Có thể là do thường xuyên chơi Đạo tặc nên loại kỹ năng ẩn nấp đã ăn sâu vào xương máu Nhiếp Ngôn nên Quỷ Hỏa vẫn chưa phát hiện ra Nhiếp Ngôn, lúc hắn xuất hiện Quỷ Hỏa mới có phản ứng.
“Chết đi!” Nhiếp Ngôn liều mạng đánh về phía Quỷ Hỏa.
Ngay lúc dao găm trong tay Nhiếp Ngôn sắp đâm vào sau gáy Quỷ Hỏa thì Quỷ Hỏa đột nhiên chuyển chân, đưa tay đón đỡ.
Nhiếp Ngôn đâm hụt nhưng tay trái hắn vẫn kịp thời co lại, chỏ xuống vai Quỷ Hỏa. Bả vai Quỷ Hỏa bị đánh gãy, tay trái vô lực rơi xuống, cơn đau làm Quỷ Hỏa phải hít một hơi lạnh.
Công kích thật độc ác!
Nhiếp Ngôn xuất hiện quá bất ngờ. Lúc đó hắn đang tập trung vào Tạ Dao nên không nghĩ đến trong phòng còn một người nữa.
Dưới tình huống bị đánh lén không kịp chuẩn bị, hắn khó lòng né được.
Công kích của Nhiếp Ngôn vô cùng hung mãnh, hoàn toàn đạt đến trình độ của một võ sĩ, ra tay quyết đoán, tàn nhẫn, không chừa lại đường lui nào, không thua kém sát thủ nào. Kiếp trước Nhiếp Ngôn đã từng là một sát thủ, hắn gần như đã học qua tất cả kỹ xảo ám sát, nếu không làm sao hắn có thể ám sát Tào Húc?
Dưới tình huống đánh lén, nếu còn để cho đối thủ né được thì Nhiếp Ngôn cũng không cần lăn lộn nữa.
Quỷ Hỏa lại ăn một đòn nữa, ngực đau nhức như muốn nứt ra. Nhưng hắn cũng không muốn bó tay chịu trói, hắn co ngang tay phải lại, thúc chỏ vào ngực Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lắc mình né qua một bên làm cùi chỏ Quỷ Hỏa đánh vào khoảng không, nhưng áo Nhiếp Ngôn vẫn bị chém rách, thì ra trên cùi chỏ Quỷ Hỏa còn có hai mũi dao nhọn.
Mới so chiêu một chút, Nhiếp Ngôn đã phần nào tính được thực lực của Quỷ Hỏa. Đây chẳng qua là một sát thủ nhất lưu mà thôi, chưa phải là đỉnh cấp.
Sau khi sống lại, nhờ rèn luyện đúng phương pháp mà thực lực Nhiếp Ngôn đã vượt xa kiếp trước, thắng Quỷ Hỏa quá đơn giản.
Sau khi Quỷ Hỏa đánh hụt, Nhiếp Ngôn lại đập một quyền vào vai phải Quỷ Hỏa khiến vai phải hắn gãy nát, sau đó chỉ dao găm vào ngay mi tâm hắn.
Gần như cùng lúc đó, Thứ Đao cũng lập tức lao đến trước mặt Nhiếp Ngôn, súp trong tay chỉ thẳng vào huyệt Thái Dương của Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn giật mình, động tác thật nhanh! Hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thứ Đao chỉ súng vào đầu, người này nhất định là một cao thủ dùng súng và đánh nhau.
Thực lực của Thứ Đao vượt qua khỏi tưởng tượng của Nhiếp Ngôn, còn cao hơn hắn một chút.
Cục diện thoáng rơi vào thế giằng co.
Dao găm trong tay Nhiếp Ngôn chỉ vào mi tâm của Quỷ Hỏa, súng của Thứ Đao thì chỉ vào huyệt Thái Dương của Nhiếp Ngôn, không ai nhường ai.
Mi tâm của Quỷ Hỏa bị đâm khiến máu chảy xuống mặt hắn, hắn nghiến răng cười hung dữ: “Đừng quên tao còn một đồng bọn nữa, bỏ dao ra, coi chừng bạn tao bắn nát đầu mày!”
Nhiếp Ngôn cũng chỉ cười cười, tên này thật đúng là không biết sống chết! Hắn đưa tay bóp nát thiết bị truyền tin trong tai Quỷ Hỏa.
Thứ Đao cũng không làm gì, mặc cho Nhiếp Ngôn phá thiết bị.
Thứ Đao nheo mắt lại, không ai biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nhiếp Ngôn từ cuộc nói chuyện giữa Quỷ Hỏa và Thứ Đao liền đoán ra, hai tên này hình như không thân thiết gì. Hắn nhìn thoáng qua Thứ Đao, thản nhiên nói: “Thu súng lại, ta thả ngươi đi. Chuyện hôm nay trừ ta, Tạ Dao và ngươi ra sẽ không ai biết nữa.”
“Buồn cười, hiện tại mày là thằng bị kê súng vào đầu đó!” Quỷ Hỏa càn rỡ cười.
“Đồ ngu, tao nghĩ, bạn mày càng muốn mày chết nhiều hơn đó!” Nhiếp Ngôn ghé vào tai Quỷ Hỏa nói nhỏ một câu rồi cười lạnh.
Nghe Nhiếp Ngôn nói, Quỷ Hoa chợt giật mình. Hắn đổ mồ hôi nhìn về phía Thứ Đao, không lẽ Thứ Đao thật sự làm vậy?
Lúc này, Nhiếp Ngôn cũng rất khẩn trương, bị người ta kê súng vào đầu, tuyệt không phải chuyện dễ chịu gì.
Thứ Đao liếc Nhiếp Ngôn, lạnh lùng nói: “Ta không thích người thông minh như ngươi, quá thông minh đôi khi sẽ bị chính thông minh hại đấy.”
Sau đó hắn lại nhìn sang Quỷ Hỏa, ánh mắt sắc lạnh: “Tao càng không có thới quen mặc cho người ta định đoạt, càng ghét thằng nào dám dùng anh em của tao uy hiếp tao. Nếu thằng nào dám, tao sẽ giết nó!”
Quỷ Hỏa nghe xong, mặt xám lại. Những tên lính đánh thuê từng sống trên chiến trường, hằng ngày nhảy múa bên cạnh thần chết như Thứ Đao chuyện gì cũng có thể làm. Những tên này không thể dùng suy nghĩ bình thường mà phán đoán được, lời của Thứ Đao tương đương với việc tuyên bố cái chết của Quỷ Hỏa.
“Thứ Đao, mày không thể làm như vậy!”
Thứ Đao nhàn nhã nói: “Trên đời này, không có chuyện gì mà ta không dám làm!”
Đối với hắn, Quỷ Hỏa chỉ là một thằng người dưng nước lã, sống hay chết chẳng liên quan gì tới hắn.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua Thứ Đao, nói: “Chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho ai khác, nếu có một ngày ngươi không còn nơi để về thì cứ đến tìm ta.”
Nhiếp Ngôn cũng đoán được một chút suy nghĩ của Thứ Đao. Làm một tên lính đánh thuê hoặc sát thủ, chỉ cần có chút nhiệt huyết nam nhân thì đều không cam lòng bị đùa bỡn như vậy. Nếu Nhiếp Ngôn rơi vào tình huống giống Thứ Đao, hắn cũng sẽ không chút do dự giết chết Quỷ Hỏa, việc khác tính sau.
Nhiếp Ngôn đặt cược thành công, xem ra từ đầu Thứ Đao đã muốn giết chết Quỷ Hỏa.
Thấy Thứ Đao rút súng lại, Quỷ Hỏa nghiến răng, nói: “Thứ Đao, mày sẽ phải trả giá, ông chủ sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Thứ Đao khinh thường nhìn Quỷ Hỏa, cười lạnh: “*** mẹ mày, thằng nào đụng đến anh em tao, tao giết cả nhà nó!”
Lúc này, cả người hắn tỏa ra khí thế vô cùng nghiêm nghị, không sợ ai. Nếu đụng phải chuyện gì cũng sợ đầu sợ đuôi, ngược lại sẽ khiến mình rơi vào thế bị động. Đừng quên, hắn là lính đánh thuê! Mưa bom bão đạn đều lăn qua rồi, thần chết cũng từng ngồi uống trà cùng nhau rồi, hắn còn sợ gì nữa? Anh em của hắn cũng là người cùng hắn bò từ núi thây biển máu ra, không lẽ sợ sự uy hiếp giẻ rách như này?
Nhiếp Ngôn thấy Thứ Đao rút súng lại cũng thầm thở phào. Hắn nhìn về phía Quỷ Hỏa, trong mắt ánh lên một đạo sát cơ, nói: “Tao biết mày rất không cam lòng, bất quá cứ xuống thổ lộ với Diêm Vương đại nhân đi! Ai đụng tới bạn gái tao, tao sẽ cho nó chết không có chỗ chôn!”
Cùng lúc đó, Nhiếp Ngôn cũng cắm dao găm ngập vào đầu Quỷ Hỏa, một đống máu phun ra, Quỷ Hỏa chết. Mi tâm là nơi nguy hiểm nhất trên cơ thể, một khi bị đâm vào, đại não lập tức tắt điện, tẻo.
Máu tươi phun ra lênh láng trên sàn nhà, Quỷ Hỏa cũng ngã xuống.
Đây là lần đầu Tạ Dao nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy, nó không giống như game. Mùi máu tanh bốc lên khắp nơi, nồng nặc. Lúc cô thấy Nhiếp Ngôn kết thúc tính mạng một người, không ngờ lại sát phạt quyết đoán như vậy, lạnh lùng như trở thành một người hoàn toàn khác.
Tạ Dao nhìn Nhiếp Ngôn, chợt cảm thấy có chút xa lạ. Lúc này nhìn Nhiếp Ngôn giống như biến thành Niết Viêm trong game vậy, đứng trên tường thành nhìn xuống chúng sinh, sát khí trùng thiên.
Nhưng cảnh Nhiếp Ngôn mạo hiểm tính mạng giết chết Quỷ Hỏa cũng làm cô vô cùng cảm động. Trong lòng cô chợt xuất hiện một cảm giác lạ thường mà chính cô cũng không rõ.
Đến lúc chết, Quỷ Hỏa vẫn không hiểu tại sao Thứ Đao có thể rút súng lại để mặc Nhiếp Ngôn giết chết mình.
Nhưng Nhiếp Ngôn lại có thể hiểu được, Thứ Đao và mình là cùng một loại người, tính cách của bọn họ không phải loại người như Quỷ Hỏa có thể hiểu được.
“Ngươi muốn rời đi bằng cách nào?” Nhiếp Ngôn nhìn sang Thứ Đao, cẩn thận đánh giá người này một chút.
Người gọi là Thứ Đao này khoảng tầm 27, 28 tuổi, mặc bộ đồ đen, trên mặt thoa kín màu nhưng vẫn lộ rõ vết sẹo dài trên trán, ánh mắt vô cùng sắc bén đang quan sát Nhiếp Ngôn. Mắt người này như mắt của diều hâu săn mồi, có thể xuyên thấu lòng người.
Nhiếp Ngôn không cách nào nhìn thấy suy nghĩ của Thứ Đao, người này giống không giống người thường. Nhiếp Ngôn biết, hắn và Tạ Dao vẫn chưa an toàn tuyệt đối, nếu Thứ Đao là một tên say máu thì hắn vẫn có thể giết sạch người ở đây. Nhưng chỉ bằng những lời đe dọa mà Thứ Đao nói với Quỷ Hỏa trước đó, không muốn ra tay với với phụ nữ và trẻ em, Nhiếp Ngôn cũng có cảm giác rằng tên Thứ Đao này sẽ không giết người bịt miệng.
“Chuyện hôm nay, ta hi vọng chỉ có 3 người chúng ta biết, nếu có người khác biết, các ngươi hẳn cũng biết hậu quả.” Thứ Đao lạnh lùng nói, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
Nhiếp Ngôn gật đầu, từ tốn nói: “Nếu có một người, ngươi không muốn làm lính đánh thuê nữa, cứ đến tập đoàn tài chính Nhiếp gia tìm ta.”
Loại người như Thứ Đao tuyệt đối là một thanh vũ khí giết người. Nếu có thể chiêu dụ hắn thì mình lại thêm một phần an toàn.
Bản lĩnh giết người cũng có thể dùng để bảo vệ người khác. Mỗi năm Thứ Đao đều lăn lộn trên chiến trường, đối phó với vài tên sát thủ, thích khách đương nhiên dễ dàng. Hơn nữa hắn lại tinh thông kỹ thuật làm nhiễu vệ tinh, trong thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng bất ngờ.
Người giống như Thứ Đao, tùy tiện đến một tập đoàn tài chính nào nộp đơn xin việc đều sẽ được chủ tịch tập đoàn đó mạnh tay trả lương, đồng ý mọi điều khoản.
“Bây giờ trên người ta đang dính hơn mười vụ án mạng, ngươi dám nhận không?” Thứ Đao liếc nhìn Nhiếp Ngôn, cười khinh miệt.
Nhiếp Ngôn nhìn hắn một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngươi dám tới, ta dám nhận.”
Loại người như Thứ Đao, kiêu ngạo bất tuân, nếu hắn tỏ vẻ sợ hãi sẽ bị khinh thường này.
Án mạng trong miệng Thứ Đao không biết là vụ nào, xem ra phải phái người điều tra một chút.
Nhiếp Ngôn biết, sớm muộn cũng có một ngày hắn ra tay với Tào Húc, lúc đó hai bên sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào để loại nhau. Có một cao thủ như Thứ Đao bên cạnh, dù gặp phải tình huống nguy hiểm cũng có thể trở tay.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước của mình, Nhiếp Ngôn có thể chắc chắn người như Thứ Đao tuyệt đối có thể xem như cao thủ đỉnh cấp. Lúc đầu Nhiếp Ngôn vẫn tưởng Thứ Đao chỉ cỡ tầm tầm như Quỷ Hỏa, nhưng sau khi so chiêu xong hắn mới biết, Quỷ Hỏa căn bản không cùng một cấp bậc với Thứ Đao.
Có một số người, bình thường đều cố ý giấu diếm thực lực, đến thời khắc quan trọng nhất họ mới bộc phát toàn bộ thực lực của mình. Nhiếp Ngôn cảm thấy Thứ Đao chính là một người như vậy.