Khả Khả, nàng không được phép xảy ra chuyện gì! Nếu nàng có làm sao, ta sẽ không tha thứ cho bản thân mình!
Võ Triển Long nhíu lại mày kiếm, hai mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí và không kiên nhẫn, chen vào đám người đang đứng hóng chuyện ven bờ ao.
"Cứu ta...!ọc ọc ọc..."
Ngay khi Võ Triển Long đến được bên cạnh hồ nước, đang định nhảy xuống cứu người thì thân ảnh màu tím nhạt thanh tĩnh liền đập vào trong mắt hắn, khiến hắn ngay lập tức bình tĩnh lại.
Tĩnh Khả Ngưng nhìn phu quân của mình hơi mất bình tĩnh thì khẽ nở một nụ cười an ủi, lắc lắc đầu không tiếng động truyền lời.
"Thiếp không sao, rất ổn, chàng đừng lo lắng!"
Võ Triển Long bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn nữ tử ở dưới hồ nước vẫn đang bì bõm chìm nổi.
Ngọc Tố Kim mặc bạch y thêu hoa mẫu đơn vàng vùng vẫy dưới nước, bởi vì dưới hồ có không ít dây hoa súng nên chưa hoàn toàn bị chìm xuống mà vẫn có thể ngoi lên kêu gào ồn ào.
Lõm bõm! Lõm bõm!
Hai thị vệ theo lệnh chỉ huy nhanh chóng tách đám người ra nhảy xuống cứu người, vớt Ngọc Tố Kim một thân rêu lá đầy bùn bẩn từ dưới hồ nước lạnh lên.
"Khụ khụ khụ..." Ngọc Tố Kim liên tục ho ra nước, đầu tóc bù xù bám đầy lá rêu xanh, phấn trang điểm trên mặt bị nước làm nhòe đi, nhìn qua vừa bẩn thỉu vừa xấu xí.
Bởi vì là y phục trắng nên khi dính nước sẽ trở nên có chút trong suốt, lại ôm sát vào cơ thể, mặc dù bẩn thỉu và nhếch nhác nhưng vẫn lộ ra những đường cong mượt mà gợi cảm.
Ngọc Tố Kim cũng rất nhanh ý thức được tình huống của bản thân lúc này, lập tức ôm chặt thân mình run rẩy cúi đầu rơi nước mắt.
"Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta! Không được phép nhìn ta!"
Nha hoàn nhanh chóng đưa lên một lớp áo choàng mới, khoác vào người nàng ta, lại cẩn thận đỡ nàng ta dậy, bước đi khập khiễng tiến đến hậu viên phía sau thay y phục.
"Thật mất mặt quá đi mất!"
"Tại sao nàng ta lại té xuống hồ nước vậy?"
"Ta cũng không rõ nữa! Lúc nghe tiếng động quay sang thì đã thấy nàng ta ở dưới nước rồi!"
"Có lẽ là bị trượt chân nên vậy."
Những thiên kim ghé đầu chụm tai lại bàn tán, nghi hoặc nhìn phương hướng Ngọc Tố Kim rời đi.
Hàn Băng chậm rãi thu lại bàn tay trước khi mọi người kịp nhận ra, làm như không có việc gì mà nâng bình rượu ngay bên cạnh tay lên tự rót vào ly của mình.
"Tiểu Phong, đệ..." Kha Vũ ngồi tại mâm nuốt nước miếng nhìn tình huống phát sinh phía bên hồ nước, có chút không dám tin.
Chỉ vài phút trước thôi, tiểu đệ của bọn hắn bỗng nhiên cầm lấy một hạt lạc phi thẳng về phía trước, chuẩn xác đụng trúng chân trái của tiểu cô nương bạch y đang vờ té ngã kia, khiến nàng ta hoàn toàn lệch hướng mà nhào thẳng vào hồ súng ngay đó.
"Đệ có làm gì sao?" Hàn Băng nghiêng đầu giả vờ khó hiểu, khẽ nâng ly rượu lên nhấp môi một cái.1
"...."
Mọi người ở đây đều thấy a! Bốn người, tám con mắt ngồi ở đây đều nhìn thấy a! Sao đệ lại có thể giả vờ vô tội như vậy được chứ?!
Bởi vì năm người lâu rồi không gặp nên không đứng dậy tham gia tiệc hoa mà ngồi tại chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, lại không ngờ Hàn Băng chỉ trong nháy mắt, không tiếng động gây ra chuyện lớn như vậy!
"Là do bạch y nữ tử kia giả vờ té ngã, hình như có ý đồ xấu muốn đẩy tử y cô nương đó xuống hồ." Tư Gia Lâm cũng nhìn thấy tình huống khi đó, ngay lập tức giải thích cho Hàn Băng.
"Tiểu đệ chỉ là trả lại hậu quả của việc xấu lên đầu kẻ chủ mưu thôi!"
"Ta vô cùng tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Phong đệ! Nhưng lần sau đệ có làm vậy nữa thì phải nhắc nhở ta một câu, để ta còn biết đường tránh né! Đột nhiên bị đệ tấn công, trái tim ta thật sợ hãi a!" Mạc La vỗ vỗ ngực trái thở dài một hơi.
Bỗng dưng bị viên lạc mà Hàn Băng bắn bay sượt qua khiến hắn suýt chút nữa đã đứng tim vì sợ hãi!
"Mạc ca, lá gan của huynh thật nhỏ quá nha!"
"Lá gan của lão tử từ trước đến giờ vẫn luôn nhỏ, chỉ những lúc cần to mới to thôi!" Mạc La tựa như rất tự tin về việc này, vỗ vỗ ngực nói.
Tư Đồ Vũ Thiên bởi vì vẫn luôn chú ý đến nàng nên cũng nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, khẽ nhướn mày hạ mắt.
Băng Nhi đúng là một nữ tử ngoài lạnh trong nóng a!
Sự việc nhỏ như vậy rất nhanh đã bị mọi người bỏ qua, mỗi người một cành hoa xinh đẹp mà di chuyển, tìm kiếm đối tượng thích hợp vừa ý.
Ngọc Tố Kim sau khi tắm rửa sạch sẽ thay y phục mới của cung nữ đưa cho liền trốn ở trong phòng không chịu ra ngoài, tức giận nắm chặt khăn tay đến rách nát, ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn về phía yến hội, gào thét ở trong lòng.
"Aaaaa! Tại sao lại như vậy chứ? Đáng lẽ ra người mất mặt chính là con hồ ly tinh Tĩnh Khả Ngưng kia mới đúng, nhưng tại sao lại là ta? Aaaaaa!"
Ngọc Tố Kim tức giận ném khăn tay nhàu nát vào lò than sưởi ấm trong góc phòng, nhìn chiếc khăn bén lửa rồi cháy rụi, tâm trạng bực tức của nàng ta mới dịu đi một chút.
Sau vài lần hít thở lấy lại bình tĩnh, Ngọc Tố Kim xoay người hướng tới cửa phòng đẩy ra, nha hoàn thân cận của nàng ta đã đứng ở ngay đó nhanh chân bước lên, động tác mau lẹ khoác lên người nàng ta một lớp áo choàng lông ngỗng màu hồng nhạt.
"Tiểu thư không sao chứ?! Có bị thương ở đâu không? Người làm nô tỳ lo quá!"
"Ta không sao.
Chuyện này không cần phải nháo lớn với phụ thân và mẫu thân, hiểu không?" Ngọc Tố Kim liếc nhìn tiểu nha hoàn đi theo mình đã lâu.
"Dạ vâng, nô tỳ biết rồi!"
Ngọc Tố Kim cầm chiếc quạt vải hình tròn trong tay che nửa mặt, chậm rãi đi tới hoa viên đang tổ chức yến hội.
Trên đường đi có vô số ánh mắt nhìn theo nàng ta rồi chỉ trỏ, thì thầm bàn tán.
Vô số cảm xúc đan xen trong lòng nhưng ngoài mặt, Ngọc Tố Kim vẫn nhẹ nhàng mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, tựa như kẻ trong lời bàn tán của mọi người không phải nàng ta, nhưng trong đầu âm thầm ghi nhớ từng khuôn mặt, từng cái tên đã bôi nhọ chỉ trỏ nói xấu nàng ta.
Tĩnh Khả Ngưng đứng bên cạnh Võ Triển Long ngắm nhìn hồ điệp được Mục Trúc gọi tới lúc biểu diễn còn lưu lại, cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ.
Hai người nắm tay nhau đứng yên tĩnh một chỗ, không ai nói câu nào nhưng lại tạo bên bầu không khí ấm áp dịu dàng không một người nào nữa có thể chen vào.
"Võ tướng quân phu nhân, lúc nãy đã làm cho phu nhân giật mình sợ hãi, là lỗi của tiểu nữ, tiểu nữ xin tạ lỗi với phu nhân." Ngọc Tố Kim nhún hạ người, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt e dè, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
"Ngọc tiểu thư quả thật đã làm phu nhân nhà ta giật mình.
Nếu đã biết bản thân làm phiền người khác như thế, vậy sau này mong Ngọc tiểu thư đây hãy tránh xa phu nhân của bản tướng một chút, đừng bao giờ tiến lại gần phu nhân của ta trong bán kính năm bước!" Võ Triển Long nhíu mày, lạnh lẽo nhìn nữ tử vừa tiến tới, vô cùng phũ phàng mà cảnh cáo nàng ta.
"Võ lang, là...!muội không phải cố ý mà, chàng có thể hay không đừng nặng lời như vậy?" Ngọc Tố Kim mím môi rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng thương nhìn hắn tựa như cực kỳ ủy khuất..
Danh Sách Chương: