải anh bị điên rồi không? Anh có cách nhưng không chịu cứu người. Nếu bà nội thực sự chết đi, cả nhà họ Phương còn có nơi cho anh và tôi dung thân sao?”, Phương Thủy Y hét lên.
“Lý do này vẫn chưa đủ. Nói vậy, có phải em muốn anh cứu bà ấy?”, Trương Trần nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia một cách vô cùng nghiêm túc và hỏi.
Phương Thủy Y có chút hoảng hốt, vừa nãy, trong lúc kích động, cô không để ý tới nhưng bây giờ mặt cô chỉ cách mặt của Trương Trần chỉ chừng mười cm. Anh đang dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc này hỏi cô. Từ trước đến nay, Trương Trần chưa bao giờ làm thế. Anh của trước đây chỉ biết gật đầu.
“Tôi muốn anh cứu bà ấy!”, Phương Thủy Y đáp, Trương Trần gật đầu, rồi anh không chút do dự đi cùng với Phương Thủy Y vào trong phòng khách.
“Tên bất tài nhà mày lại đến đây làm gì, rủa chết bà nội rồi còn dám quay lại sao?”, Phương Hải Cương đứng canh ở cửa, hai mắt hắn bừng bừng lửa giận nói. Đến tận bây giờ, hắn vẫn cho rằng chính lời nguyền rủa của Trương Trần mới khiến bà cụ Phương ra nông nỗi này!
Về chuyện Trương Trần nói cái gì mà năm tuổi của đương quy, hắn đã quăng qua chín tầng mây từ lâu rồi.
Chữ vô dụng, nghe tai trái, ra tai phải!
“Phương Hải Cương, anh tránh ra, Trương Trần có cách cứu bà nội!”, Phương Thủy Y trầm giọng nói.
“Hơ hơ, cái loại vô dụng như hắn cũng biết cách cứu người cơ à! Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, đến giờ mà hắn vẫn còn muốn giành công lao à!”
“Mày ra ngoài hỏi xem, nói với người ta là mày biết khám bệnh cứu người, có ai sẽ tin?”
Trương Trần liếc nhìn vào trong, các bác sĩ của bệnh viện thành phố đang ngồi đó, khẩn cấp nghĩ cách, anh bình thản nói: “Còn nhiều nhất là năm phút, còn để muộn nữa thì gọi điện thoại đặt xe đi là vừa!”
Phương Thủy Y ngẩn người một lúc mới hiểu Trương Trần đang nói tới xe tang, cô vội vã dứt khoát xông vào trong.
Lúc này, Phương Thiên Quang nôn nóng đi ra.
Ông ta nhấc điện thoại, hiện tại, chủ nhiệm Tiền đang vội quay về, nhưng ông ấy cũng không thể chạy tới ngay được!
Phương Thiên Quang vẫy vẫy tay về phía Phương Thủy Y đang cố gắng xông vào trong: “Hải Cương, để bọn họ vào!”
“Bố, bọn họ...”
“Để bọn họ vào!”, Phương Thiên Quang nói lại lần nữa, Phương Hải Cương mới mở đường cho!
“Bố, tại sao chứ? Hai người bọn họ vào chỉ thêm loạn thôi, làm được cái gì đâu!”, sau khi hai người Trương Trần đi vào, Phương Hải Cương chẳng hiểu gì nên vội hỏi.
“He he!”, trong mắt Phương Thiên Quang lóe lên tia sắc bén rồi vụt mất, cười nhạt: “Bố đúng là muốn để cho chúng nó làm loạn thêm!”
“Chủ nhiệm Tiền không thể tới đây ngay được, đưa bà nội con đến bệnh viện cũng chẳng kịp. Hải Cương, bố hỏi con, nếu như bà nội chết thật, con nói trách nhiệm của ai lớn nhất?”
Phương Hải Cương bỗng ngẩng đầu nhìn bố mình, bát canh kia là hắn tự tay nấu cho bà nội bây giờ lại bị trúng độc cấp tính, mặc dù hắn luôn nói đây là do Trương Trần nguyền rủa, nhưng hắn tự biết, tám phần là do canh có vấn đề.
Đến khi ấy, e là hai bố con hắn phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
Nhìn thấy ánh mắt bừng tỉnh của con trai, Phương Thiên Quang cười rồi gật đầu: “Nếu nó có cách thì cứ để nó làm đi, đến khi ấy, bà nội có chết thật, vậy thì cũng là do lỗi hai đứa nó quấy rối gây chậm trễ điều trị, bọn nó không gánh trách nhiệm thì ai gánh?”
Bên trong, mấy người y tá đang đặt máy điện tâm đồ để thúc bà cụ Phương nôn ra, có điều một người đã hôn mê thì nôn ra kiểu gì!
Phương Thiên Thành nhìn thấy Trương Trần định ra tay thì lại mắng mỏ một trận, có điều Phương Thủy Y cố gắng ngăn lại.
Trương Trần cũng không nói nhiều, vội vã tiến tới cấp cứu.
Vùng vẫy tượng trưng một lúc, Phương Thiên Thành cũng không ngăn cản nữa, bọn họ đều là mấy con cáo già thành tinh, chuyện cần suy nghĩ lúc này nhiều lắm.
Nếu như bà cụ Phương chết thật, mặc dù ông ta lật đổ được Phương Thiên Quang nhưng nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, con cháu trong nhà hại chết bà nội thì đó chắc chắn là một đòn đả kích rất nghiêm trọng đối với sản nghiệp và danh tiếng nhà họ Phương.
Nếu Trương Trần đã tình nguyện gánh cái tội này, vậy ông ta cũng không ngại cho anh toại nguyện. Đến khi ấy, nhược điểm của Phương Thiên Quang đã nằm trong tay ông ta, ông ta có thể chiếm được thế thượng phong!
Ngay lúc ai nấy đều đang suy nghĩ kế sách cho mình, nghĩ xem lợi ích sau này của mình ra sao, Trương Trần vừa đạp vừa đấm vào ngực bà cụ Phương, cú đấm mạnh bạo của anh khiến mấy người y tá ngây người!
Nhìn thấy thế, khóe miệng của Phương Thiên Thành, Phương Thiên Quang đều co cả lại, họ chỉ trông thấy Trương Trần chẳng thèm để tâm, chỉ đạo mấy người y tá: “Cách thúc nôn đó hoàn toàn không có tác dụng, mấy người mau đi chuẩn bị nước sạch!”
Vì Trương Trần đã sớm biết sẽ ra nông nỗi này nên anh chẳng cần bắt mạch chẩn đoán, sau khi để bà cụ Phương nôn hết nước thuốc còn sót lại trong dạ dày ra, ba cây kim vàng kẹp trong các kẽ tay của anh!
“Thằng khốn này...”, Phương Thiên Thành quát mắng một tiếng, rồi nhìn Phương Thủy Y, để lộ ra vẻ mặt hối hận vì không ngăn cản Trương Trần, tức giận nói: “Phương Thủy Y, nếu xảy ra chuyện, để xem hai đứa có gánh được trách nhiệm hay không!”
Nhìn cách thức điều trị của Trương Trần, Phương Thủy Y cũng căng thẳng muốn chết. Cô có chút hối hận vì mình nhất thời ấm đầu mà thực sự tin Trương Trần, nhưng giờ còn kịp ngăn cản không?
“Tit tit tit!”
Đột nhiên, chiếc máy điện tâm đồ bỗng nhấp nháy ánh đèn cảnh báo màu đỏ, trên màn hình bắt đầu xuất hiện những đường thẳng tắp!
Chỉ cần là người có chút kiến thức cũng biết điều này có nghĩa là gì!
Lần này, bà cụ nhà họ Phương chết thật rồi.