" Bội Sam, trông cháu căng thẳng quá đấy " Sở Bách Điềm nói, cứ thấy cô thế này anh cảm thấy thật buồn cười mà.
" Nhưng mà...".
Cạch
Bỗng dưng đèn đóm trong khán phòng tắt đi, mọi thứ đều tối đen như mực.
Chỉ riêng sợi dây chuyện trên cổ cô phát sáng.
" Bột...bột huỳnh quang?!" Cô hoảng hốt khi thấy sợi dây chuyền mình phát sáng, đưa tay lên thì phát hiện nốt vòng tay của mình.
Vậy là bộ trang sức của cô đều bị dính bột huỳnh quang trên đấy sao?
Cô chưa kịp phản ứng gì, Sở Bách Điềm còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô cảm giác được phía sau mình có người, cảm giác rõ có gì đó đang kề trên cổ mình.
Cạch
Đèn sáng lên một lần nữa, lần này trước mặt Sở Bách Điềm đó chính là...
Bối Bội Sam đang bị một người đàn ông lạ mặt kề dao sát vào cổ.
Cô đoán không sai mà, những người đàn ông mặc đồ vest giống nhau này đến đây chỉ để...
Nhắm vào Sở Bách Điềm, nói chính xác hơn là cô.
Mấy ngày nay cô luôn có cảm giác là mình bị theo dõi khi đi cạnh Sở Bách Điềm, nhưng do đối phương quá nhanh tay và phản xạ rất nhanh, nên cô không thể bắt tại trận được.
Cộng thêm việc bài báo, rõ ràng là chú ý đến cô hoặc đã biết rõ thanh niên đi cạnh Sở Bách Điềm là con gái rồi.
" Bội Sam..." Sở Bách Điềm đứng vào thế bị động, anh không dám tiến lên vì con dao đang ở cổ cô.
Bộ trang sức đó...
Sao lại...
Bối Bội Sam bình tĩnh, chỉ có tên đang kề dao vào cổ cô đang run cầm cập lên, có vẻ giống như là lần đầu đi làm chuyện xấu vậy.
" Không được lại gần, nếu không tao giết nó " Tên đó nói.
Bối Bội Sam thở dài một cái.
" Mày sắp chết còn thở dài sao?" Thấy thái độ dửng dưng của cô tên đó bắt đầu bực mình, mọi người xung quanh cũng không dám ai nhúc nhích, lúc này trong đám đông những người đàn ông mặc vest giống với tên này tiến lên, đứng cạnh nhau.
" One, two, three, four, five " Bối Bội Sam bất ngờ lên tiếng, cô lại bất thình lình dùng tiếng Anh đếm số người đang bao vây quanh mình.
Đây là thói quen thôi, lúc nhỏ cô hơi học dở tiếng Anh nên khi đi trừng trị những tên bắt nạt kẻ yếu trong trường hợp cô đều làm thế.
Coi như thần chú của cô đi!
" Mày...mày làm sao thế?" Tên đó thấy cô bình tĩnh như vậy càng sợ hơn, dao kề sát cổ lại không sợ sao.
" Ở đây ai biết võ? Tôi cần thêm ba người " Cô lên tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh.
" Ha...".
Một người đàn ông trong đám đông bước lên, anh ta cởi áo vest bỏ sang một bên.
Tiếp theo có thêm hai người đàn ông xung phong lên, phong thái cũng như người đàn ông đầu tiên, đều bỏ áo vest ra.
Sở Bách Điềm hiểu ý của Bối Bội Sam, anh hít thật sâu để lấy hơi, sau đó để bản thân thả lỏng.
Lâu rồi anh không động tay động chân như vậy.
" Để tôi nói cho mà nghe nè " Bối Bội Sam đưa tay lên, cô nắm lấy tay tên đó, chỉnh cách hắn cầm dao sao cho đúng.
Cái gì cũng nên có tâm, trước khi đập hắn ra bã cô nên chỉ hắn trước đã.
" Đây, như vậy mới đúng, chỉ cần cậu cắt nhẹ thôi tôi sẽ chết ngay " Bối Bội Sam bình tĩnh nói.
Tên đó bắt đầu run sợ, bà thím này...bị điên rồi sao?
Tay hắn vẫn rung như cầy sấy không thể giữ bình tĩnh, Bối Bội Sam lúc này nhân cơ hội cô cầm lấy tay hắn lần nữa, bắt đầu dùng tuyệt chiêu của mình.
Chỉ xoay người vài cái, hắn ta đã nằm bẹp dí trên sàn.
Sở Bách Điềm và ba người đàn ông kia tiến lên, nhanh chóng khống chế bốn tên con lại.
Bối Bội Sam một chân đạp lên lưng tên đó, cô cúi người xuống nhặt con dao lên, cầm trông như sắp đi mổ heo vậy.
" Lần sau có đi ám sát nhớ ăn mặc sao cho giống ẩn mình một chút ".
" Ai đời lại mặc vest giống nhau thế? Dễ bị chú ý lắm đó " Cô bình tĩnh nói.
Tên kia chưa kịp gì đã bị cô đạp cho bẹp dí, thật ra hắn ta là lần đầu đi làm chuyện xấu đó.
Sở Bách Điềm nhìn Bối Bội Sam thản nhiên và bình tĩnh như vậy anh cũng hơi sốc theo tên kia. Không ngờ một cô gái đang đứng trên bờ vực kề dao lên cổ lại thản nhiên như vậy, trông cứ như đã trải qua nhiều lần rồi ấy.
" Làm gì thì làm, ít nhất cũng nên làm việc tốt, đừng làm việc xấu thế này " Bối Bội Sam quăng con dao xuống sàn, mọi người xung quanh thấy phong thái của cô mà đều im bặt.
Cô đã nổi bật vì là người con gái đi cùng Sở Bách Điềm đầu tiên, lại còn giỏi võ và bình tĩnh trước những chuyện thế này.
Đúng là một cô gái gan dạ rồi.
...
Năm tên kia bị đưa đi, Bối Bội Sam nhìn bọn họ bị giải đi mà buồn cười.
Cô cũng tiện tay bỏ hết trang sức trên người xuống, thẳng thừng ném nó vào thùng rác mặc dù biết rõ chúng đắt tiền.
Bữa tiệc vì thế mà kết thúc ngang, mọi người chưa kịp bị dọa cho sợ thì Bối Bội Sam đã giải quyết xong, ai ai cũng ngưỡng mộ cô, nhìn cô với ánh mắt muốn tung hô Bối Bội Sam lên tận trời mây.
Thấy bộ dạng của cô thế này, Sở Bách Điềm càng thích thú hơn.
" Cháu đã biết chuyện này sao?" Anh hỏi.
" Phải, mấy ngày qua tôi luôn cảm thấy bị theo dõi, chỉ là đối phương quá nhanh nên không kịp bắt tại trận như những tên lần trước " Cô đáp.
" Vậy...bộ trang sức đó ".
" Từ lúc bước vào shop quần áo chú đưa tôi đến, tôi cảm thấy không ổn rồi " Cô mỉm cười nói.
" Sao cháu nói vậy? " Sở Bách Điềm tò mò hỏi.
Cô chỉ lên tai mình, nhìn anh:" Cô nhân viên đó mang một bên tai nghe, mặc dù đã dùng tóc che đi, nhưng con gái hay có thói quen vuốt tóc, có lẽ do quen tay nên cô ta vô tình đưa tay lên vuốt tóc sang một bên, tôi đã nhìn thấy ".
" Chỉ nhiêu đó thôi sao?".
" Chú không nhận ra sao? Cái lúc chú nghe điện thoại sau khi giúp tôi mang giày cao gót, điện thoại chú lúc đấy bị rè khi nghe mà " Cô đưa tay lấy áo vest trên tay anh, tự mình khoác lên vai, đứng ở ngoài như vậy lạnh gần chết đi mà.
" Đó là máy nghe lén đó. Sở Bách Điềm chú từ khi nào đần độn đến mức mà không nhận ra các điều cơ bản này vậy?" Cô cau mày nhìn anh, với người như Sở Bách Điềm ít nhất không thấy tai nghe cô nhân viên kia cũng phải biết nơi đó gắn máy nghe lén chứ?
" Từ khi ở bên cạnh cháu, tôi trở nên đần độn lúc nào không hay rồi ".