• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thần hung hãn lột sạch quần áo trên người, rồi đến lượt quần áo của Tư Vũ bị hắn xé đến thành vải vụn, quăng xuống đất. Tư Vũ kháng cự kịch liệt, cậu không cho phép. Hắn coi cậu là thế thân thì thôi đi, giờ hắn có Lương Vỹ rồi, cậu có còn là gì của hắn đâu, sao hắn phải áp bức cậu như thế? Hắn đến cùng là vì cái gì hả?

- Tiêu Thần! Anh buông tôi ra! Anh muốn làm cái gì hả?

Tiêu Thần dùng sức ngăn chặn kháng cự của cậu, giọng nói trầm khàn mang theo dục vọng thì thầm bên tai cậu:

- Muốn thao em, thao em tới khi nào em chịu nói ra em yêu tôi, van cầu tôi cũng yêu em, ở bên em.

Tư Vũ lắc đầu kịch liệt, tránh hơi thở hắn phả vào tai. Cậu nghiến răng:

- Anh đừng mơ! Anh muốn thao thì đi tìm Lương Vỹ đi! Còn tôi, tôi hận anh! Cả đời này tôi hận anh! Tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa!

Tiêu Thần bị cậu nói đến hắc tuyến đầy đầu, hắn đã nói hắn không cho phép cơ mà. Cậu không có quyền hận hắn, cậu chỉ có thể yêu và phải yêu hắn!

Tư Vũ dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát được kìm giữ của Tiêu Thần, nhưng cậu cũng không từ bỏ. Hắn muốn cậu nói yêu hắn ư? Đừng hòng! Cho dù thực sự trong lòng cậu rất yêu hắn, nhưng có chết cậu cũng sẽ không nói ra. Bởi yêu thì yêu, cậu vẫn hận. Hận hắn giết ba mẹ cậu, hận hắn lừa dối, coi thường cậu, hận hắn không nói lý ép buộc cậu. Nỗi hận này, cậu thề cả đời không bao giờ quên!

Tiêu Thần gần như không còn nghĩ gì khác nữa, trong đầu hắn chỉ có làm sao để cậu nói yêu hắn, làm sao thao cậu. Mấy ngày này hắn mong nhớ đến sắp chết rồi! Tuy rằng kỹ thuật của cậu một chút cũng không bằng Lương Vỹ, nhưng hắn lại chỉ muốn cậu. Bởi vì, trái tim của hắn... hình như... thay đổi mất rồi! Tuy nhiên, giờ phút này, hắn không để ý đến nguyên nhân nữa, cái hắn cần là một câu nói của cậu, một câu thôi: “Tiêu Thần em yêu anh.” Thế thôi! Bởi vì hắn, đối với việc cậu không yêu hắn, cảm thấy đau khổ vô cùng.

Tiêu Thần hạ xuống thân thể gầy yếu của cậu hàng loạt hôn ngân chói mắt. Mấy ngày không tiếp xúc, cái mùi vị này, hằng đêm vẫn làm hắn nhớ thương đến điên. Tay hắn lần xuống dưới, nắm lấy phân thân lúc này đã thẳng đứng vì bị khiêu khích của cậu, mạnh mẽ cọ sát. Lực tay rất lớn, lại mang theo ý trêu đùa bỡn cợt như khiêu khích. Hắn muốn khiến cậu sướng đến không còn biết gì, để rồi buộc phải nghe lời hắn, nói ra điều hắn thích nghe.

Nhưng Tiêu Thần lại không nghĩ tới, trước đây cậu ở dưới thân hắn rên rỉ dâm đãng, mơ hồ nói ra hàng loạt câu yêu thương nồng nàn là vì tâm cậu hoàn toàn thuộc về hắn, cả thân thể và linh hồn đều nguyện ý giao phó cho hắn. Còn hiện tại, trong lòng cậu là chất chồng oán hận bi thương, cho nên, dù hắn có làm gì đi chăng nữa, thân thể cậu có chấp nhận hắn, lý trí vẫn không khoan nhượng. Cậu cắn chặt môi không rên một tiếng, dứt khoát không tuân theo ý hắn.

Dưới bàn tay Tiêu Thần, cậu đã bắn ra hai lần, nhưng vẫn không lên tiếng. Dường như thái độ ngoan cường của cậu đã chọc cho hắn phát điên. Vì vậy hắn liền làm tới, tay sờ đến huyệt khẩu đang co rút của cậu, chọc một ngón tay vào.

Sau đó, suốt cả một quá trình tiền diễn, dù đau hay không, cậu cũng chỉ gắt gao nhíu mày, như người câm không nói không rằng.

Tiêu Thần nhịn không nổi, hung hăng đâm vào, luật động không quy tắc, không để ý cậu có bao nhiêu đau đớn. Hắn vừa mạnh mẽ đỉnh, vừa thì thầm:

- Tư Vũ, nói đi, nói em yêu tôi, yêu Tiêu Thần, mau nói đi!

Đáp lại hắn, Tư Vũ cố nén đau gằn giọng:

- TÔI HẬN ANH!

Ba chữ, đánh thẳng vào trái tim Tiêu Thần, khiến hắn càng thô bạo hung hãn. Phía dưới của cậu đã bị hắn làm đến chảy máu rất nhiều, môi của cậu cũng vì bị cắn mà rách ra, ứa máu. Tiêu Thần lại không giống lần trước, không hề dừng lại. Mỗi lần đều mạnh mẽ đẩy vào rút ra, lực mạnh như muốn làm cậu tới chết thật. Hắn gần như mất sạch lí trí. Cậu vì sao không yêu hắn nữa? Vì sao cơ chứ? Chỉ cần cậu nói một câu đó thôi, hắn tình nguyện thừa nhận hắn sai, thừa nhận... hắn thay đổi, hắn yêu cậu. Phải, hắn yêu cậu. Hắn yêu là Chu Tư Vũ, mà không, là Chu Đinh. Hắn muốn có cậu, muốn cậu nguyện ý ở bên hắn cùng trải qua tháng ngày hạnh phúc. Bất luận giữa hai người có bao nhiêu thù oán ngăn cách, hắn sẽ vì tình yêu này mà xóa bỏ. Bất luận cậu muốn đánh muốn mắng sao cũng được, chỉ cần đừng hận hắn. Hắn thực sự... không kìm giữ nổi trái tim mình nữa rồi.

Rất lâu sau, hắn mới đỉnh thật sâu, bắn vào trong cơ thể cậu, cả cơ thể như thoát lực gục lên người cậu. Hắn khóc, phải, là khóc! Giọt nước mắt nóng hổi rơi lên xương quai xanh của cậu. Giọng nói hắn trầm thấp mang theo khẩn cầu yếu đuối, hắn không sợ cậu chê cười hắn nữa, hắn không đe dọa cậu nữa, hắn chỉ muốn nói thật lòng mình một lần:

- Chu Đinh, tôi gọi em như vậy được chưa? Van cầu em, nói yêu tôi có được không? Tôi thực sự rất yêu em. Làm ơn, đừng hận tôi nữa. Chu Đinh...

Nhưng cậu không đáp lại, cũng không phản kháng nữa, chỉ im lặng, mặc hắn độc thoại một mình.

Tiêu Thần giật mình ngẩng lên, thì ra cậu đã hôn mê từ bao giờ. Gương mặt cậu trắng bệch, xanh xao. Hơi thở cũng thật yếu ớt, như có như không. Trên mắt ngấn lệ còn chưa khô và ở khóe miệng có một dòng máu đỏ. Hắn hốt hoảng nhìn xuống dưới, ga giường loang một mảng đỏ thẫm. Ôi không! Hắn vừa làm gì thế này? Hắn khi nãy thô bạo như vậy, cậu làm sao mà chịu nổi chứ! Vội vã vừa lay vừa gọi cậu, giọng hắn gấp gáp sợ hãi:

- Tiểu Đinh! Em làm sao vậy Tiểu Đinh? Em tỉnh lại đi! Tiểu Đinh!

Cậu vẫn im lìm, hai mắt nhắm nghiền làm tim hắn đau nhói. Tiểu Đinh! Đừng dọa anh mà! Anh xin em!

___

Ta đã nói có biến mà -_-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK