Tuệ tiệp dư biết Nhu Gia công chúa không hài lòng.
Theo lý, thường ngày bà gần gũi với Thần Nhứ như vậy, sớm phải đến thăm một chuyến.
Nhưng bà là tiệp dư, không thể không cân nhắc hướng gió trong cung.
Trong chuyện này một đầu khác là Phùng quý phi, nếu bà biểu hiện quá quan tâm Thần Nhứ thì không khác nào đắc tội Phùng quý phi.
Cho nên bà đợi đến những ngày này mới dám tới.
"Tiệp dư nương nương có lòng." Bây giờ Cảnh Hàm U nhìn ai cũng không có sắc mặt tốt, càng thêm chướng mắt loại người nhát gan, sợ phiền phức, lưỡng lự như Tuệ tiệp dư.
Tuệ tiệp dư chỉ cười gật gật đầu, "Thời gian không còn sớm, bổn cung và Giác An đi trước.
Ngày khác trở lại thăm quận chúa."
Sau khi Tuệ tiệp dư và Giác An công chúa đi, Thần Nhứ mới nói: "Nàng tội gì phải nói ngài ấy như thế? Ngài ấy chỉ là một tiệp dư, đương nhiên phải nhìn hướng gió trong cung mà sống.
Phần lớn người đều như vậy, không chỉ có một mình ngài ấy."
Cảnh Hàm U không phản bác, nhưng lại không thể bớt buồn bực.
Thần Nhứ nhìn ra được, mình bị thương, sự giận dữ trong lòng nàng ấy không phát ra ngoài được, nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
"Nếu nàng thật sự không bớt giận, vậy thì đi luyện kiếm trong viện một chút đi.
Cả ngày bày ra vẻ mặt bình tĩnh, phía sau các nô tài đều bị nàng hù chết rồi." Hôm nay Tái Phúc tố khổ với nàng, mấy ngày nay tính tình Cảnh Hàm U rất nóng nảy, cung nữ thái giám bọn họ làm việc đều nơm nớp lo sợ.
"Bọn họ lại nói với nàng cái gì? Ta đã dặn dò là không cho phép quấy rầy nàng dưỡng thương, bọn nô tài ấy đến ta cũng không nghe!" Cảnh Hàm U ra vẻ phải ra ngoài dạy dỗ người.
Thần Nhứ kéo nàng lại.
Động tác hơi mạnh, khẽ động đến vết thương trên cổ, đau đến mức Thần Nhứ hít một hơi khí lạnh.
"Nàng thế nào? Làm gì vội vã như vậy? Để ta xem vết thương của nàng." Cảnh Hàm U lập tức cúi người xuống, cẩn thận mở băng gạc trên cổ Thần Nhứ, quả nhiên vết thương lại bị vỡ.
"Nếu nàng chịu nghe ta nói cho tốt thì ta cũng không thế này." Thần Nhứ chỉ trích mà đáp.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, cầm thuốc thái y để lại rắc vào miệng vết thương, sau đó cẩn thận quấn chặt băng gạc.
Những việc này lúc trước ở thư viện đã học qua hết, dù sao người học võ luôn khó tránh khỏi bị thương, cho nên hiện tại làm đến xe nhẹ đường quen.
"Hàm U, ta biết nàng muốn phát cơn giận này, ta cũng khuyên không nổi nàng.
Nhưng mà làm việc thì nên chú ý phương pháp, cứng đối cứng là ngu xuẩn nhất." Lúc Thần Nhứ ở nước Dịch đã hợp tung liên hoành, đương nhiên không phải dễ dàng đối phó.
Nếu Cảnh Hàm U đã không có ý định bỏ qua, vậy thì nên suy nghĩ chút biện pháp tránh khỏi mũi nhọn của đối phương, ở sau lưng thực hiện thủ đoạn.
Cảnh Hàm U cười nói: "Ta đương nhiên không ngốc như thế.
Lần này ta sẽ để cho bọn họ ngậm bồ hòn."
Mấy ngày này Phùng quý phi sống thật không tốt.
Hoàng thượng biết chuyện Thần Nhứ tự sát, trách cứ bà một phen.
Mặc dù giọng điệu không nghiêm khắc lắm, nhưng đối với một người được nhiều ân sủng như bà mà nói, đây đã là thái độ không thể nào tiếp thu được.
Sở dĩ bà dám động vào Thần Nhứ là vì cảm thấy đây chỉ là một công chúa mất nước, có bị Phùng Nghiệp chiếm đoạt cũng chỉ cần cho một danh phận là được, nghĩ đến hoàng thượng sẽ không truy cứu quá mức.
Bà thực sự không nghĩ tới hoàng thượng vậy mà giận dữ như vậy.
Phùng quý phi không biết, Thần Nhứ khác ở chỗ nàng là Trấn quốc công chúa của nước Dịch, là tồn tại không tầm thường của nước Dịch.
Hai chữ "Trấn quốc" một khi đứng trước phong hào của công chúa thì mang ý nghĩa hoàng thất thừa nhận năng lực và địa vị của vị công chúa này, đồng thời cho phép nàng có quyền lợi lãnh binh và tham gia chính sự.
Địa vị của Thần Nhứ trong hoàng cung nước Dịch gần với thái tử.
Cho nên ban đầu quân đội nước Lịch công phá thành Thiên Dĩnh, người dâng lên thư hàng quy thuận không phải nhị hoàng tử Dịch Già Dụ, mà là Trấn quốc công chúa Dịch Già Thần Nhứ.
Tồn tại đặc thù như vậy, hoàng đế sao có thể thả nàng đi nước Vân? Nước Lịch và nước Vân thông gia vốn là vì củng cố biên cương phòng tuyến phía Tây.
Nhưng nếu thả Thần Nhứ qua đó, lấy thủ đoạn của vị công chúa này, chỉ sợ rất nhanh sẽ khiến hai nước trở mặt thành thù, đến lúc đó nàng lại mượn đại binh nước Vân giành lại đất nước, hoàng đế ngẫm nghĩ cũng đổ một thân mồ hôi.
Loại suy tính trên triều đình kia, hoàng đế không nói với chúng hậu phi, không nghĩ tới lại dẫn đến Phùng quý phi càn quấy.
"Nữ nhân, đúng là hồ đồ!" Hoàng đế bất đắc dĩ nói.
Mấy ngày trôi qua, thương thế của Thần Nhứ đã khá hơn nhiều, vết thương đã dần dần khép lại, chí ít sẽ không rách rưới chảy máu nữa.
Vài ngày này Cảnh Hàm U có vẻ hơi bận rộn, Thần Nhứ biết nàng ở sau lưng động tay động chân, nhưng cũng mặc kệ.
Hôm nay ánh nắng vừa vặn, Thần Nhứ đã nằm mấy ngày rồi, không để ý lời khuyên can của các cung nữ mà xuống giường đến trong viện phơi nắng.
"Quận chúa, người phải cẩn thận đó." Tái Phúc nhắm mắt theo đuôi mà đi sát, sợ nàng bị va chạm.
Trên bàn đá ở ngoài có đặt một cây đàn cổ.
Thần Nhứ hơi hứng thú mà đi gảy dây đàn vài cái, âm thanh trong trẻo êm tai, nghe là biết đàn này không phải vật bình thường.
"Sao cây đàn này lại ở đây?"
Tái Phúc ở sau lưng đáp: "Đây là đàn hôm qua công chúa cầm về từ bên ngoài ạ.
Nói là sợ quận chúa ở trong phòng buồn chán, để cho người giải sầu."
Thần Nhứ cười nói: "Nàng ấy nhưng thật ra có lòng."
Ngồi trên băng ghế đá trải đệm dày, Thần Nhứ gảy một khúc《 Hán Cung Thu Nguyệt 》*
"Đây là đàn tốt, đừng để phơi dưới ánh mặt trời."
*《 Hán cung Thu Nguyệt 》 vốn là một khúc nhạc dành cho đàn tỳ bà, sau này được chuyển thể thành các bản dành cho đàn cầm, đàn nhị… Mặc dù đây là một trong mười danh khúc lớn của Trung Hoa, nhưng chủ đề của nó thì không quá xa xưa, nói về nỗi u buồn của người cung nữ.
Lập tức có thái giám khiêng đàn cổ đến thiên điện.
Khi Cảnh Hàm U trở về, Thần Nhứ đang dùng đôi đũa chọn hoa cúc mới hái.
"Nàng luôn có nhiều chuyện để làm thế kia." Nhìn nàng ngồi dưới ánh mặt trời, Cảnh Hàm U cũng là bất đắc dĩ.
Nàng biết rõ các cung nữ thái giám chắc chắn đã khuyên, chỉ là khuyên không nổi mà thôi.
"Hoa cúc sáng mắt hạ nhiệt, thích hợp cho nàng uống." Đặt đũa xuống, Thần Nhứ nâng một mâm hoa cúc được chọn tốt đến trước mặt Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U cười tiếp nhận, "Chờ nàng khỏe lên, chúng ta cùng uống."
Phong Thành công chúa đang viết chữ trong thư phòng.
Công chúa bọn họ cũng có tiên sinh truyền dạy các loại tri thức, đương nhiên cũng có một số bài tập sau khóa.
Viết chữ là một trong những việc đó.
"Công chúa!" Một tên thái giám lộn nhào tiến đến, thấy nàng ta liền lập tức quỳ xuống đất dập đầu.
"Công chúa nhất định phải cứu nô tài!"
Người này là thái giám Phong Thành công chúa tín nhiệm nhất - Bảo Lộc.
Nàng ta để bút xuống, nói: "Có lời gì thì ngươi cứ nói, hô to gọi nhỏ ra bộ dáng gì?"
"Vâng vâng, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!" Bảo Lộc làm bộ cho mình hai cái tát.
"Được rồi, có chuyện cứ nói thẳng đi." Phong Thành công chúa bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm.
"Vâng, công chúa, năm lượng bạc người sai nô tài đưa đi chỗ phòng ở kia… bị… bị nô tài thua sạch."
"Phốc!" Một miệng nước trà bị Phong Thành công chúa phun khắp mặt Bảo Lộc.
"Ngươi nói cái gì?"
Bảo Lộc bị phun một mặt nước trà nhưng cũng không dám lau, cúi đầu nói: "Nô tài thua sạch năm ngàn lượng bạc của công chúa." Hắn vừa mới dứt lời, đã bị Phong Thành công chúa một cước đạp lăn trên mặt đất.
"Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Công chúa tha mạng!"
"Thứ nô tài đáng chết! Ta đưa bạc cho ngươi đưa chỗ phòng ở, ngươi ngược lại tốt lắm, thế mà dám đi cược? Còn thua sạch hết! Người tới, kéo tên nô tài này xuống cho ta, đánh chết!" Phong Thành công chúa tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Thân là một công chúa, đương nhiên ăn ngon mặc đẹp, vinh sủng vạn phần.
Thế nhưng vỏn vẹn những thứ này là không đủ.
Các công chúa phải tham gia một vài tiệc tụ hội trong cung, đến lúc đó so quần áo, so đồ trang sức, so tất cả những thứ có thể so.
Nếu mẹ đẻ không thể cho mình chút tiền, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ biện pháp.
Nhưng mà một công chúa có thể suy nghĩ biện pháp gì? Đầu óc của Phong Thành công chúa xem như tương đối linh hoạt.
Nàng ta nghe nói làm chút kinh doanh bên ngoài liền có thể tiền đẻ ra tiền, càng sinh càng nhiều.
Vì vậy xuất ra toàn bộ tích góp của mình, cộng thêm chút tiền Phùng quý phi cho, tổng cộng năm ngàn lượng bạc giao cho Bảo Lộc mình tín nhiệm nhất đưa đi phòng ở mở tửu lâu.
Không nghĩ tới lại bị tên nô tài chết bầm này thua sạch.
Phong Thành công chúa sao có thể không tức giận?
Bên ngoài truyền đến âm thanh đánh roi và tiếng la khóc của Bảo Lộc, nhưng Phong Thành công chúa vẫn không thể nguôi giận, đập nát tất cả những vật có thể nện trong thư phòng.
"Công chúa! Nô tài chết không có gì đáng tiếc, thế nhưng sòng bạc còn giữ thư tay của công chúa! Công chúa, người nhanh nghĩ cách chuộc thư về đi!" Trong sân, Bảo Lộc hô hét đến khàn cả giọng.
Phong Thành công chúa nghe được, cảm thấy luống cuống, hô: "Dừng tay! Mang người đến cho ta."
Bảo Lộc bị khiêng đến, bờ mông đã một mảnh máu tươi.
"Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi để thư của ta ở sòng bạc?" Phong Thành công chúa gần như là phun ra câu này từ trong kẻ răng.
"Công chúa, nô tài đáng chết.
Là nô tài nhất thời choáng váng, nghĩ rằng đi sòng bạc có thể kiếm gấp đôi năm ngàn lượng của người, vậy không phải càng có thể vì người kiếm tiền sao.
Không ngờ tới thua sạch hết, còn thiếu bọn hắn ba ngàn lượng.
Nô tài không có bạc, thầm nghĩ cứ để chúng đánh chết là được.
Thế nhưng bọn hắn lục soát người nô tài, lục ra lá thư này của người.
Nô tài dập đầu xin bọn hắn trả thư cho nô tài, nhưng bọn hắn nói trừ khi đưa đủ ba ngàn lượng bạc mới trả, nếu không sẽ mở thư ra cho tất cả mọi người xem.
Công chúa, nô tài biết lá thư này rất quan trọng nên mới hồi cung thỉnh tội với người.
Công chúa, sống chết của nô tài là nhỏ, nhưng lá thư của người làm sao bây giờ đây?" Bảo Lộc khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông thật đáng thương.
Phong Thành công chúa tê liệt trên ghế, bây giờ nàng ta không để ý đến tổn thất năm ngàn lượng bạc, nhưng nếu lá thư rơi vào trong tay kẻ rắp tâm, thì chính là bất lợi to lớn đối với mình.
"Dù thế nào đi nữa, nhất định phải mang thư về." Nàng ta nói, để cung nữ thiếp thân Diệu Nguyệt đi xem mình còn có thể bỏ ra bao nhiêu bạc.
Diệu Nguyệt kiểm tra lại, trả lời: "Bẩm công chúa, còn một ngàn ba trăm hai ạ."
"Cộng thêm những đồ trang sức bình thường không mang thì sao?"
Diệu Nguyệt lắc đầu, "Cái này nô tỳ không đoán được."
Hiện tại tính tình Phong Thành công chúa thật sự không tốt.
"Ngươi cầm toàn bộ ngân lượng và trang sức ngày thường không mang, theo Bảo Lộc xuất cung, đến hiệu cầm đồ cầm trang sức.
Nếu đủ bạc thì đi chuộc thư về.
Nếu không đủ, các ngươi liền trở lại, chúng ta nghĩ cách."
"Vâng." Diệu Nguyệt đi kiểm kê ngân lượng ngân phiếu và đồ trang sức, sau đó bỏ hết vào một cái bọc lớn, cùng xuất cung với Bảo Lộc đang bị thương.
Cùng lúc đó, Cảnh Hàm U nhận được tin tức từ thị vệ ở cửa cung truyền đến, cũng biết Diệu Nguyệt và Bảo Lộc đã xuất cung.
Ôm Thần Nhứ trong ngực, nàng cười đến hơi khát máu, chỉ là cẩn thận che giấu kỹ, không cho Thần Nhứ nhìn thấy.
Thần Nhứ đang đọc sách, tựa trong ngực Cảnh Hàm U đọc sách.
Nàng biết từ khi mình bị thương đến nay Cảnh Hàm U đều quy quy củ củ vô cùng hiếm thấy.
Nhưng nghĩ đến việc mình phải đối mặt sau khi bỏ lệnh cấm… nàng cũng có chút sợ hãi..
Danh Sách Chương: