• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ọt...ọc ọt...ục...”

“...” - Tống Lâm Thiên. Nhìn xuống bụng của Vong Tinh Hi.

“...” – Sương nhi. Muốn đem nương nương theo mình chui đầu xuống đất.

“Sương nhi, bụng ta thay cho bụng em kêu lên đó. Chứng tỏ ta và em sáng giờ chưa ăn gì cho nên nó rất đói, em đi lấy điểm tâm dọn ra bàn đi.” Vong Tinh Hi mặt lầy vô sỉ nói.

“...V... vâng...” Sương nhi miệng há to ra một lúc sau mới đáp lại sau đó nhanh như gió chạy đi. Trong lòng mắng liên tục nương nương nhà mình. Gì chứ?! Rõ ràng là nương nương bụng đang réo, chính là nương nương mới đói, có liên quan gì đến nàng đâu? Tại sao nằm không mà cũng chịu đạn vậy trời??? Nương nương! Người thật là độc ác! Đáng thương cho phận người con gái trong sáng mảnh mai này.

“Ta biết...” Vong Tinh Hi cười cười nhìn Tống Lâm Thiên nhỏ giọng nói.

“?” Biết gì? Tống Lâm Thiên nhướng mày nhìn Vong Tinh Hi đợi nàng nói tiếp. Chẳng lẽ biết lí do vì sao hắn đến đây tìm nàng?

“Ta chưa có con nên bụng ta nhỏ và đẹp hơn bất cứ ai. Ngươi mà cứ nhìn tiếp cũng không thể làm nó nhô lên đâu, nó chỉ đắc ý nở hoa thôi.” Vong Tinh Hi cười đến như hoa nói.

“...”

“Ọt...ọt...”

“Đó! Thấy chưa, nó đang đắc ý nở hoa đó.” Vong Tinh Hi không biết vô sỉ là gì tiếp tục nói.

“...” Người đâu! Mau đem người đang vô sỉ vô địch trước mắt trẫm này đi chém!

Tống Lâm Thiên bây giờ cực kỳ vô ngữ, phải nói là hạn hán lời, không biết nói gì thêm với cô nàng Hoàng Hậu vô sỉ mặt dày như tường thành mày nữa.

“Hoàng Thượng ngự giá đến đây để làm gì? Cưỡi ngựa xem hoa? Không đúng, từ đó qua đây cần gì phải cưỡi ngựa? Phượng Nghi Cung cũng làm gì có hoa mà qua xem? Chẳng lẽ... thấy ta dung mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp người mê cá gặp cá chết à nhầm cá gặp cá dâng mình cho ta ăn. Cho nên ngươi nhớ mãi ta không quên, muốn đến gặp ta?” Vong Tinh Hi một hơi làu làu nói ra.

“...” Không có vô sỉ cực kỳ, chỉ có vô sỉ hơn! Mẹ nó! Vô Sỉ!!!

“Không được nha! Ngươi là tiểu mỹ thụ a, phải giữ thân trinh trắng trong sạch cho chàng công anh tuấn tiêu sái, dù ngươi đẹp nhưng ta không có mê a, dù ta là thành phần sắc nữ. Nhưng ngươi vẫn là để lại cho công hưởng thụ đi.”

“Khục! Khụ...khụ...khụ... Vong Tinh Hi!!! Ngươi câm mồm cho Trẫm!!! Ngươi tưởng ta thật không dám phạt ngươi sao? Ngươi sao không làm ông trời của ta luôn đi!” Tống Lâm Thiên mặt đen lại rống lên.

“Ai ai ai a, đau tai ta chết mất. Ngươi câm mồm cho ta! Hét gì mà hét! Điếc cả tai ta luôn nè, đáng ghét! Nếu ngươi đa mời ta làm ông trời của ngươi thì ta không ngại, còn về việc phạt ta? Ngươi muốn chết hay sao a? Hay là đứt một cánh tay, gãy một cánh chân?”

“Phụt!!!” Tống Lâm Thiên một ngụm huyết phun ra, máu giận công tâm!

“AAA! Ngươi không sao chứ? Nè đừng có mà chết ở Phượng Nghi Cung đó nhé, về phòng của ngươi mà chết, máu giả thì tìm cho giống thật một chút, máu này là máu vịt mà?” Vong Tinh Hi hét lên một cái hoa trương nói.

“...” Muội nhà ngươi! Vong Tinh Hi! Có cần nói toạt ra không vậy???

“Ây da! Không cần diễn với ta a. Khổ nhục kế sao? Oa! Cái này ta không hiếm lạ à nha.” Vong Tinh Hi híp híp mắt kiêu ngạo nói. Cái này với một tác giả viết truyện như nàng, sao lại không biết chứ? Nàng từng gặm qua không biết là bao nhiêu truyện cung đấu, trinh thám rồi, sao lại dễ dàng mà bị lừa chứ a~

“Diễn với ta một chút.” Tống Lâm Thiên nhỏ giọng nói.

“?” Vong Tinh Hi híp mắt lại nghi ngờ nhìn Tống Lâm Thiên sau đó, dường như nghĩ tới cái gì, khóe môi liền cong lên, một độ cung mưu mô nguy hiểm của một con hồ ly giảo hoạt.

“Ai za!!! Người đâu a! Hoàng Thượng bị ta lỡ tay đánh trọng thương rồi. Hắn sắp chết rồi, nếu ai có thù oán với hắn thì cứ vào đạp cho hắn vài phát để hả giận, hắn chết rồi sau này ta sẽ lên nắm lấy ngôi vị Hoàng Đế này nha!” Vong Tinh Hi hướng ra ngoài cửa sổ hét lên.

Tống Lâm Thiên nghe vậy mắt liền trừng lớn lên, tức giận rống “Vong Tinh Hi! Ngươi này tiện nhân đáng chết!!! Dám hãm hại ta???”

“Ha hả! Ta muốn giết ngươi từ lâu lắm rồi. Hôm nay đã thực hiện được, ngươi an tâm mà đi đi... ta sẽ thống nhất thiên hạ thay ngươi! Ha ha ha...” Vong Tinh Hi cười sắc lạnh nói.

“Ngọc ấn đã vào tay của ta, ngươi vẫn nên chết đi thôi. Ta tiễn ngươi một đoạn.” Vong Tinh Hi cười lạnh nói tiếp.

Đùng! Cửa số bỗng mở tung ra, từ bên cửa sổ nhảy vào một cái hắc y nhân.

“Ngươi...” Ngươi là cái ngày ta xuyên đến, cho ta một đao! Vong Tinh Hi mắt sáng bừng bừng lên.

“Hắn! Ta muốn tự tay giết, ngươi... giữ Ngọc Ấn, giết luôn.” Hắc y nhân chỉ vào Tống Lâm Thiên nói sau đó lại nhìn Vong Tinh Hi ngập ngừng một chút như đang suy nghĩ gì đó, lạnh lùng nói tiếp.

“...” Làm như ngươi tài ba lắm vậy? Muốn giết ai thì người đó phải chết à? Vong Tinh Hi trong lòng liền âm thầm trào phúng một phen.

“Ngươi là ai?” Tống Lâm Thiên lạnh lùng, mặt không biểu cảm hỏi. Dạo gần đây hắn phát hiện, đang có người theo dõi hắn, cho nên hôm nay hắn liền dùng cách này.

“Đúng là quý nhân hay quên a.” Nam nhân hắc y khinh thường trào phúng nói, trong mắt hiện lên tia căm phẫn, hận thù.

“Chẵng lẽ... ngươi là tình nhân của Tống Lâm Thiên?” Vong Tinh Hi bỗng xen vào một câu. Giống đó chứ? Tình tiếc cẩu huyết nào đây? Tiểu thụ, công a! Tình tiếc này thật là thập phần gay cấn, oa oa... muốn một phần bắp rang, nếu không thì hạt dưa cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK