Chương 536
Cô ta mặc một chiếc áo kaki vải màu kem, bên trong là áo len trắng, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, mái tóc nâu dài bay bay theo gió khiến dáng người yểu điệu thục nữ của cô ta càng được phác họa rõ ràng.
Đương nhiên cô ta cũng cười rất tươi.
Ôn Hủ Hủ vừa tắm xong, cô đang cầm khăn lau đầu bước ra từ phòng ngủ tầng ba, vừa cúi đầu đã thấy cảnh này, trong lòng không khỏi nôn nao…
”Kiểm tra cái gì? Tôi không cần.”
Hoắc Tư Tước từ trước đến nay vẫn vô cùng lạnh nhạt với người phụ nữ này, hắn không chút cảm xúc nói một câu rồi bước ra sân.
Lạc Du cũng đã quen với chuyện này, cô ta đi theo sau hắn.
”Đây không phải là chuyện anh nói không cần là được, tôi nói cho mà nghe, Hoắc Tư Tước, anh đừng quên tôi là bác sĩ, tôi bỏ biết nhiêu việc để đến đây không phải để chơi với anh.”
”Cô có thể không đến.”
”Tôi cũng muốn, nhưng ông cụ nhà anh gọi điện thúc giục hết cuộc này đến cuộc khác, sao tôi có thể không đến được? Còn miêu tả anh rất dọa người nữa, anh mau chóng đi đi, đừng ở đây lề mề nữa, tôi khám cho anh xong còn làm việc khác nữa.”
Lạc Du không kiên nhẫn nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang không để ý đến mình.
Ôn Hủ Hủ đứng trên tầng thấy vậy không khỏi kinh ngạc.
Quan hệ của họ quen thuộc đến vậy sao? Ngày trước cô cũng không thấy Cố Hạ có những hành động như thế này với người đàn ông kia.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ bắt đầu có chút không thoải mái.
Người đàn ông dưới sân không có quá nhiều phản ứng, Lạc Du kéo hắn lại hắn cũng chỉ hất rồi rút cánh tay mình ra khỏi tay cô ta.
”Trong vòng ba giây, biến mất khỏi mắt tôi.”
”Được, vậy anh nhớ đến tìm tôi, à đúng rồi, anh cho tôi mượn chút tiền đi, ba tôi lại khóa thẻ của tôi rồi.”
Đột nhiên người phụ nữ kia oán giận nói một câu.
Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên, hắn không thể nhịn được nữa, đưa mắt nhìn cô ta: ”Cô lại làm gì rồi? Trước khi cô về ba cô đã cho cô năm trăm vạn rồi mà, cô mới về được bao lâu mà ông ấy lại khóa thẻ rồi?”
”Trách tôi được sao? Năm trăm vạn thì làm được cái gì chứ? Anh có biết tôi mua một bình thuốc thử thôi cũng một trăm vạn rồi không? Năm trăm vạn cũng chỉ đủ mua năm bình!”
”…Đồ điên.”
”…”
Lúc Ôn Hủ Hủ xoay người vào phòng ngủ đã nghe được hai từ người đàn ông bực bội nói ra.
Đồ điên, hắn nói người phụ nữ kia là đồ điên.
Nhưng mà sao cô lại cảm thấy hai chữ này vừa bất lực lại vừa cưng chiều vậy?
Ôn Hủ Hủ lại lần nữa vào phòng tắm, nhìn bản thân rõ ràng đã trở nên ủ rũ hơn nhiều ở trong gương, một lúc lâu sau cô phát hiện ra một chuyện, sự ghen ghét bắt đầu sinh sôi nảy nở giống như dây leo trong lòng cô.
Vì sao họ lại quen thuộc như vậy?