• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Nghi Cung.

Thanh Uyển cười híp mắt xem thành quả của mình, đắc ý dạt dào nói "Lão nương tay nghề trong 3 năm nay chỉ có tăng chứ không có giảm! Mua ha ha... lão nương đúng là thiên tài trong thiên tài mà!"

Trước mặt Thanh Uyển là cặp đôi Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên giả đang sụi lơ dựa vào nhau, ánh mắt tức giận bừng bừng mà nhìn Thanh Uyển.

"Tông Linh ca ca và Vũ Vân tiểu đệ đệ, hai người chịu khó một chút đi, dù sao hai người các ngươi cũng xứng đôi lắm chứ? Ta dịch dung cho hai ngươi cũng không tệ mà, rất giống luôn á. Mà ta lại không ngờ rằng Vũ Vân lúc dịch dung thành Vong Tinh Hi lại giống đến vậy, tuy dánh người có to hơn một chút, nhưng không hề gì, mặt nhiều y phục hơn là được, chậc chậc... dánh người cũng ngon phết." Thanh Uyển tấm tắc nói, ánh mắt sáng như sao mà nhìn Tông Linh và Vũ Vân.

"Tiểu Uyển nhi a, ngươi nhớ phải nhanh nhanh bắt hai tên kia về, nếu không... hừ hừ..." Tông Linh coi như cam chịu, nhìn Thanh Uyển nói.

"Đã biết, nhiều nhất là vài năm, ít nhất vài tháng." Thanh Uyển cười hắc hắc nói.

"..." – Tông Linh.

"..." – Vũ Vân.

"Đùa thôi, rất nhanh thôi, hai người các ngươi nhớ làm tròn bổn phận Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đi nga, nhớ là phải ân ái cực kỳ, nếu không sẽ bị lộ đó." Thanh Uyển thấy bộ mặt như dại ra của hai sư đồ Tông Linh thì cười hài lòng nói, ánh mắt lóe lên tia đa mưu quỷ kế.

Thanh Uyển rút cây sáo bên hông ra, đặt lên môi bắt đầu thổi, âm thanh không có.

"..." Không biết thổi mà bày đặt làm màu à? Tông Linh âm thầm khinh thường trong lòng.

"Sư phụ, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không? Thật là chói tai." Vũ Vân nhíu mày lại có chút khó chịu nói.

"Làm gì có âm thanh gì?" Tông Linh nhíu mày lại nghi ngờ nói.

"Hình như âm thanh này phát ra từ cây sáo của Thanh Uyển tỷ tỷ." Vũ Vân nói tiếp, ánh mắt đăm chiêu mà nhìn Thanh Uyển, Thanh Uyển tỷ tỷ thồi sáo, tại sao chỉ có hắn nghe ra được âm thanh mà sư phụ lại nghe không thấy?

"Lại có tiếng đổ vỡ, rất chói tai." Vũ Vân lại nói tiếp.

"..." Tông Linh dường như nghĩ đến cái gì đó, liền hiểu ra, ánh mắt kỳ dị mà nhìn Vũ Vân. Không phải chứ??? Đồ đệ của hắn nhặt về không ngờ lại có tài năng thiên phú như vậy! Phải dấu đi mới được!

"Hai ngươi tự mà ứng phó nha, ta đi trước, à hai đôi giày này ta cũng đem đi luôn nha, tốt nhất là đừng mang thêm đôi khác nữa, nếu không sẽ mất mặt lắm đấy." Thanh Uyển cất sáo lại cười nói với hai sư đồ Tông Linh sau đó dùng khinh công bay đi mất.

Lúc này hai thầy trò Tông Linh còn chưa phản ứng lại kịp thời, bên ngoài Phượng Nghi Cung đã vang lên tiếng bước chân rầm rập, người đến rất là đông, không cần nghi ngờ, người đến là cấm vệ quân.

Lúc nãy tiếng sáo của Thanh Uyển chính là phá tan kết giới mà lúc nãy nàng ta lập, để tránh người khác làm phiền lúc "chơi đùa" vui vẻ. Mà tiếng sụp đổ mà Vũ Vân nghe thấy chính là tiếng sụp đổ của kết giới.

"Hoàng Thượng! Hoàng Hậu! Mau hộ giá!!!" Tiếng của cấm vệ quân vang lên khắp Phượng Nghi Cung.

"..." Người đã đi từ cái đời nào rồi còn hộ với cả giá! Đây là tiếng lòng của hai thầy trò Tông Linh.

------------ Ta đi đến đất diễn của nam nữ chính nào! -----------

Bây giờ trước cổng Hoàng Cung, Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên một trước một sau đi đến trước mặt binh lính canh cổng.

"Đứng lại! Hai người các ngươi muốn xuất cung? Có lệnh chưa mà dám tự tiện xuất cung?" Binh lính canh cổng Hoàng Cung hét lên với Vong Tinh Hi.

"Ta là Khương ma ma đây, các ngươi không nhớ ta sao? Lần trước ta cũng đã từng xuất cung rồi." Vong Tinh Hi cười nhe ra hàm răng đen, môi đỏ chét nói.

Binh Lính canh cổng Hoàng Cung thấy Vong Tinh Hi như thấy ma lùi ra sau một bước đen mặt lắc lắc đầu "Không nhớ, cũng không biết."

Tại sao trên đời lại có một người xấu như vậy? Đã xấu mà còn trét phấn trắng như ma, môi thì đỏ như quỷ, còn bày đặt cái giọng nói ngọt ngào đến nổi da gà đó nữa chứ???

Tống Lâm Thiên phía sau cố gắng nín cười lại, đi lên một bước ổng ẹo giải thích, mà cái giọng của hắn cũng phải khiến hắn nôn một trận, huống chi đừng nói đến cái dáng ổng ẻo hiện tại của hắn.

"Quan gia a~ Khương ma ma đã 60 tuổi, ta nhận lệnh của Hoàng Hậu nương nương tiễn bà ấy xuất cung về quê hưu nghỉ, tiện thể mua một ít đồ cho nương nương, đây là lệnh bài, quan gia xem đi."

Binh Lính canh cổng Hoàng Cung có chút thèm thuồng mà nhìn Tống Lâm Thiên, đưa tay cầm lệnh bài trên tay hắn, không một chút ngại ngùng nào ăn đậu hủ của Tống Lâm Thiên.

Tay của Tống Lâm Thiên run lên, suýt chút nữa thì một chưởng đánh chết tên binh lính trước mặt hắn này! Dám ăn đậu hủ của hắn à??? Có biết ăn đậu hủ của hắn sẽ phải đền mạng không??? Đậu hủ của hắn chỉ có mỗi Vong Tinh Hi mới được ăn!

"Phụt..." Vong Tinh Hi có chút nhịn cười không được, nhỏ giọng cười, tay nhỏ véo đùi một cái thật mạnh, để áp xuống sự mắc cười của nàng.

"Quan gia a~ Ây za... ở đây còn có người nhân gia ngại ngùng a." Tống Lâm Thiên hít một hơi thật sâu bắt đầu nhập diễn. Lão tử đúng là một diễn viên chuyên nghiệp mà ha ha...

"Vậy lúc nào về thì..." Tên binh lính cười lưu manh với Tống Lâm Thiên một cái, ám chỉ nói, sau đó xoay người rời đi.

Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên thuận lợi ra khỏi Hoàng Cung, cả hai đi một đoạn đường xa rồi, lúc này cả hai liền cười phá lên, chỉ mặt nhau mà cười như điên, cười đến nỗi chảy ra nước mắt, đau cả bụng.

Khiến người đi đường nhìn hai người bọn họ như hai tên điên, có chút thương tiếc và đồng tình mà nhìn Tống Lâm Thiên và Vong Tinh Hi.

"Khụ...khụ... đi thôi, ta không thể đem bộ dạng này mà gặp người ngoài được." Vong Tinh Hi cười cho bưa rồi mới nói, thế là cả hai kiếm một quán bán y phục đi vào.

Lúc cả hai ra ngoài liền trở thành kim đồng ngọc nữ, trong bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của người qua đường và chủ quán. Hai người này xuất hiện từ lúc nào??? Sao bọn họ không thấy?!

"Đi, hai ta đến Kỳ Lâm Vương phủ đi! Ta tra ra rồi! Ngũ Vương gia nhìn rất giống thụ, còn giống hơn ngươi nữa ha ha..." Vong Tinh Hi hưng phấn nói.

"..." Tống Lâm Thiên đen mặt. Hắn có một suy nghĩ thật táo bạo, có khi nào nàng đem tất cả huynh đệ nhà hắn biến thành thụ trên danh nghĩa không ta?

[Rất có thể!] Hệ Thống thêm mắm thêm muối nói.

"..." Hệ thống, mi nhiều chuyện quá, cút sang một bên coi!

"Ọt...ọt..." Tiếng bụng réo rắc vang lên.

Vong Tinh Hi nhìn bụng của bản thân, sau đó lại nhìn bụng của Tống Lâm Thiên, sau đó hắc hắc cười lên.

"Tống Lâm Thiên, bụng của ngươi đang đắc ý nở hoa đó, thật là, nó càng đắc ý hơn cả bụng ta nữa, kiêu to thật."

"..." Tống Lâm Thiên mặt đỏ như quả cả chua, đầu bóc khói lên, xấu hổ đến mức hận không thể đào lỗ mà chui xuống, lại nghe câu nói của Vong Tinh Hi, thì thẹn quá hóa giận, quay người hậm hức rời đi, tìm một quán ăn vỉa hà ngồi xuống.

Vong Tinh Hi cười hắc hắc theo sau, tiểu thụ thật là ngạo kiều a! Ngao ngao ngao... thích quá đi mất!

Vong Tinh Hi mới đi được vài bước, bỗng nghĩ đến cái gì đó, cấp tốc kéo Tống Lâm Thiên lại, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn "Không có tiền, ngươi định đi ăn chực hả?"

Đi gấp quá, ngân lượng gì gì đó điều ở tay nải của Sương nhi hết rồi, nàng chỉ đem một ít bạc lẽ, mua hai bộ y phục, hiện tại thì hết tiền rồi còn đâu/

"Hay là chúng ta đi săn đi." Vong Tinh Hi đưa ra ý kiến.

"Đến Kỳ Lâm Vương phủ." Tống Lâm Thiên liếc mắt Vong Tinh Hi một cái kéo nàng về hướng Kỳ Lâm Vương phủ mà đi, gằng giọng nói.

"Đi ăn chực hả? Cũng được, dù sao đó cũng là Vương phủ, chắc chắn sẽ có đồ ăn ngon." Vong Tinh Hi hưng phấn nói.

"..." Im lặng là vàng. Không nên nói chuyện nhiều với loại người không biết liêm sỉ là gì này.

------>>>>>Đoạn phân cảnh nhỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK