Mục lục
Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Ca ca từng nói với đệ một câu nói như vậy, lúc đó đệ cũng không hiểu lắm, nhưng hình như bây giờ đệ hiểu rồi."
A Ngũ cảm nhận độ nặng trên tay áo biến mất, trong lòng khẽ thở dài một cái, có chút đau lòng khẽ xoa đầu tiểu tử.
"A Ngũ ca đi đường cẩn thận nhé! Sau này nếu có thể thì nhớ gửi thư cho đệ đấy!" Nam Thiên Sang mỉm cười lùi lại không còn bám lấy hắn như lúc nãy nữa.
"Được." Một đứa trẻ hiểu chuyện thật sự luôn khiến người khác cảm thấy đau lòng!
A Ngũ triệu hồi khế ước thú của mình ra, trước khi rời đi quay đầu nhìn tiểu tử được coi là nửa đồ đệ của mình một cái, thấy cậu vẫn đứng đó vẫy tay tạm biệt liền gật đầu, điều khiển linh thú rời đi.
Nam Thiên Sang nhìn bóng dáng xa khuất rồi biến mất của A Ngũ thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được ngồi xổm xuống bắt đầu khóc thút thít.
Vu Cầm yên lặng đứng bên cạnh tiểu tử cũng không an ủi, để mặc cậu khóc đến khi tự ngừng lại thì thôi.
Dù cho có hiểu chuyện cỡ nào đi chăng nữa thì một đứa trẻ mười tuổi vẫn rất khó để làm chủ cảm xúc, nếu không cho nó giải tỏa cảm xúc ra ngoài, sẽ rất dễ khiến cho đứa trẻ tự phong bế cảm xúc bản thân lại trong lòng.
"Hức...!Vu Cầm tỷ tỷ, Tố Phụng tỷ tỷ, sau này xin hai tỷ hức...!chỉ giáo nhiều hơn!" Nam Thiên Sang lau lau nước mắt, bởi vì mới khóc xong nên giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Ừm." Vu Cầm đơn giản gật đầu một cái, trong lòng hảo cảm với tiểu hài tử này tăng thêm một chút.

"Ngoan ngoan nhé! Sau này tỷ sẽ dạy cho đệ thật nhiều kiến thức hay!" Tố Phụng cúi người xuống bằng Nam Thiên Sang, mỉm cười xoa đầu cậu.
"Vâng."
...................
Hàn Băng phi thẳng vào rừng sâu, bắt gặp một đám Hắc Trư Nanh Hoàng linh thú đang ủi đất kiếm ăn, nhìn thấy nàng tiến tới liền kêu rú phát động tấn công.
"É! Éc éc éc!"
Tâm trạng không tốt lại có con mồi dâng lên tận cửa, nếu như không nhận lấy thì thật quá có lỗi với bản thân đi?!
Lách người tránh né linh thú lao đến, Hàn Băng nhanh nhẹn rút kiếm ra đánh trả.
Bịch bịnh bịch! Rầm rầm bịch!
Hắc Trư Nanh Hoàng ỷ vào cơ thể to lớn cùng số lượng áp đảo mà lao đến tấn công Hàn Băng, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh đi, bọn chúng không kịp đổi hướng liền đâm thẳng vào nhau, loạn thành một đoàn.
"Éc! Éc! É!"
Keeng! Keeng! Keeng!
Lưỡi kiếm trong tay nàng va chạm với răng nanh của bọn chúng tạo thành từng tia lửa đỏ rực, âm thanh phát ra khiến người khác liên tưởng đến hai thanh kim loại va chạm thật mạnh vào nhau.
Hàn Băng giống như không biết mệt là gì, ở giữa đám linh thú điên cuồng chém giết, nét mặt lạnh lùng vẫn như cũ chưa từng thay đổi dù chỉ một chút!
Tư Đồ Vũ Thiên! Nam nhân đó...!
Hình ảnh hai người khi ở cạnh nhau hiện lên trong đầu khiến nàng thoáng thất thần.
"Đáng chết!"
Mạnh mẽ tăng thêm một phần nội lực vào thân kiếm, Hàn Băng chém ngang một đường chặn lại Hắc Trư Nanh Hoàng lao tới.
Keeng! Bịch bịch! Rầm!
Một bên răng nanh của linh thú sau lần va chạm này liền gãy rớt, nhìn thấy linh thú đó đau đớn lăn lộn dưới đất, Hàn Băng liền đơn giản đánh ngất nó đi, đợi sau khi giải quyết hết những Hắc Trư Nanh Hoàng còn lại rồi tiện thể thu tất cả vào không gian.
"Tiểu Băng, anh thích em! Anh có thể theo đuổi em không?"
"Thân thể! Em hiểu chứ?"
"Ngươi là người của ta!"

"Không, ta sẽ gọi nàng là nương tử! Vi phu là phu quân của nàng, vậy nên nàng sẽ là nương tử của ta!"
Những ký ức của hai kiếp liên tục hiện lên, đan xen vào nhau trong tâm trí của Hàn Băng.
Lồng ngực khó chịu, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn lại vô cùng đau đớn.

Nàng không biết đó là cảm giác gì càng không muốn biết đó là cảm giác gì, nhưng thứ cảm xúc không thể nắm bắt đó khiến Hàn Băng rất bất an, đan xen với đó là sự sợ hãi vô cùng!
Điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là giải tỏa năng lượng của bản thân, khiến cả cơ thể lẫn tinh thần mệt mỏi mới giúp nàng không suy nghĩ lung tung, tập trung vào tu luyện!
"Écccccc!"
Tư Đồ Vũ Thiên theo tiếng đánh nhau mà tìm tới, nhìn thấy Hàn Băng đang ẩu đả với đàn linh thú cấp thấp một cách điên cuồng.
Khẽ nhíu mày nhìn lối tấn công đầy sát khí của Hàn Băng, hắn lo lắng nhìn những vệt máu trên y phục nàng, càng sợ nàng vô ý sẽ làm chính mình bị thương, nhưng hắn lại không thể bước vào trận chiến đó!
Hàn Băng đang phát tiết, hắn không thể nào chen ngang cảm xúc của nàng.

Điều đó rất dễ khiến nàng nội lực công tâm, tẩu hỏa nhập ma!
Hàn Băng tất nhiên cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Tư Đồ Vũ Thiên, động tác tấn công càng thêm quyết liệt, từng con Hắc Trư Nanh Hoàng ngã xuống dưới đất không gượng lên nổi.
Phập!
Bịch! Rầm!
Nhìn cơ thể to lớn của con lợn đen xì cuối cùng ngã xuống, Hàn Băng lau vết máu bắn dính trên mặt mình, không liếc nhìn hắn một cái liền xoay người rời đi.

Đám linh thú này nàng sẽ giải quyết sau khi quay lại!
Tư Đồ Vũ Thiên quang minh chính đại bám theo sau nàng, Hàn Băng đi hướng nào hắn theo hướng đó, nàng nhanh hắn nhanh, nàng chậm hắn chậm.
"Ngươi theo ta làm gì?" Hàn Băng không thể không dừng lại, quay người nhìn hắn nhíu mày.
"Ta là tướng công của nàng, nên tất nhiên nàng ở đâu ta ở đó rồi!" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười yêu mị.

"Ngươi...!ta không phải thê tử của ngươi, càng sẽ không cưới ngươi! Sau này ngươi đừng làm phiền ta nữa!" Hàn Băng lạnh lùng nhìn hắn, sau khi nói ra liền cảm nhận rõ trong lòng nàng hiện tại là một mảnh trống rỗng.
"Không!" Tư Đồ Vũ Thiên bước lên trước tiến đến gần nàng, khuôn mặt buồn bã tủi thân, lời nói nói ra khiến Hàn Băng thật sự rất cạn lời.
"Nàng tay cũng đã nắm, người cũng đã ôm, môi cũng đã hôn, chẳng lẽ còn không muốn chịu trách nhiệm với ta sao? Hơn hai mươi lăm năm ta giữ mình trong sạch đều bị nàng cướp hết rồi, nàng phải phụ trách ta chứ?!"
"Ngươi...!ngươi thay đen đổi trắng! Ăn nói hàm hồ vu khống người khác!" Hàn Băng mím môi tức giận.
"Phải không? Nàng không phải đã nắm tay ta, ôm ta, hôn ta rồi sao?" Tư Đồ Vũ Thiên dừng trước mặt Hàn Băng hơi cúi người nhỏ giọng.
"Vô sỉ! Rõ ràng là ngươi ép bức người khác, bây giờ còn muốn đổ oan sao?" Hàn Băng ngay lập tức rút kiếm ra tấn công.
"Ta không ép người khác, ta chỉ ép nàng!"
Tư Đồ Vũ Thiên nghiêng người tránh đi mũi kiếm của nàng, vẫn phúc hắc mà trêu trọc Hàn Băng.
Đáp lại hắn chính là từng đường kiếm khí mạnh mẽ sắc sảo, Hàn Băng không chút nương tay, dùng tám phần công lực mà đánh nhau với Tư Đồ Vũ Thiên.
Nàng vẫn luôn biết hắn rất mạnh, nhưng đến hiện tại giao đấu một lần nữa, nàng vẫn không thể thăm dò được thực lực của hắn thâm sâu đến đâu!
Cảm nhận được từ trên người Tư Đồ Vũ Thiên phát ra khí tức của linh khí, Hàn Băng có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, càng thêm nghi hoặc thân phận thật sự của nam nhân kỳ bí trước mặt này.
*cái này qua p2 của Linh Pháp đảo mn sẽ biết nhá, nhưng anh nhà thật sự là dùng linh khí đấy, mik k viết sai đâu kkkk.
So qua trên dưới trăm chiêu, cuối cùng Hàn Băng vẫn bị Tư Đồ Vũ Thiên đánh bại.

Thanh kiếm trong tay bị đánh bay cắm thẳng vào thân cây, còn nàng thì bị hắn giam giữ hai tay đè dưới mặt đất.
"..." Hàn Băng điều chỉnh hơi thở của bản thân, nhìn nam nhân đang ở phía trên giữ chặt nàng, cảm xúc khó chịu không biết tên dâng lên.
Hư hư, đọc đc bình luận ủng hộ của mn làm mik vui quá, aaaaaa ????????????! Cảm ơn mn đã ủng hộ miki nha, tiếp thêm động lực lắm lun á, tại vì miki là 1 dân lười chính hiệu nè???????????? Một lần nữa cảm ơn mn đã ủng hộ mình ạ!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK