Cậu quay đi tránh ánh mắt mong chờ của Tiêu Thần, lúng túng muốn nói lại thôi. Theo lý, không muốn thì từ chối. Nhưng khổ nỗi cậu hiện tại không hẳn là không muốn, trong lòng cứ dây dưa không quyết được. Nếu cự tuyệt cậu có chút tiếc nuối, mà đồng ý thì... cũng quá tùy ý đi. Hai người đã quen nhau được bao lâu đâu. Thế nên cậu cứ bối rối mà xoắn mười đầu ngón tay vào nhau, không nói câu nào.
Tiêu Thần hình như hiểu được cậu khó xử, cũng thôi không quá ép cậu nữa. Dù cậu không đồng ý nhưng chí ít là chưa từ chối, chứng tỏ cậu có tình cảm với hắn, chỉ là chưa đủ sâu. Không sao, thời gian còn nhiều, từ từ bồi đắp là được mà.
- Lâm Dương, em không cần quá để ý, anh chỉ là muốn nói ra lời trong lòng cho em biết thôi. Anh không bắt em trả lời ngay đâu. Ờ... nếu em không thích anh cũng không sao, chúng ta làm bạn cũng được mà.
Không hiểu sao nghe những lời này của Tiêu Thần, Chu Đinh lại cảm thấy hơi ủy khuất, gần như giận dỗi, nhưng vẫn là không nói chuyện.
Tiêu Thần lần nữa véo má cậu:
- Làm sao thế? Anh đã nói không ép buộc gì em mà. Em không yêu anh thì thôi. Nhưng bánh này phải nhận, anh đã tốn công lắm đấy. Ăn đi, ăn không hết thì đem về, phải ăn bằng hết đấy nhé!
Cậu gạt tay hắn ra, bĩu môi, gật gật đầu. Yêu hay không yêu để sang một bên đi, bánh ngon như vậy phải ăn chứ. Cậu chưa từng ăn qua bánh nào ngon thế này đâu, thực hợp ý thích của cậu.
Tiêu Thần lại đưa miếng bánh đang cầm tay lên bón cho cậu một miếng nữa. Cậu rất vui vẻ cắn, còn chun mũi cười đến híp mắt. Cậu lúc này giống như con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu, mèo nhỏ giơ móng vuốt cào đến trong tâm Tiêu Thần ngứa ngáy. Đang lúc hắn ngắm cậu đến ngẩn người thì đạo diễn hô:
- Lâm Dương! Ra đây đi! Chúng ta quay tiếp nào!
- Vâng! - Cậu hướng đạo diễn kêu lớn đáp trả - Tôi ra đây! Tiêu Thần, anh giúp tôi cất bánh lại vào hộp nha, tôi đi trước. Bánh anh làm thật ngon!
Cậu đứng lên bước nhanh đi, Tiêu Thần lại bất chợt gọi giật lại:
- Khoan đã! Cậu theo phản xạ quay lại, không biết rằng Tiêu Thần đã tiến đến sát cậu. Thế là cậu vừa xoay người, cả hai liền suýt đâm vào nhau. Chính xác là đã gần chạm chóp mũi vào nhau luôn rồi. Nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt Tiêu Thần tuấn tú phóng đại trước mắt, dường như còn cảm nhận được mùi hương nam tính trên người hắn cùng hơi thở nồng ấm. Tim Chu Đinh bất giác lại đập gia tốc.
Tiêu Thần nhếch môi cười đầy mị hoặc:
- Mép em còn dính socola kìa, anh lau cho em.
Hắn đưa tay lên lau vệt socola màu nâu nơi cánh môi hồng nhạt của cậu, lau xong lại dường như không nỡ bỏ, đưa ngón tay lên miệng liếm nhẹ. Ừm, bánh ngon!
Chu Đinh bị hành động của hắn làm cho ngượng đến mặt đỏ tai hồng, vội vã cảm ơn rồi chạy biến, nói lớn để che đi sự xấu hổ:
- Đạo diễn ơi chúng ta diễn cảnh nào tiếp đây?
- Ừm, là cảnh...
Tiêu Thần nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu, cảm thấy vui vẻ vô cùng. Giá như trước đây hắn sớm nhận ra tình cảm của mình, đối xử với cậu tốt một chút thì bây giờ hai người có phải đã hạnh phúc rồi không? Mà thôi, chuyện đã qua có hối tiếc cũng chẳng được gì, chẳng bằng cứ cố gắng cho tương lai sau này. Bảo bối, bất kể em là Chu Đinh, là Chu Tư Vũ hay là Lâm Dương thì em vẫn mãi là người Tiêu Thần này yêu nhất. Cả đời còn lại của tôi nguyện vì em làm tất cả. Vĩnh viễn sẽ không để em chịu tổn thương nữa, vui vẻ an ổn mà ở bên cạnh tôi.
Tối hôm đó, Chu Đinh mất ngủ.
Từ sau khi phim khởi quay được gần một tuần thì đoàn đã sắp xếp chỗ ở chung cho tất cả mọi người. Cậu và Mạc Chính Phong ở chung một phòng cho tiện tập trước lời thoại với nhau. Nói là ở chung chứ có mấy khi thấy anh ở đây đâu. Cứ đến tối là ra một góc gọi điện cho Lương Vỹ, có hôm còn phóng xe về nhà ngủ đến sáng sớm hôm sau mới quay lại. Bộ dạng thường ngày vì nhớ vợ ủ rũ không có tinh thần, chỉ cần “ngủ” ở nhà một đêm là lại phơi phới đầy sức sống. Thật đúng là gia đình êm ấm nha.
Tối nay lại càng không nói, valentine mà, anh sớm đã xin đạo diễn cho nghỉ quay để đưa Lương Vỹ đi chơi rồi. Thế nên hiện tại chỉ có mình cậu nằm trên giường mà suy nghĩ vẩn vơ.
Mạc Chính Thuần có gọi điện nói muốn cậu về nhà cùng gã, nhưng cậu làm gì có tâm tình đó. Tâm hồn cậu vì hành động ban sáng của Tiêu Thần đã bay lên tận tầng mây thứ mấy rồi không biết. Khoảnh khắc đó, thật...kỳ quái... Tiêu Thần thật đẹp trai, đàn ông mạnh mẽ mà không thiếu ôn nhu. Thật khiến người ta yêu mến. Aiz, bản thân bị cái gì thế này, nửa đêm nửa hôm cứ nghĩ mãi về một người đàn ông. Có phải cậu điên rồi không? Aaaaaaaa không nghĩ nữa, ngủ nào!
Mấy ngày sau là mấy ngày giáp tết nguyên đán, không khí khắp nơi đã rộn ràng lắm rồi. Đoàn làm phim cũng sắp nghỉ quay đón tết rồi. Hôm nay là buổi liên hoan cuối năm. Mọi người cùng nhau đến quán thịt nướng ăn một bữa. Bữa này, vốn dĩ là giám đốc sản xuất mời, thế nào mà cuối cùng lại thành Tiêu Thần mời. Có gì đâu chứ, hắn là có mục đích cả.
Ngồi ăn uống, chuyện trò vui vẻ, dĩ nhiên không thể thiếu mấy trò chơi rồi.
Mọi người lấy một chai bia rỗng đặt nằm ngang trên bàn, quay một vòng, nếu đầu chai chỉ trúng ai thì người đó phải trả lời một câu hỏi của người quay. Nếu không trả lời được thì phải chịu phạt rượu. Đến lượt Tiêu Thần quay, vừa vặn quay trúng Chu Đinh. Chuyện, người ta tính cả rồi đó.
(Cái này cũng tính được, chỉ em với!)
Tiêu Thần mỉm cười nhìn cậu, hỏi:
- Dương Dương, giờ trả lời tôi, cậu đã từng yêu ai chưa?
Chu Đinh cũng lường trước hắn sẽ hỏi câu này. Vì thế không bất ngờ, nhưng lúng túng thì vẫn có nha. Cậu dĩ nhiên là chưa yêu ai, thế nhưng cái tiếng “chưa” không làm sao thoát ra khỏi miệng được. Cậu im lặng hồi lâu, mọi người sốt ruột giục:
- Dương Dương, cậu không mau nói đi! Nhanh lên nào!
- Phải đó, nói nhanh lên! Nếu không là phải phạt rượu nha!
Chu Đinh càng cuống hơn, mà càng cuống lại càng nói không được. Mọi người không chờ nữa bắt đầu đếm ngược. Đếm mãi tới 10 cậu vẫn không nói ra. Thế là...
- Uống rượu đi! Nhanh lên! Thật là, có thế cũng nói không xong nữa. Hay là cậu thích ai ở đây? Chính Phong à? Ha ha, cậu ấy có vợ rồi nha. - Nữ trợ lý cười cười trêu chọc.
Lương Vỹ dĩ nhiên cũng có ở đó, bĩu môi nói thầm: “Không dám đâu! Cậu ấy chắc chắn là phải lòng Tiêu Thần rồi. Cái tên EQ bằng không này xem ra tiến bộ không ít. Mới một tháng đã khiến người ta xiêu lòng rồi.” Chính Phong ngồi bên cạnh thấy cậu bĩu môi, cười xoa đầu cậu:
- Em đang nghĩ gì đấy bảo bối? Đừng nghi oan anh nha! Anh sẽ không cướp vợ anh trai anh đâu. Với lại anh có bà xã của anh ở bên rồi còn gì.
Cậu chán ghét xua đuổi:
- Cút đi! Ai thèm! Xì. Anh trai anh dễ mà xứng với Tiểu Đinh! - Câu cuối cậu nói nhỏ nên anh không nghe thấy.
Chu Đinh bên kia nhăn nhó khổ sở. Cậu không biết uống mà, bây giờ cậu trả lời có được không? Đáng tiếc, mọi người muốn ăn hiếp cậu, không cho cậu cơ hội. Giằng co qua lại một hồi vẫn là Tiêu Thần lên tiếng giải vây:
- Thôi được rồi không uống thì tôi uống thay.
- Ê ê không được - Nữ trợ lý kia lại lên tiếng ngăn - Ai làm người nấy chịu nha.
- Sao? Cô không đồng ý? Tôi là chủ bữa liên hoan hôm nay, tôi nói gì thì chính là cái đó, ai phản đối thì trả tiền đi.
- Tiêu tổng anh chơi xấu! - Trợ lý bĩu môi.
Thế nhưng sau đó cũng không ai nói gì nữa. Muốn bảo bọn họ bỏ tiền á? Bàn đồ ăn nhiều như vậy, điên đâu chứ.
Tiêu Thần thành công thực hiện anh hùng cứu mỹ nam, vừa nâng ly rượu uống vừa nhìn Chu Đinh, ánh mắt như nói: “Anh làm sao để em phải chịu phạt chứ!” Chu Đinh hiểu ý tứ của anh, quay đầu đi nơi khác cho khỏi thẹn thùng. Ai nha, không uống rượu mà cũng đỏ mặt luôn...
___
Các nàng cứ ăn đường từ từ, sau này sẽ ăn canh khổ qua nha:v