Chúng tôi trèo vào chiếc xe tải Buick to tướng màu vàng của Clarence và nhằm hướng tây, qua Amagansett và East Hampton, và trước khi đến khu thương mại BridgeHamptons hai khối nhà, chúng tôi rẽ phải vào đài kỷ niệm và đi về phía bắc theo đường 114.
Đi khá lâu, con đường dẫn đến bến cảng Sag, nhưng dọc đường đầy rẫy cảnh bần hàn còn rớt lại lâu dài ở Hamptons. Tên con đường là Kings Highway (Đường cái của Nhà vua), nhưng nó gợi cho ta là Black Hamptons (Hamptons ảm đạm). Vừa đi qua những cơ ngơi nhiều triệu đô, ngay sau đó là những túp lều sơ sài, những căn nhà di động, những chiếc ôtô cũ kỹ, mục nát vứt thành đống giống như ở Azarks[13] hoặc Appalachia[14].
Dante sống với bà ngoại cạnh con đường bẩn thỉu dẫn lên bãi rác thành phố, và lúc chúng tôi đỗ cạnh nhà, người phụ nữ ra mở cửa có gò má, cặp mắt nâu sinh động của Dante nhưng không có tầm cao của cậu. Bà ta rắn chắc và tròn trịa, còn Dante cao và dẻo dai.
- Đừng đứng ngoài lạnh, - bà Marie nói.
Phòng khách trong căn nhà di động tối tăm và hơi ảm đạm. Ánh sáng duy nhất chiếu từ ngọn đèn bàn điện áp thấp và sự tuyệt vọng trong không khí ngột ngạt như sờ thấy được. Khó mà tưởng tượng bà và Dante có thể chung sống tại nơi này.
- Chúng cháu đến đây để giúp đỡ, - Clarence nói, - và bước đầu tiên là bảo Dante đi khai báo.
- Các cậu đến đây để giúp đỡ? Giúp thế nào? Dante và Michael chẳng dính dáng gì đến những tội ác ấy, - bà Marie nói. - KHÔNG GÌ HẾT! Dante hiểu rất rõ cơ hội người ta tạo cho và nó đã giành được, đó là thứ rất có ý nghĩa.
- Cháu hiểu thế, - Clarence nói, giọng cậu ta đau thắt lòng. - Nhưng cảnh sát thì không. Dante không về nhà càng lâu, càng xấu hơn cho cậu ấy.
- Cháu tôi có thể thành hội viên NBA, - bà Marie nói, dường như bà không nghe thấy lời của Clarence. - Nhà này đầy ôtô của những kẻ trục lợi, dí tiền vào mũi nó, còn Dante từ chối hết. Dante nói với tôi rằng khi nó trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, nó muốn mua cho tôi một ngôi nhà mới và một chiếc ôtô mới. Tôi hỏi nó, nhà này thì có gì tệ? Xe của bà thì có gì tệ? Bà không cần những thứ ấy.
Marie xoáy cái nhìn chằm chằm, nghiêm khắc lên chúng tôi. Nơi ở bé tin hin của bà không chê vào đâu được, có thể thấy sự cố gắng ngang ngạnh tạo cho nó một vẻ giống cuộc sống ổn định của tầng lớp trung lưu. Ngang tầm mắt, trên bức tường phía sau Marie là bức ảnh trang trọng của Dante, anh trai, cha mẹ cậu ta, tất cả ăn vận chải chuốt và chỉnh tề, đứng bên ngoài Nhà thờ Tưởng niệm Baptist ở Riverhead. Trong ảnh, Dante khoảng lên mười, Clarence cho tôi biết ngay sau khi chụp bức ảnh này, bố Dante bị đâm chết ngay trên phố và mẹ cậu bị tống giam. Tôi cũng biết anh trai Dante, người có triển vọng nghề nghiệp rạng rỡ gần như Dante, bị kết án hai năm trong một trung tâm trừng giới hẻo lánh.
- Bà Marie, - Clarence nói, - bà hãy bảo Dante gọi điện cho Tom. Tom từng là một cầu thủ giỏi. Hiện giờ Tom là một luật sư vững vàng. Nhưng anh ấy không thể giúp Dante nếu Dante không cho phép.
Marie trừng trừng nhìn tôi, gương mặt bà không lộ vẻ gì.
- Vùng này đầy rẫy những kẻ từng là cầu thủ vĩ đại, - bà nói.