Trong tẩm điện, nến đỏ cháy cao. Lúc Cảnh Hàm U tiến vào thì thấy trên bàn bày rượu và thức ăn. Tất cả đã nguội lạnh.
Thần Nhứ nằm ở trên bàn ngủ say. Tiểu bạch thỏ ở trên chiếc ghế bên cạnh, mở đôi mắt hồng hồng nhìn Cảnh Hàm U đang đi tới.
Cảnh Hàm U nhẹ chân nhẹ tay mà bước đến, vừa ôm lấy Thần Nhứ, người kia đã tỉnh lại. Cảnh Hàm U rõ ràng cảm nhận được thân thể Thần Nhứ run rẩy một chút, sau đó nàng liền mở mắt.
"Ta dọa đến nàng rồi." Sau khi thấy rõ nàng, sự đề phòng của Thần Nhứ mới tan biến.
Thần Nhứ lắc đầu: "Không sao." Nàng ôm chặt cổ Cảnh Hàm U, dựa sát vào người Cảnh Hàm U.
"Làm sao vậy?" Cảnh Hàm U cảm thấy nàng có gì đó không đúng.
"Ta vừa mơ. Mơ thấy nàng xuất giá, Hoàng thượng mang ta ban cho kẻ khác." Nàng cắn môi, đôi tay ôm cổ Cảnh Hàm U càng thêm chặt.
"Không đâu!" Cảnh Hàm U ôm siết nàng. Sự việc ở Trang Vương phủ lần trước tuy rằng nàng không nói gì, nhưng Cảnh Hàm U biết rõ chuyện đó đã tạo thành thương tổn.
Một hồi lâu sau, Thần Nhứ mới nói: "Hôm nay sinh thần nàng, đáng tiếc là rượu và thức ăn đã nguội hết." Nàng để Cảnh Hàm U buông mình ra, đi đến bên bàn, rót hai chén rượu. Nàng nâng chén với Cảnh Hàm U, "Mong cho nàng ngày ngày được như hôm nay, đời đời được như hiện tại. Sau này trường mệnh trăm tuổi, đông con nhiều phúc." Nói xong, một hơi uống hết chén rượu.
Câu nói "đông con nhiều phúc" này Cảnh Hàm U thấy vô cùng chói tai, nhưng nàng lại không nói gì. Thấy Thần Nhứ uống rượu, nàng cũng nốc một hơi, cúi người đưa tất cả rượu trong miệng vào miệng Thần Nhứ.
"Ô..." Thần Nhứ định ngọ nguậy nhưng bị ngăn lại hoàn toàn. Đã bị ép uống rượu rồi mà đôi môi đối phương lại chẳng rời đi. Nụ hôn triền miên, mãi đến khi thân thể Thần Nhứ mềm nhũn mới thôi.
Cảnh Hàm U thấy con người yếu đuối ngã vào lòng mình, bởi vì vừa uống vài chén rượu mà hai má Thần Nhứ ửng đỏ, dưới ánh nến trông vô cùng mê người. Đôi mắt như ẩn chứa sương mù, long lanh nước mà câu hồn.
"Thần Nhứ, trừ khi ta chết, bằng không ta tuyệt đối sẽ không đưa nàng cho kẻ khác!"
Thần Nhứ thấy vẻ mặt kiên định của nàng, đột nhiên nở nụ cười: "Nàng nói lời này để ta yên lòng sao? Hàm U, lời nói của nàng ta sẽ tin. Nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chuyện có thực hiện được hay không còn phải xem ý trời."
Thần Nhứ nhẹ tay lần đến bên hông Cảnh Hàm U, ngón tay linh hoạt gỡ đai lưng của nàng. Cảnh Hàm U không nhúc nhích, nhìn động tác của nàng. Đóa Thực Cốt hoa này, rốt cuộc cũng nở rộ về đêm.
"Nếu nàng không buông, ta làm sao mà hầu hạ nàng được?" Lời nói của Thần Nhứ vang bên tai Cảnh Hàm U, hai người gần gũi đến mức ngay cả một khe hở cũng không có.
Cảnh Hàm U cố kìm chế sự thôi thúc muốn đặt nàng ở dưới thân kia, để mặc nàng chủ động sà vào lòng mình.
Thần Nhứ cởi y phục của Cảnh Hàm U, dẫn nàng đi tới bên giường. Quay đầu lại mà cười, trăm ngàn mê hoặc: "Ta biết nàng muốn gì. Nếu hôm nay đã là sinh thần của nàng, ta sẽ thỏa mãn ý nàng. Có điều nàng cũng phải nương tay với ta một chút, ngày mai ta còn định đi cùng Giác An Công chúa đó."
Một câu cuối cùng này khiến máu nóng bị dằn xuống của Cảnh Hàm U lập tức sục sôi. Nàng một tay đẩy Thần Nhứ lên giường, lấy thân mình đè lên.
Màn giường bị xé xuống, nến đỏ chảy từng giọt, thỉnh thoảng còn trổ ra một hoa đèn (1) nhưng cũng không ai màng tới.
(1) Đăng hoa (灯花) - Hoa đèn, chỉ trạng thái khi bấc đèn đã cháy hết, dây bấc đã đen hẳn chỉ còn lại chút ánh đỏ, trông như bông hoa.
Cảnh Hàm U vắt khăn vải cẩn thận lau mồ hôi trên người Thần Nhứ. Thần Nhứ đã mệt mỏi thiếp đi. Tối nay nàng uống rượu, nhưng lại ngủ đến là yên ổn.
Hôn một cái trên tấm lưng mượt mà của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U ôm nàng, vừa lòng thỏa ý mà đi ngủ.
Tỉnh lại lúc sáng sớm hôm sau, Trần Tâm mang bức họa cho Cảnh Hàm U xem. Người trên bức họa là Thần Nhứ, hơn nữa còn trông cực kì có thần.
"Đây là hôm qua Thuận Ân Quận chúa đã họa." Trần Tâm nói.
"Nàng tự họa mình làm gì?" Cảnh Hàm U cau mày, "Ngươi bảo Hoàn Phương và Hoàn Doanh trông coi nàng thật kĩ. Nhất là bức họa này, xem xem nàng có ý mang ra khỏi cung không. Nhất là khi đi cung Vân Hòa, xem nàng có mang theo không."
Trần Tâm gật đầu: "Nô tì sẽ đi phân phó."
"Từ từ, mang bức tranh này trả về chỗ cũ, đừng để Thần Nhứ phát hiện."
Trần Tâm cầm bức họa rời đi.
Cảnh Hàm U bảo các cung nữ điểm trang cho mình. Cung nữ hầu hạ nàng đều là người lanh lợi, làm nhiều hơn nói. Nhất là nhóm người buổi sáng này, đều biết rằng bây giờ trên giường còn một vị Thuận Ân Quận chúa đang ngủ, cho nên càng không dám gây ra tiếng động lớn.
Điểm trang xong, Cảnh Hàm U cho cung nữ lui ra ngoài. Nàng đi đến bên giường, vén màn, Thần Nhứ vẫn không tỉnh lại. Một phần cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài tấm chăn, còn có bờ vai duyên dáng. Con mắt Cảnh Hàm U giật một cái, Thần Nhứ hiện tại đúng là ngày càng đẹp.
Lúc trước ở viện Phi Diệp Tân, vẻ đẹp của Thần Nhứ còn có chút ngây ngô. Mà hiện giờ, nàng hằng đêm hầu hạ đã hoàn toàn cởi bỏ sự ngây thơ đó, càng quyến rũ mê hoặc. Đây không phải thay đổi về dung mạo, mà thay đổi về khí chất. Cảnh Hàm U đột nhiên nghĩ tới bức họa mình vừa xem, cái gọi là có thần đó, chẳng phải là vì bức họa này đã họa ra được loại khí chất quyến rũ tự nhiên này sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Thần Nhứ càng thêm nóng bỏng. Thần Nhứ, nàng lại muốn làm gì?
Khi Thần Nhứ tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ. Cảnh Hàm U lúc này đang đọc sách ở thư phòng. Dù sao cũng là một công chúa, cũng phải học rất nhiều thứ. Trong cung cũng có nhân tài chuyên môn đến dạy các công chúa đủ loại kĩ năng. Cảnh Hàm U bởi vì đã đi học ở Phi Diệp Tân, những việc học tập trong cung liền được miễn. Cho nên bây giờ nàng thanh nhàn hơn những công chúa khác rất nhiều.
Cánh cửa bị đẩy ra, Thần Nhứ từ bên ngoài đi vào.
"Ăn sáng rồi à?" Hôm nay Thần Nhứ dậy muộn, Cảnh Hàm U cũng không chờ nàng.
Thần Nhứ lắc đầu: "Có ăn một chút đồ ngọt. Sắp đến bữa trưa rồi, không dám ăn nhiều."
Cảnh Hàm U thấy nàng đến gần, trên người còn vương mùi bánh ngọt: "Đêm qua khiến nàng mệt chết, bây giờ khỏe hơn rồi à?"
Thần Nhứ đỏ mặt, cúi đầu vò cái khăn trong tay: "Nàng rõ là không biết xót người."
Cảnh Hàm U vừa định mở miệng, Thần Nhứ đã lách mình: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa."
Nhìn nàng ngay cả đôi tai cũng ửng đỏ, Cảnh Hàm U buồn cười mà kéo nàng lên đùi mình: "Ai bảo nàng đêm qua ngoan ngoãn như vậy? Ta nhất thời không nhịn được mới..." Đang nói, miệng của nàng bị Thần Nhứ đưa tay che lại.
"Nàng còn nói!" Thần Nhứ dường như đã tức giận.
Cảnh Hàm U cười kéo tay nàng xuống: "Hôm nay đưa nàng xuất cung nhé?"
"Thật chứ?" Thần Nhứ vui mừng hỏi. Chỉ thấy Cảnh Hàm U sau khi gật đầu, Thần Nhứ lại đột nhiên nhíu mày nói, "Ta hôm nay đã đáp ứng Giác An Công chúa, sang chơi với nó."
"Chuyện đó có khó gì? Ta sai người đi báo một tiếng là được rồi. Hay là nàng không muốn đi ra ngoài?" Rõ ràng nhìn ra được rằng nàng muốn đi, nhưng Cảnh Hàm U cố tình nói vậy, lạt mềm buộc chặt.
Thần Nhứ do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Ngồi một chỗ trong Hoàng cung, tuy là cẩm y ngọc thực, nhưng như vậy không khác gì ở trong lồng giam hết. Nơi này không phải nhà nàng, nàng một khắc cũng không muốn ở lại.
Xe ngựa của Nhu Gia Công chúa chạy ra khỏi đại môn Hoàng cung. Tay Thần Nhứ hơi giật. Nàng rất kích động. Ngay bây giờ thoát khỏi đây, tránh xa nhân tình thế thái nơi này, chạy đến chốn thâm sơn ở ẩn, không hỏi thế sự, không để ý người ngoài.
Nhìn Hoàng cung đồ sộ qua cửa sổ xe, nàng thở dài. Tất cả những ý tưởng cũng chỉ là ý tưởng mà thôi.
Tuy rằng Cảnh Hàm U không để ý chuyện tiền bạc, nhưng Thần Nhứ cũng không định mua gì. Nàng không phải tiểu cô nương, cũng không lạ lẫm gì đồ dùng trong dân gian. Tới giữa trưa cũng chỉ mua vài thứ mình thật tâm yêu thích, chẳng đáng bao tiền.
Bốn người vào một gian tửu điếm. Tiểu nhị đi đến chào hỏi. Trần Tâm đã hầu hạ quen những lúc Cảnh Hàm U ra ngoài cho nên không cần chủ tử phân phó đã gọi vài món ăn.
Tiểu nhị nhớ tên món ăn, vừa định đi, Cảnh Hàm U nói: "Nhớ đừng thêm Ngư Long quả."
Ngư Long quả là một loại gia vị đặc biệt của nước Lịch. Trước đây khi ở viện, người nước Lịch cũng từng mang đến một chút, nhưng Thần Nhứ chịu không được vị đó. Nếu bảo Thần Nhứ không ăn thì cũng không ăn quá nhiều rồi. Những nguyên liệu khác không có cũng được, nhưng Ngư Long quả là thứ mà khi nấu ăn người nước Lịch nhất định phải bỏ vào. Cũng may là trong Hoàng cung thì không cần. Thay vào đó là một loại gia vị sang quý hơn, mà Thần Nhứ thì không bị dị ứng với loại đó.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, nhưng cũng không lắm miệng, xác nhận rằng thực sự là không thể cho Ngư Long quả vào rồi, quay đầu đi xuống.
"Cảm phiền nàng còn nhớ rõ." Thần Nhứ cười nói.
"Từng thói quen của nàng ta đều nhớ rõ." Đây cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lời này tác động đến Thần Nhứ. Có lẽ nàng cũng là thanh mai trúc mã với vị sư muội này, cho nên nàng còn thân cận với mình hơn cả tỷ muội. Nhưng bởi vì biết hai nước tiếp giáp, thường xuyên chiến loạn không ngừng, nàng mới cố ý lưu lại một phần cảnh giác. Song đã hết sức rồi vẫn có những lúc lơ đãng. Đêm của hai năm về trước là do mình buông thả sao? Hay là chân tâm của mình? Thần Nhứ bây giờ đã không phân định rõ được nữa.
Hết chương 21
Danh Sách Chương: