Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 212

Hắn vừa định đi thẳng lên thay quần áo. Lúc đi qua lầu hai, lại bất thình lình nghe thấy trong phòng con

trai lớn Hoắc Dận truyền ra âm thanh.

“Vậy sau đó Kim Hà có tỉnh lại không?”

“Tất nhiên, anh trai cô ấy và mẹ cô ấy rất yêu cô ấy. Bọn họ cổ vũ và giúp đỡ cô ấy, tất nhiên cô ấy sẽ tỉnh lại!”

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt sông, cô trả lời câu hỏi của bọn trẻ, cho dù câu hỏi đó nghe có vẻ nặng nề.

Nhưng lúc này bọn nhỏ trong phòng giống như cô bé trong câu chuyệnchuyện, đều cảm giác được ấm áp đến từ mẹ.

Ai ở trong đó?

Bước chân Hoắc Tư Tước dừng lại, đôi mắt lập tức âm trầm nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ kia.

Đúng là có người, bởi vì hắn nhìn thấy trong căn phòng không đóng kín hoàn toàn hình như có vài bóng người. Lúc này, mấy cái bóng nhỏ vây quanh cái bóng lớn thành một vòng tròn.

Ôn Hủ Hủ!!

Hắn đã nhìn thấy rõ ràng là Ôn Hủ Hủ, thoáng chốc lông mày theo thói quen đọng lại một tầng âm u, hắn bước những bước chân dài đi tới gần.

“Mẹ, câu chuyện này thật sự rất đáng thương, Nhược Nhược một chút cũng không muốn nghe, chúng ta có thể kể một câu chuyện khác hay hơn được không?”

“Được, vậy chúng ta sẽ……”

Trong phòng, Ôn Hủ Hủ đang định lục tìm một ít sách có chuyện vuii. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng khép hờ “Rầm” một tiếng đã bị người từ bên ngoài mở ra!

Ôn Hủ Hủ: “……”

Nhược Nhược: “……”

Ngay cả Hoắc Dận và Mặc Bảo đang vây quanh mẹ, cũng bị tiếng đẩy cửa bất ngờ này làm cho hoảng sợ. Sau đó quay đầu lại nhìn thấy người ba lạnh lùng ở cửa, hai khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch.

“Các người đang làm gì vậy?”

“Ba, ba cuối cùng cũng đã về!”

Thật không nghĩ tới, ngay lúc Hoắc Tư Tước sắp mất bình tĩnh thì Hoắc Dận vốn luôn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên bò dậy khỏi mặt đất, nhào tới trước mặt hắn sau đó ôm chặt hai chân hắn.

Hoắc Tư Tước: “……”

Ôn Hủ Hủ càng sửng sốt, hoàn toàn không hiểu con trai mình tại sao lại làm như vậy?

“Ba, cám ơn ba.”

“Cái gì?”

Hoắc Tư Tước ở trong hoàn cảnh này cũng không kém, thậm chí còn tệ hơn, bởi vì hắn từ đầu đến chân đều không biết chuyện gì đang xảy ra!

Lúc này cái miệng lanh lợi của Mặc Bảoi lên sân khấu: “Ba, ba, anh trai nói cám ơn ba đã cho mẹ tới đây ở. Vốn chúng con định hôm nay sau khi mẹ xuất viện, sẽ đến chỗ mẹ, nhưng giữa chừng chú Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới, nói ba muốn mẹ tới đây chữa bệnh cho ba nên đã đưa mẹ tới đây. Sau đó anh em chúng con không cần đi qua đó nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK