Mục lục
Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Ngôn quyết định để Quách Hoài điều tra Ngụy Khải rồi tính tiếp. Hiểu rõ tình hình trước rồi mới quyết định. Ngụy Khải là con cọp con, nếu như có thể khống chế tốt thì có thể tạo ra tác dụng tốt, nhưng không cẩn thận thì cũng sẽ bị bị cắn ngược lại một phát. Cho nên ít nhất Nhiếp Ngôn phải nắm giữ được nhiều nhược điểm của hắn, nắm chặt hắn vào trong lòng bàn tay khiến cho hắn vĩnh viễn không dám phản bội. Nhiếp Ngôn giao chuyện này cho Quách Hoài đi làm.

Nhìn thời gian, cũng đã đến lúc nên tiến trò chơi.

Nhiếp Ngôn đội mũ giáp, một lần nữa trở lại bên trong game.

Bọn Yểu Yểu, Sun đều đã online.

- Niết Viêm, chào buổi sáng.

- Niết Viêm đại ca, chào buổi sáng.

- Niết Viêm lão đại, sớm thế.

Nhiếp Ngôn cũng chào hỏi với bọn họ rồi nói:

- Chúng ta đi đánh tinh anh trước đã.

Sáng sớm vài con tinh anh toàn bộ đã xuất hiện mới, mọi người cùng quét sạch tinh anh và á tinh anh ở phụ cận, tổ đội năm sáu người đánh chết Lân oa tinh anh vẫn khá thoải mái. Xử lý toàn bộ tất cả tinh anh, á tinh anh cũng đã mất khoảng hơn 1 giờ, mọi người tách ra tiếp tục đánh Lân oa mới xuất hiện.

Nhiếp Ngôn dùng chủy thủ không bị thương xử lý một con Lân oa, nhìn thoáng qua về phía rừng cây rậm rạp. Hắn vẫn cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, nhất là lúc tách ra với đám đội viên, một người luyện cấp, cảm giác này lại càng mãnh liệt. Nhưng ánh mắt tìm kiếm giữa rừng cây lại không phát hiện được gì.

Hắn biết mình đã bị theo dõi, hắn vẫn luôn có dự cảm rất sâu sắc với nguy hiểm. Hơn nữa cảm giác siêu cao mơ hồ có thể cảm giác được bị đối phương nhìn trộm.

Đối phương vẫn không có hiện thân, chắc là còn trong trạng thái tiềm hành, có thể là Đạo Tặc!

Tay trái Nhiếp Ngôn theo bản năng sờ qua lưỡi dao sắc bén của chủy thủ, sau đó bước vào bên trong rừng cây, cách đám đội viên càng lúc càng xa.

Nhiếp Ngôn đoán là vài chỗ gần đây đều là đồng đội của hắn nên có thể là tên kia không dám xuất hiện.

Vì thế Nhiếp Ngôn rời khỏi đám đội viên, chuẩn bị dẫn rắn ra khỏi hang.

Cúi đầu nhìn thoáng qua vài kỹ năng, đều đã phục hồi xong rồi.

Dần dần đi vào chỗ sâu trong rừng cây, khoảng cách với mấy đội viên ít nhất đã hơn mấy ngàn thước.

Trong rừng rậm cực kỳ im lặng, ngẫu nhiên từ đằng xa truyền đến vài tiếng con ếch kêu. Từng luồng sương sớm trôi dạt trong rừng, khiến bầu không khí chung quanh tăng thêm vài phần mát lạnh âm u. Một luồng gió sáng sớm hơi lạnh thổi qua, thổi tung sương mù tản ra.

Phía trước một con Lân oa, Nhiếp Ngôn mò lên, công kích đâm vào lưng Lân oa, nhưng mà không có sử dụng kỹ năng gì, hết sức tập trung chú ý đích động tĩnh trong rừng cây.

Năng lực tiềm hành của tên kia rất tốt, với cảm giác của hắn cao như vậy, thế mà đến bây giờ vẫn chưa phát hiện vị trí của đối thủ.

Một lát sau, con Lân oa bị trúng damage công kích bình thường và xuất huyết của Nhiếp Ngôn đã ngã xuống mặt đất.

Còn chưa động thủ sao?

Nhiếp Ngôn đi đến hướng con Lân oa tiếp theo, cái tên tiềm hành đi theo kia thật đúng là rất kiên nhẫn, vừa rồi hắn cố ý lộ ra một ít sơ hở, nhưng mà đối phương vẫn không có động tác, chỉ đi theo phía sau hắn.

Tính kiên nhẫn tốt, tên kia có thể là đối thủ hơi khó chơi.

Nhiếp Ngôn tiếp tục tìm kiếm con Lân oa tiếp theo, bỗng nhiên phát hiện đã không còn thấy hơi thở phía sau nữa.

Chẳng lẽ hắn đã muốn rời đi sao?

Nhiếp Ngôn gửi tin tức cho đám đồng đội, bảo bọn họ hãy cẩn thận, người bị tên đỏ tuyệt đối không được hành động một mình. Lại gửi tin cho Quách Hoài, chú ý siết sao hướng đi của bên Khải Hoàn, nếu có người của Khải Hoàn đến khu xuất hiện Lân oa, bọn họ có thể có sự chuẩn bị trước.

Với cấp bậc của đám người Khải Hoàn hiện nay, chắc sẽ không mạo hiểm phái cả đội quân tiến vào khu xuất hiện Lân oa này.

Nhiếp Ngôn gặp phải, có thể là gamer tự do.

Cảm giác có thể đối phương đã đi xa, tâm tình Nhiếp Ngôn đã hơi thả lỏng hơn.

Nhiếp Ngôn theo thường lệ gửi tin cho Địa Ngục Màu Đen, không ngờ lúc này lại gửi được.

- Xin chào.

Nhiếp Ngôn nói trong đoạn tin.

- Xin chào.

Đa Ngục Màu Đen bên kia trả lời, Nhiếp Ngôn gửi mật cho hắn, hiển nhiên là đến vì Công Chính chi chương.

Đây là một giọng nói hơi trầm, Nhiếp Ngôn đoán là tuổi tác của đối phương là khoảng 30.

- Ta muốn mua Công Chính chi chương trên tay ngươi. Phải dùng điều kiện thế nào, ngươi mới bằng lòng nhượng lại Công Chính chi chương.

Nhiếp Ngôn nói rất trực tiếp. Đã lăn lộn trong game, mọi người đều là người thông minh, thích đi thẳng vào vấn đề.

- Về Công Chính chi chương, ta sẽ không bán ra, trừ phi ngươi thắng ta.

Địa Ngục Màu Đen trả lời, tuy rằng Nhiếp Ngôn là hội trưởng của Bộ Lạc Ngưu Nhân, hắn cũng không chấp nhận.

Từ lời nói của Địa Ngục Màu Đen, Nhiếp Ngôn cũng đại khái biết người này là dạng người thế nào, Địa Ngục Màu Đen có vẻ như có hơi chút tự phụ.

Thắng hắn sao, Nhiếp Ngôn chơi chủy thủ trong tay, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh lùng.

- Ta không muốn làm quan hệ quá căng, nhiều địch nhân không bằng thêm bằng hữu.

Thân là hội trưởng một nghiệp đoàn trong giọng nói của Nhiếp Ngôn có sự hùng hồn là tất nhiên, nhưng không thể gây thù hằn khắp nơi, nhất là giống như Bộ Lạc Ngưu Nhân nghiệp đoàn mới xuất hiện. Nhiếp Ngôn vẫn là muốn chiêu mộ Thiên Đường Màu Đen và Địa Ngục Màu Đen vào dưới trướng. Thiên Đường Màu Đen chính là Thần Mục cùng nổi danh với Đại Ca Dẫn Đầu Bảy Nhóc! Hắn không thể không cân nhắc nhiều hơn cho sự phát triển tương lai của nghiệp đoàn.

- Chúng ta đánh cuộc đi.

Địa Ngục Màu Đen trầm tư một lát nói, tuy rằng hắn không sợ Bộ Lạc Ngưu Nhân, nhưng hắn thầm nghĩ im lặng chơi game mà thôi, nếu về sau bị Bộ Lạc Ngưu Nhân không ngừng đuổi giết, chỉ sợ hàng ngày sẽ không được yên bình. Điều này trái ngược với nguyện vọng ban đầu của hắn.

- Đánh cuộc cái gì?

Nhiếp Ngôn hỏi.

- Giữa chúng ta ai chúng, Trật Tự chi chương sẽ về người đó. Từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.

Địa Ngục Màu Đen nói, tín ngưỡng có vẻ khá tốt, nếu gặp phải tranh chấp không thể giải quyết, có thể dùng đánh cuộc để giải quyết. Đánh cuộc từ đầu não công chính, cưỡng chế chấp hành, cho nên không tồn tại vấn đề một bên lỡ hẹn.

Nhiếp Ngôn cười cười, nói:

- Ngươi không biết là không công bằng sao? Trong tay ta có bốn tấm Trật Tự chi chương, trong tay ngươi lại chỉ có một tấm. Đồng thời hạn chế ta không thể sử dụng sức mạnh nghiệp đoàn. Các ngươi lại chẳng trả giá gì cả.

Thực lực song phương là không ngang bằng, Nhiếp Ngôn là lão đại nghiệp đoàn, nếu rơi mất Trật Tự chi chương, hắn có thể vận dụng sức mạnh nghiệp đoàn, triệu tập vô số tiểu đệ tìm lại Trật Tự chi chương, nhưng mà Địa Ngục Màu Đen trả giá gì? Cho nên đánh cuộc này là không công bằng.

- Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ.

Địa Ngục Màu Đen nói, hắn thật sự muốn nghe xem Nhiếp Ngôn nói thế nào. Nếu có thể sử dụng đánh cuộc để giải quyết, vậy không còn gì tốt hơn, nếu không thể thì hắn không tiếc chiến một trận, hắn thật sự chưa từng sợ ai hết.

- Ngươi có một đồng bạn có phải gọi là Thiên Đường Màu Đen hay không?

Nhiếp Ngôn hỏi, Thiên Đường Màu Đen và Địa Ngục Màu Đen, hẳn là cùng mộ chỗ.

Trong lòng Địa Ngục Màu Đen rùng mình, lạnh giọng hỏi:

- Làm sao mà ngươi biết được?

Hành động của hắn và Thiên Đường Màu Đen rất bí ẩn, rất ít có người biết hướng đi của bọn họ, ở trong nghiệp đoàn cũng không ai quen biết họ, không ngờ Nhiếp Ngôn lại có thể tra được bọn họ, thật đúng là không đơn giản.

- Ta tự nhiên có biện pháp của ta.

Nhiếp Ngôn hết sức hài lòng với hiệu quả do mình tạo ra, nói

- Chúng ta đổi một đánh cuộc khác thế nào. Nếu ta thắng, ta lấy được Trật Tự chi chương trong tay các ngươi, ngươi và Thiên Đường Màu Đen rời khỏi Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn gia nhập Bộ Lạc Ngưu Nhân. Nếu ta thua, bốn tấm Trật Tự chi chương trên tay ta về các ngươi, cũng sẽ không dùng sức mạnh nghiệp đoàn đuổi giết các ngươi. Thậm chí còn có thể giúp các ngươi thu thập một tấm Trật Tự chi chương còn lại. Đánh cuộc như vậy, chắc là đã công bằng.

- Ta rời khỏi Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn là không thể.

Địa Ngục Màu Đen phủ quyết nói, tuy nhiên đánh cuộc của Nhiếp Ngôn đã xem như tận tình tận nghĩa.

- Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn đã sớm xuống dốc, với kỹ thuật của các ngươi đứng ở Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn đáng giá sao?

Nhiếp Ngôn hỏi, hắn rất nghi hoặc vì sao Địa Ngục Màu Đen lại kiên quyết như thế.

- Cũng không phải là vấn đề có đáng giá hay không.

Địa Ngục Màu Đen nói

- Ta sẽ không rời khỏi Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn, còn Thiên Đường Màu Đen thì ta có thể thay hắn đáp ứng đánh cuộc.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút. Một Thiên Đường Màu Đen cũng đã đủ nặng. Địa Ngục Màu Đen có thể có nổi khổ bất đắc dĩ nào đó, không thể rời khỏi Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn. Kiếp trước cái tên Địa Ngục Màu Đen này, hắn cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng cái tên Thiên Đường Màu lại như sấm bên tai. Một trong bảy vị Thần Mục, nếu như có thể khiến hắn gia nhập Bộ Lạc Ngưu Nhân, vậy là đủ rồi.

Thần Mục, đó chính là ngọn nguồn sức mạnh trong game, đủ để quyết định sự thắng bại của một trận chiến tranh, đây cũng là nguyên nhân Nhiếp Ngôn không tiếc mọi thứ cũng phải mời chào Thiên Đường Màu Đen.

Địa Ngục Màu Đen có thể quyết định thay Thiên Đường Màu Đen, chẳng lẽ giữa hai người Thiên Đường Màu Đen và Địa Ngục Màu Đen, thì Địa Ngục Màu Đen mạnh hơn sao?

Nhưng mà mặc dù Địa Ngục Màu Đen mạnh đến đâu, cũng chỉ là một Âm Ảnh Mục Sư mà thôiuảTác dụng của Âm Ảnh Mục Sư đối với nghiệp đoàn chắc chắn không thể so với Quang Minh Mục Sư.

- Ta đồng ý điều kiện của ngươi.

Nhiếp Ngôn nói, tuy rằng chỉ có thể thắng được Thiên Đường Màu Đen, nhưng như vậy là đủ rồi. Dùng PK quyết định quyền sở hữu Trật Tự chi chương và Thần Mục sao, thật sự là chuyện rất thú vị.

Nhiếp Ngôn gửi đánh cuộc qua, hai người đều ký vào đánh cuộc.

Ký kết đánh cuộc, cũng không tồn tại vấn đề thù hận, song phương đều chỉ có thể tận hết sức. Nếu là 1vs1, Nhiếp Ngôn có gì sợ chứ.

- Nhiều nhất là 20 phút, ta sẽ đi tìm được ngươi.

Địa Ngục Màu Đen nói, sau đó tắt kênh.

Trong vòng 20 phút sẽ xuất hiện, xem ra đối phương đã ngay gần đây, Nhiếp Ngôn dạo giữa rừng, ngẫu nhiên đánh chết một hai con Lân oa, bình tĩnh chờ Địa Ngục Màu Đen đến đây.

Giữa rừng cây, một Quang Minh Mục Sư và một Âm Ảnh Mục Sư đang nói chuyện phiếm trong rừng.

- Đại ca, nếu huynh thua, có phải đệ thật sự phải đi Bộ Lạc Ngưu Nhân không?

Thiên Đường Màu Đen hỏi, trong lòng có chút chán nản, hắn hiểu ý nghĩ của Địa Ngục Màu Đen, Địa Ngục Màu Đen không nghĩ biến thành trở ngại cho hắn.

- Nhớ kỹ, mặc kệ là đi đến đâu. Làm người phải tuân thủ hai chữ tín nghĩa. Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn đã không phải là Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn trước kia, những tên còn lại đó một đám toàn là đồ vô lại, lúc trước huynh không nên giao Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn cho U Ám." Địa Ngục Màu Đen thất vọng nói.

Thiên Đường Màu Đen khẽ thở dài một hơi, hắn hiểu cảm tình của Địa Ngục Màu Đen với Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn, hơn nữa trong Hắc Ám Du Hiệp nghiệp đoàn còn có một người, tuy rằng người kia đã xuất giá lấy chồng, nhưng Địa Ngục Màu Đen từng hứa hẹn quá, phải bảo vệ nàng cả đời.

Là tín nghĩa, hay là cảm tình, đều đã không còn quan trọng.

- Em trai, em cần phải có không gian phát triển rộng lớn hơn nữa, là rồng vượt lên thiên hạ, mà không phải đi theo huynh.

Địa Ngục Màu Đen vỗ vỗ bả vai Thiên Đường Màu Đen nói, giọng nói cô đơn mà lại thê lương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK