Mục lục
Linh Vũ Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên phú của Đoan Mộc Hồng Chí như vậy, trong đám người trẻ tuổi trong đại lục sợ rằng tuyệt đối cũng có chỗ đứng. Hắn thân là người Phi Linh môn đương nhiên phải nghĩ cho Phi Linh môn một chút. Về sau, nếu nói ra Đoan Mộc Hồng Chí này là đệ tử của Phi Linh môn, thì sơn môn cũng coi như vẻ vang một chút a. Ai bảo hắn là cung phụng của Phi Linh môn cơ chứ.

Lục Thiếu Du mỉm cười, ánh mắt khẽ đảo, hắn biết rõ trong lòng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh hiện tại đang suy nghĩ cái gì. Đương nhiên chuyện này hắn cũng nghĩ như vậy, về phần tình cảm cá nhân thì hắn muốn sơn môn mình lớn mạnh hơn một chút. Thế nhưng hiện tại hắn đều là người đứng đầu của hai sơn môn, nhất môn chi chủ, đều là cánh tay khó có thể dứt bỏ được. Thế nhưng trước tiên không nói tới chuyện này, Lục Thiếu Du có chút nghiêng về phía Phi Linh môn hơn, dù sao Phi Linh môn cũng là sơn môn do chính hắn xây dựng lớn mạnh, chỉ vì Đoan Mộc Hồng Chí lại là hậu nhân của sư phụ. Sư phụ lại là lão giáo chủ Thánh Linh giáo, việc này hiện tại Lục Thiếu Du cũng không nên tính toán.

- Việc này tính sau, khác biệt cũng không lớn.

Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.

- Đối với ngươi đương nhiên khác biệt không lớn. Thế nhưng đối với Phi Linh môn thì lại không giống vậy, về sau nói tới cũng tốt hơn một chút.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói, Lục Thiếu Du đều là chưởng môn, giáo chủ của Phi Linh môn và Thánh Linh giáo, đương nhiên khác biệt không lớn.

- Lão gia hỏa nhà ngươi, chưởng môn để cho Đoan Mộc Hồng Chí tham gia thi đấu trong Phi Linh môn, ý tứ đã rất rõ ràng, chẳng lẽ đến chuyện này ngươi cũng không nhìn ra sao?

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lườm Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

- Ồ, ta đã quên chuyện này.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh như bừng tỉnh, lập tức khẽ mỉm cười nói:

- Vậy thì xem ra, đại sư huynh của Phi Linh môn chính là Đoan Mộc Hồng Chí rồi.

- Đông lão, Oánh tỷ, hai người các ngươi cũng đã có tuổi rồi, có một ít chuyện cũng nên làm đi a.

Lục Thiếu Du nhìn qua hai người rồi nói. Hai người này chiếu cố tới hắn như vậy, Lục Thiếu Du một mực nhớ kỹ trong lòng, mặc kệ là lúc nào thì hai người này chính là người giống như thân nhân của hắn vậy.

- Hỗn tiểu tử, ai cần ngươi lo.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhìn Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lập tức trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du rồi rời khỏi căn phòng nhỏ.

- Chưởng môn, hai nha đầu Hồng Lăng, Tiểu Linh đã ở bên ngoài chờ ngươi rất lâu rồi. Ngươi tốt hơn nên đi tâm sự cùng hai nàng đi.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du rồi dịu dàng rời đi.

- Người càng già, da mặt càng mỏng a.

Lục Thiếu Du cười hắc hắc, sờ mũi của mình rồi nói:

- Xem ra phải làm chút gì đó mới được.

Lại nở cười hắc hắc, dường như trong lòng đã có chủ ý, Lục Thiếu Du lập tức rời khỏi phòng sau đó cùng mẫu thân, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, còn có tiểu gia hỏa, Lục Tâm Đồng dạo chơi ở hậu sơn.

La Lan thị luôn mỉm cười, nhìn qua người nhà bên cạnh. Lúc này nàng không còn cầu gì hơn nữa, người một nhà ở cùng một chỗ là được rồi. Tuy rằng ở trên Vân Dương Tông cũng cực kỳ thoải mái, dễ chịu, thế nhưng so ra vẫn kém lúc này.

- Mẫu thân, người cười gì vậy?

Vân Hồng Lăng kéo tay La Lan thị rồi nhẹ giọng hỏi.

- Cùng các con ở một chỗ, mẫu thân cảm thấy vô cùng vui vẻ.

La Lan thị mỉm cười, lại nói:

- Hiện tại mẫu thân lại nghĩ tới hai chuyện.

- Mẫu thân, người nghĩ tới chuyện gì vậy?

Lục Thiếu Du đang đi cùng Lục Kinh Vân nghe vậy lập tức dừng lại hỏi.

- Thứ nhất chính là Lục gia mau chóng trùng kiến cho tốt.

La Lan thị nói, sau đó lại nhìn Lục Thiếu Du cùng Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh nói:

- Thứ hai là Vô Song sớm trở về một chút, còn các con mau sớm sinh cho ta mấy tôn tử. Ta cũng không thể giúp các con được cái gì cho nên chỉ cần các con sinh tôn tử cho ta là được. Khi đó các con cứ làm chuyện của các con, không cần quan tâm tới ta.

- Chuyện này...

Nghe vậy, gò má Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh lập tức ửng đỏ, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Lục Thiếu Du.

- Nãi nãi, con không phải là tôn tử của người sao? Có phải người sẽ không quan tâm tới con nữa đúng không?

Lục Kinh Vân lập tức lo lắng, đôi mắt to tròn nhìn về phía La Lan thị.

- Hài tử ngốc, con vĩnh viễn là tôn tử của nãi nãi, nãi nãi sao có thể không quan tâm tới con được cơ chứ.

La Lan thị ôm Lục Kinh Vân, tiểu tử này từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, từ khi lần đầu tiên nhìn thấy nó cho tới khi nó gọi nàng là nãi nãi, nàng đã không nỡ rời xa nó rồi.

- Mẫu thân, sinh mấy đứa vậy? Chuyện này không phải con muốn là được, sau này con sẽ sinh cho người một đống, người chậm rãi chăm sóc a.

Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.

- Sinh một đống? Chàng coi chúng ta là heo mẹ sao?

Vân Hồng Lăng cùng Lữ Tiểu Linh lập tức trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.

- Gấp cái gì? Không phải tất cả đều do các nàng sinh a.

Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn hai người.

- Vậy chàng thử nói xem, là ai cũng sinh?

Lữ Tiểu Linh chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, rất có tư thế thuần phu, Vân Hồng Lăng cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu bày ra tư thế tùy thời chuẩn bị động thủ.

- Chuyện này.... ta có việc nên đi trước một lát.

Lục Thiếu Du thấy tình thế không ổn, sau khi nói sai một câu, thân ảnh tức thì lóe lên rồi biến mất tại chỗ, không dám lưu lại.

- Hóa ra sư phụ sợ sư mẫu a.

Lục Kinh Vân giống như đã phát hiện ra một chuyện mới, cái mắt nhỏ khẽ chớp một cái, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi Lục Thiếu Du rời đi lập tức đi tới Ám đường tìm hai tỷ muội Diệp Phi cùng Diệp Mỹ, nói chuyện một ít lập tức khiến cho hai tỷ muội vui vẻ.

Sau đó Lục Thiếu Du lại đi tới Kim đường, tìm Lục Tiểu Bạch cùng với Lưu Nhất Thủ và Hoàng Đan.

- Chưởng môn yên tâm đi, cam đoan tất cả tiếng gió sẽ biến mất, chuyện này cứ tính lên đầu ta.

Lưu Nhất Thủ cười hắc hắc nói.

- Công tử, thế nhưng chuyện của ta còn chưa quyết định được a, cũng khó mà xử lý được.

Lục Tiểu Bạch có chút khó xử nói.

- Ngươi khó xử cái gì? Chẳng lẽ Lưu gia còn không đồng ý sao?

Lục Thiếu Du hỏi Lục Tiểu Bạch.

- Cũng không phải, chỉ là đột nhiên thành gia lập thất, ta còn chưa nên thân, dựa theo tập tục, ta cũng không thể tự mình tới hỏi mà còn cần trưởng bối tới hỏi, tuy rằng Lưu gia không phản đối thế nhưng ta không muốn Uyển Nhi phải chịu ủy khuất.

Lục Tiểu Bạch nói.

- Hóa ra chính là việc này sao?

Lục Thiếu Du nhướng mày, lúc này hắn mới nhớ ra, Lục Tiểu Bạch vốn là người thân cô thế cô, cũng không có trưởng bối, chuyện thành gia lập thất là chuyện có rất nhiều nghi lễ phiền phức, Lục Thiếu Du nói:

- Ngươi là người Lục gia, ta vốn định tự mình tới Lưu gia một chuyến, nhưng mà gần đây ta có chút việc bận, như vậy đi, ta sẽ mời mẫu thân đi cùng ngươi tới Lưu gia. Mẫu thân luôn coi ngươi là một nửa nhi tử của người, cũng coi như không thất lễ, ngươi thấy thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK