“Con đàn bà chết tiệt, cho mày thể diện mà mày cũng không cần à!” Viên Tề thật sự muốn ra tay đánh Lâm Thanh Nham!
Nhưng hắn ta lại cảm thấy như bản thân đã gặp Lâm Thanh Nham ở đâu đó, thầm nghĩ cô gái này chắc có chút thế lực gì đó ở Dương Thành nên cũng không dám làm loạn.
Trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Lúc này, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đi đến nắm lấy tay Viên Tề: “Anh yêu, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Cô ta liếc nhìn Lâm Thanh Nham, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Là cô à? Lâm Thanh Nham?”
Lâm Thanh Nham cũng nhìn thấy cô ta, trên mặt hiện rõ vẻ khinh thường: “Tưởng Mai?”
Hóa ra, hai người bọn họ là bạn học đại học.
Lúc đó Lâm Thanh Nham xinh đẹp rực rỡ khiến Tưởng Mai vô cùng ghen tị, không ngừng đi đồn đại khắp nơi Lâm Thanh Nham là hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông.
Vì vậy mà Lâm Thanh Nham và Tưởng Mai đã cãi nhau một trận rất lớn, nhà trường phải vào cuộc xử lý nghiêm vụ việc Tưởng Mai tung tin đồn nhảm.
Lâm Thanh Nham không ngờ Tưởng Mai lại là bạn gái của Viên Tề!
Mà Viên Tề đã có bạn gái rồi mà lại còn ve vãn Lâm Thanh Nham, chứng tỏ cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì!
Nhưng quả thật Tưởng Mai cũng là loại tiện nhân, rất xứng đôi với Viên Tề!
“Lâm Thanh Nham, mày lại đi câu dẫn người yêu của tao à?”
Nhìn thấy kẻ thù cũ, Tưởng Mai tức giận đến đỏ bừng mặt, lập tức dùng mọi lời lẽ xấu xa để bôi nhọ Lâm Thanh Nham.
“Tao câu dẫn hắn á?”
Lâm Thanh Nham liền bật cười: “Mày bớt ảo tưởng ở đây đi, bạn trai mày là loại người thế nào mày cũng không biết à? Hắn ta đến bắt chuyện với bọn tao mà bọn tao còn không thèm tiếp chuyện nữa chứ đừng nói là tao phải đi câu dẫn hắn ta!”
Trương Vãn Thanh cũng hùng hồn nói: “Tưởng Mai, tôi nói cho cô biết, muốn quản thì quản cho tốt thằng bạn trai của cô, đừng để hắn ta lăng nhăng ong bướm bên ngoài!”
Sắc mặt Tưởng Mai lập tức trở nên khó coi: “Viên Tề của tôi hoàn hảo cực phẩm như vậy, sao có thể có ý gì với bọn mày được chứ? Thật nực cười!”
Cô ta kéo Viên Tề lại, nũng nịu hỏi: “Anh yêu, anh nói xem, có phải bọn họ cố ý quyến rũ anh không?”
Viên Tề oán hận Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh vừa rồi đã từ chối mình nên hắn vội vàng gật đầu, mặt đầy vẻ ngạo mạn nói: “Đúng vậy, bọn họ hỏi số điện thoại của anh, anh không cho thì họ liền bám lấy anh không tha!”
“Em yêu, may mà em đến đây kịp lúc! Nếu không, bọn họ sẽ còn dây dưa mãi không thôi!”
Nói xong, Viên Tề đắc ý nhìn Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, mũi hếch lên trời.
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh tức giận đến mức không nói nên lời vì sự hèn hạ của Viên Tề: “Hai người đúng là trời sinh một cặp, đều không biết xấu hổ!”
“Lâm Thanh Nham!”
Tưởng Mai lập tức khóc lóc om sòm: “Ai mới là kẻ không biết xấu hổ? Chúng mày câu dẫn bạn trai của tao mà còn dám cãi?”
“Tao hiểu rồi, tụi mày chắc chắn thấy bạn trai tao có tiền lại đẹp trai phong độ, nên không kiềm chế được bản thân mà đi quyến rũ anh ấy chứ gì!”
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn bọn họ!
Điều này khiến Lâm Thanh Nham tức giận đến mức đầu ong ong: “Bạn trai tao còn đẹp trai hơn hắn ta gấp vạn lần, loại đàn ông như hắn ta đi xách giày cho bạn trai tao còn không xứng, tao cần gì phải đi quyến rũ hắn ta làm gì hả?”
Trương Vãn Thanh cũng tức giận đến toàn thân run rẩy!
“Ha ha ha…”
Tưởng Mai lại cười khinh miệt: “Bạn trai của mày mà đẹp trai hơn á? Bọn tao nghe nói, hắn ta là một tên công tử bột ăn bám mày mà!”
“Hắn ở đâu? Gọi hắn ra đây xem nào! Tao ngược lại đang rất tò mò, hắn có cửa so với bạn trai tao được một ngón tay không!?”
Viên Tề bên cạnh lập tức đứng thẳng lưng, còn dùng tay vuốt tóc, hắn mười phần tự tin vào vẻ đẹp trai và tài năng của mình!
Đúng lúc này!
Một chiếc siêu xe với tiếng động cơ gầm rú dữ dội lao đến, sau đó một chiếc Lamborghini màu đỏ rực rỡ đỗ lại ở chỗ đỗ xe vip của khách sạn.
Cực kỳ sang trọng!
“Ôi trời! Chiếc này không phải là xe thể thao Bugatti Veyron phiên bản giới hạn sao?”
“Mà toàn cầu chỉ bán 100 chiếc, giá thấp nhất cũng phải tám tỷ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được!”
“Đây là thiếu gia nhà ai vậy? Quá lợi hại!”
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc và ghen tị, thậm chí cả Lâm Thanh Nham và Tưởng Mai cũng nhìn xuống.
Xoạt xoạt!
Cửa xe chậm rãi mở ra, một người đàn ông mặc vest xám cao cấp bước xuống.
Đó là một khuôn mặt tuấn lãng vô song, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, cùng khí chất xuất chúng nổi bần bật giữa đám đông, toát lên vẻ đẹp trai, phong độ hoàn mĩ.
Thân hình hắn rắn rỏi, mạnh mẽ, đôi chân dài trong bộ vest thẳng tắp, dáng người hoàn toàn không thua kém bất kỳ siêu mẫu nào!
Người đàn ông ấy, dù là bản thân hay chiếc siêu xe tốc độ, đều đủ sức để hút mọi ánh nhìn!
“Đẹp trai quá!!”
“Đây là minh tinh mới nổi sao? Sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Nhiều chị em phụ nữ không thể không liếc nhìn, bên cánh đàn ông cũng ồ à thán phục, đến cả Viên Tề cũng cảm thấy bản thân mình không thể sánh bằng.
“Bạn trai tao đến rồi!”
Lâm Thanh Nham đột nhiên lên tiếng, khiến Viên Tề và đám bạn sững sờ, sau đó bọn họ cười ầm lên:
“Cái tên công tử bột được bao nuôi như bạn trai mày thì làm sao có cửa để lái được siêu xe phiên bản giới hạn đắt đỏ thế này chứ hả?”
“Mặt mũi tên này còn điển trai hơn cả minh tinh, làm sao lại làm bạn trai mày được? Thật nực cười!”
Nghe bọn họ nói vậy, Lâm Thanh Nham nhếch mép, cố ý vẫy tay về phía Diệp Huyền: “Diệp Huyền!”
“Thanh Nham, Vãn Thanh!”
Diệp Huyền ngẩng đầu bước đi, khí thế ngút trời, toát lên vẻ sang trọng và cao quý.
“Anh yêu!”
Lâm Thanh Nham ôm chầm lấy Diệp Huyền, áp tai vào tai hắn thì thầm: “Rất đẹp, lúc anh xuất hiện bên ngoài quả thực đẹp trai đến ngỡ ngàng, khiến bọn em nở mày nở mặt!”
Diệp Huyền không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng anh lại vô cùng thông minh tinh ý, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Vì vậy, Diệp Huyền lập tức vui vẻ ôm lấy chiếc eo thon thả của Lâm Thanh Nham, vẻ mặt đầy dịu dàng hỏi: “Thanh Nham, tối nay em xinh đẹp quá, anh có đến trễ không?”
“Không trễ, anh đến rất đúng lúc…”
Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền với ánh mắt đong đầy tình cảm, đôi môi đỏ mọng vô cùng quyến rũ.
Hai người bọn họ thân mật bên nhau, khiến người ta nhìn vào liền cảm nhận được tình yêu nồng cháy giữa bọn họ.
Trương Vãn Thanh với EQ cao cũng đã cố gắng giữ khoảng cách với Diệp Huyền để Lâm Thanh Nham có cơ hội tỏa sáng.
“Cái gì?”
Thấy vậy, sắc mặt Tưởng Mai lập tức trở nên tái nhợt, trong lòng ghen tị vô cùng!
Viên Tề cũng tức giận không nói nên lời!
Chỉ cần có mắt thì ai cũng đều nhìn ra được Diệp Huyền hơn Viên Tề về mọi mặt!
So sánh với Diệp Huyền, Viên Tề quả thực như một gã nhà quê!
“Tưởng Mai, cô đã tin bọn tôi chưa?” Trương Vãn Thanh khinh bỉ nhìn Tưởng Mai: “Bạn trai của Thanh Nham, Diệp Huyền đây, xuất sắc như vậy, cô ấy cần gì phải đi quyến rũ loại đàn ông như hắn ta?”
“Viên Tề, anh về soi gương lại đi, xem xem bản thân có điểm nào hơn được Diệp Huyền? Sao bọn anh có thể mặt dày vu khống oan uổng Thanh Nham quyến rũ mày chứ?”
“Anh đúng là cái loại người vừa xấu xí vừa ảo tưởng!”
Lâm Thanh Nham tức khắc vui vẻ.
Cô không ngờ rằng Trương Vãn Thanh, một cô gái ngoan ngoãn từ trước đến nay, cũng có lúc sắc bén như vậy!
Thật đáng yêu!
Sau khi Diệp Huyền, vị chân mệnh thiên tử xuất hiện, những lời vu khống Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh của Tưởng Mai và Viên Tề đã bị vạch trần!
Mọi người xung quanh đều không khỏi cười nhạo rầm vang!
Tất cả cùng nhau chế giễu Tưởng Mai và Viên Tề.
“Các người!”
Tưởng Mai vừa tức giận vừa xấu hổ, dùng sức lay Viên Tề: “Anh yêu, anh nhìn xem bộ dạng của họ kìa, anh mau dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời đi!”
Viên Tề cũng cảm thấy mất mặt, lập tức trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Tao là giám đốc tập đoàn Viên thị, tập đoàn Khổng thị là chỗ dựa lớn của bọn tao!”
“Tao khuyên mày tốt nhất nên nêu gương cho bọn chúng quỳ xuống xin lỗi chúng tao, sau đó ngoan ngoãn cút ra ngoài! Bằng không, tao sẽ bắt mày quỳ xuống liếm giày cho tao thì tao mới bỏ qua!”
Câu nói này vừa dứt, mọi người xung quanh đều bất ngờ, tên khốn này lại là người của tập đoàn Khổng thị, hèn gì lại có thể cao ngạo ngông cuồng đến như thế!
Tất cả bọn họ đều là nhân tài xuất chúng trong một lĩnh vực, có thể không ai biết Viên Tề là ai, nhưng chắc chắn ai cũng sẽ biết tập đoàn Khổng thị và danh tiếng của Khổng gia.
Là một trong năm gia tộc quyền lực nhất Dương Thành, đến cả công lý trắng đen hay đúng sai cũng đều phải nể nang bọn họ ba phần!
Nhìn thấy ánh mắt đầy kiêng dè của bọn họ, Viên Tề trong nháy mắt trở nên vô cùng kiêu ngạo: “Tụi mày dám đụng chạm đến tao, còn không mau quỳ xuống!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền bật cười.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Ngông cuồng như vậy thì chắc là hắn hoàn toàn không biết rằng tất cả mọi người của Khổng gia ở Dương Thành vừa bị mình giết sạch vào buổi trưa rồi, đoán chừng tình hình này chưa được công bố cho công chúng!”
Viên Tề nhìn thấy Diệp Huyền lại cười, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi: “Còn dám đứng đó cười? Tao thấy mày đúng là chán sống rồi…”
Bốp!
Lời nói này còn chưa xong thì Diệp Huyền đã đột nhiên tát Viên Tề một phát, khiến hắn ta quay vòng vòng ba trăm sáu mươi độ rồi ngã sõng soài xuống đất.
Chương 217: Người phụ nữ ngu ngốc
“Má ơi!”
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Huyền đánh Viên Tề, họ nhao nhao mở to hai mắt nhìn!
Họ không ngờ rằng Diệp Huyền lại không để Tập đoàn Viên Thị là Tập đoàn Khổng Thị vào mắt? Còn đánh Viên Tề trước mặt bao nhiêu người?
“Mày dám đánh tao?”
Viên Tề liều mạng bò lên, vẻ mặt vặn vẹo chỉ tay vào Diệp Huyền: “Nếu tấn công tao thì chẳng khác nào không coi trọng nhà họ Khổng, mày coi như xong đời! Xong đời mày rồi!”
Bốp!
Diệp Huyền cầm lấy tay Viên Tề, dùng sức vặn mạnh một cái, ngón tay của hắn ta lập tức bị bẻ thành một hình vòng cung quái dị!
Ngay sau đó, Diệp Huyền lại tát hắn ta một cái!
“Cái loại như anh mà còn dám tung tin đồn nhảm, nói phụ nữ của tôi quyến rũ anh?”
“Tôi đây đang chống lại nhà họ Khổng đấy, đánh tên tay sai của nhà họ Khổng là anh đấy, thì sao?”
Giọng nói của Diệp Huyền rất to và rõ ràng, cái tát vang vọng thanh thuý, khí thế kinh người!
“A!”
Viên Tề lại bị đánh mạnh đến mức mắt nổi đom đóm, mặt sưng thành đầu lợn!
“Anh yêu!”
Tưởng Mai bị doạ đến sợ hãi, tiến tới đỡ Viên Tề dậy, tức giận hét lên: “Cái tên khốn này, sao mày dám đánh người yêu của tao? Muốn chết à?”
Cô ta liếc nhìn hai vệ sĩ của Viên Tề: “Còn chờ gì nữa? Phế hắn đi!”
“Ồ!”
Lúc này hai vệ sĩ mới phản ứng lại, vội vàng tấn công Diệp Huyền từ hai phía!
“Ha ha!”
Diệp Huyền thậm chí không nhấc mí mắt lên, nhấc chân đá một phát, nháy mắt khiến đối phương không còn sức chiến đấu!
“Oa!”
Động tác nhanh chóng và dứt khoát của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh sùng bái, vỗ tay không thôi: “Tuyệt vời! Quá tuyệt vời!”
“Chuyện này…”
Viên Tề và Tưởng Mai nhất thời hoảng sợ, dù sao hai vệ sĩ này đều là lính đặc chủng xuất ngũ nhưng lại bị Diệp Huyền đánh bại dễ dàng!
Người xung quanh cũng đồng loạt nhìn Diệp Huyền, mọi người đều rất tò mò Diệp Huyền là ai mà ngay cả nhà họ Khổng cũng không sợ.
“Mày xong đời! Tuyệt đối xong đời rồi!”
Tuy Viên Tề sợ hãi nhưng vẫn phách lối như trước, hét vào mặt Diệp Huyền: “Nhị gia nhà họ Khổng cũng sẽ tham gia cuộc đấu giá này. Chuẩn bị quan tài cho mình đi!”
Nói xong hắn ta đang định gọi điện cho Khổng Hổ để ông ta phái cao thủ đến xử lý Diệp Huyền, với tư cách là tổng giám đốc của Tập đoàn Viên Thị, Viên Tề luôn được Khổng Hổ coi trọng!
Người xung quanh không khỏi lắc đầu thở dài: “Người tên Diệp Huyền này chọc đến nhà họ Khổng, e rằng không có kết cục tốt đẹp gì! Hắn quá non dạ!”
Tưởng Mai nhìn thấy Viên Tề gọi điện cho nhị gia nhà họ Khổng thì lập tức kiêu căng hơn, phách lối chửi bới:
“Lâm Thanh Nham, bọn mày đúng là không biết điều, chúng tao sẽ lập tức bắt bọn mày quỳ xuống cầu xin chúng tôi!”
Diệp Huyền hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt họ, trái lại còn cười lạnh nói: “Nếu như anh gọi Khổng Hổ, tôi khuyên anh nên tỉnh lại, bởi vì sẽ không có người trả lời đâu!”
Viên Tề liếc nhìn Diệp Huyền một cái, căn bản không thèm nói chuyện với Diệp Huyền, hắn ta chỉ nghĩ đến việc sau khi gọi điện cho Khổng Hổ thì sẽ cho Diệp Huyền biết chữ “chết” viết như thế nào!
Nhưng không ai có thể nghĩ tới!
Viên Tề gọi liên tục bốn, năm lần, nhưng đúng như Diệp Huyền nói, hoàn toàn không có ai nghe máy!
“Chuyện này là sao?”
Viên Tề cau chặt mày, trong lòng nhanh chóng dâng lên nỗi sợ hãi, hắn ta lại gọi điện cho tâm phúc của Khổng Hổ, nhưng vẫn không có người nghe máy!
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Tất cả nhân vật cấp cao của nhà họ Khổng đều không trả lời điện thoại của mình?”
Tim Viên Tề đập nhanh dữ đội, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra có gì đó không ổn!
Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền, phát hiện sắc mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh và thong dong, trong lòng hắn ta ngược lại càng thêm hoảng loạn!
“Sao tên này biết không ai trong nhà họ Khổng nghe điện thoại?”
“Có lẽ hắn có tin tức gì đó mà mình chưa biết?”
Viên Tề có thể trở thành tổng giám đốc cũng không phải là người lỗ mãng, lúc này cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi!
Dù sao hắn ta hiểu được, người tên Diệp Huyền này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài!
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ cơ thể hắn ta!
“Anh yêu, người nhà họ Khổng có tới không?”
Tưởng Mai vẫn đang háo hức chờ đợi để trả thù Lâm Thanh Nham!
“Ha ha......”
Diệp Huyền không nhịn được cười: “Đồ ngu, cô không thấy đầu người đàn ông của cô chảy đầy mồ hôi lạnh sao?”
“Câm cái miệng mày lại!”
Tưởng Mai tức giận hét lại, nhưng khi cô ta quay lại nhìn thì thấy mặt của Viên Tề đổ đầy mồ hôi lạnh và sắc mặt hắn ta tái nhợt.
“Chuyện này…”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cũng khiếp sợ, dường như hiểu rằng vì Diệp Huyền nên Viên Tề mới sợ hãi như vậy!
“Anh yêu, anh sao thế?”
Tưởng Mai nhịn không được hỏi.
“Câm miệng!”
Viên Tề nghiến răng nghiến lợi gầm lên, hù chết Tưởng Mai, nhưng hắn ta lại không để ý tới cô ta, nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Hôm nay coi như mày gặp may, đi thôi!”
Nói xong, Viên Tề kéo Tưởng Mai đi!
Hắn ta đánh không lại Diệp Huyền, cũng không thể kêu cứu!
Nếu không nhanh chóng rời đi, chẳng lẽ chờ chết sao?
Rời đi mới là lựa chọn sáng suốt!
Quần chúng vây xem lúc này mới gật đầu, Viên Tề này không phải là người liều lĩnh!
Nhưng không ai ngờ tới Tưởng Mai lại bắt đầu nổi cơn thịnh nộ: “Anh yêu, tại sao chúng ta phải rời đi? Anh nói sẽ đánh chết tên khốn này mà, còn yêu cầu Lâm Thanh Nham quỳ xuống xin lỗi em?”
“Tôi kêu cô câm miệng!”
Viên Tề cố nén lửa giận quát, nhưng trong lòng lại lo lắng sau khi Diệp Huyền nghe được những lời Tưởng Mai nói thì sẽ không buông tha họ!
Quả nhiên!
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng nói: “Viên Tề, anh vu khống người phụ nữ của tôi, còn muốn tôi quỳ xuống, bây giờ nói đi là đi?”
“Cái gì…”
Tim Viên Tề đập thình thịch, dưới sự uy hiếp của Diệp Huyền, hắn ta chỉ có thể đứng yên!
Thế nhưng, Tưởng Mai vẫn ngu ngốc đến mức còn mắng Diệp Huyền: “Anh yêu tao chỉ lười so đo với bọn mày mà thôi. Bọn mày còn được đằng chân, lân đằng đầu sao?”
“Hơn nữa, Lâm Thanh Nham, tao khuyên mày nên nhanh chóng đưa người đàn ông của mày đi đi, đừng la hét khắp nơi và xúc phạm những người mà các người không đủ khả năng xúc phạm! Chúng tao muốn đi lúc nào thì đi, cần hắn đồng ý sao?”
Nghe được những lời của Tưởng Mai, Viên Tề cảm thấy vô cùng cay đắng, hận không thể xé Tưởng Mai ra thành từng mảnh, ông đây thực sự không có đầu óc mới tìm một người phụ nữ như vậy làm bạn gái của mình!
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói gì, Diệp Huyền đã ra tay, dùng một tay túm lấy gáy Viên Tề: “Muốn đi cũng được, đập nát miệng người phụ nữ này cho tôi!”
“Sau đó quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi và người phụ nữ của tôi. Nếu không, tôi sẽ chặt đứt ba cái chân của anh, hoặc để anh ngày mai không còn thấy được mặt trời!”
Nói xong, Diệp Huyền đánh một phát vào bụng Viên Tề, hắn ta lập tức cảm nhận được nội tạng của mình như bị ép lại, đau đến mức không muốn sống nữa!
“Mười giây, nhớ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của anh!”
Diệp Huyền buông Viên Tề ra.
Hắn làm vậy bởi vì cách tốt nhất để đối phó với một người phụ nữ như Tưởng Mai là để chỗ dựa đắc ý của cô ta là Viên Tề tự đánh cô ta!
“Chết tiệt!”
Viên Tề khom lưng, lục phủ ngũ tạng đau nhức, bây giờ hắn ta muốn đi cũng đã muộn!
Thế là Viên Tề càng hận Tưởng Mai hơn!
Nếu như không phải Tưởng Mai hống hách, khiêu khích Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền dữ dội như vậy thì mọi chuyện đã không phát triển thành ra như bây giờ!
Vì thế hắn ta cố chịu đựng đau đớn, trừng mắt nhìn Tưởng Mai!
“Anh yêu, sao anh lại nhìn chằm chằm em như thế…”
Cuối cùng Tưởng Mai cũng cảm thấy sợ hãi: “Anh yêu, chẳng lẽ anh thật sự ngoan ngoãn nghe theo lệnh của hắn, tới đánh em sao?”
Chương 218: Đệ nhất hào môn
“Anh yêu, anh đừng xúc động. Không phải chỉ là một tên Diệp Huyền thôi sao? Anh có thể tùy ý đối phó với hắn!”
Tưởng Mai nhìn thấy Viên Tề muốn đánh mình thì sợ hãi đến mức nhanh chóng lùi lại!
Bốp!
Tuy nhiên, cuối cùng Viên Tề vẫn dốc hết toàn lực rồi tát mạnh vào mặt Tưởng Mai!
“A!”
Tưởng Mai kêu thảm một tiếng, bị đánh ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Viên Tề, anh, anh thật sự đánh em?”
“Tôi không những đánh cô, mà còn muốn đập nát mặt cô!”
Viên Tề tức giận nói: “Nếu không có cô, tôi đã đi khỏi đây từ lâu rồi! Đều là cô đắc tội người mà tôi không nên đắc tội, hại chết ông đây!”
Nói xong, Viên Tề dùng hai tay liều mạng tát Tưởng Mai, chẳng mấy chốc mặt cô ta đầy máu, răng văng ra khắp sàn, khuôn mặt lõm xuống!
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Tưởng Mai kêu rên liên hồi nhưng Viên Tề vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đánh cho đến khi Tưởng Mai bất tỉnh mới dừng lại!
“Đáng đời!”
Nhìn thấy Tưởng Mai bị Viên Tề đối xử tàn nhẫn như vậy, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cảm thấy vô cùng hả dạ!
Đáng lẽ con khốn này phải gặp kết cục này từ lâu rồi mới phải!
Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, số phận của Tưởng Mai khiến cô cảm thấy báo thù thật sảng khoái, mọi oán khí thời đại học của cô đều tan biến!
“Diệp Huyền, cảm ơn anh!”
Lâm Thanh Nham nhịn không được nhẹ nhàng ôm Diệp Huyền rồi hôn lên mặt hắn, lông mày tràn ngập sự ngưỡng mộ!
“Ha ha.”
Diệp Huyền cũng rất vui vẻ, liếc mắt Viên Tề: “Còn chờ cái gì?”
“Tôi……”
Viên Tề hiểu ý của Diệp Huyền, lập tức quỳ mạnh xuống nói: “Rất xin lỗi, là tôi đã vu oan cho hai người đẹp quyến rũ của anh!”
“Là tôi không biết đúng sai, bị hai người đẹp từ chối nên mới sinh lòng muốn trả thù!”
“Tôi cúi đầu xin lỗi mọi người. Xin hãy tha thứ cho tôi!”
Những người chứng kiến nhìn thấy Viên Tề quỳ xuống, lập tức bắt đầu chế giễu: “Vừa rồi kiêu ngạo làm gì để rồi bây giờ phải nhục mặt! Tội gì khổ như thế chứ!”
“Ác giả ác báo, do hắn ta tự tìm đến!”
Viên Tề xấu hổ, nhưng lúc này hắn ta hoàn toàn không dám nói lời nào.
“Biến!”
Diệp Huyền lạnh lùng nói, lãng phí thời gian cho loại rắc rưởi như hắn ta cũng không có ích lợi gì, dù sao Viên Tề là người nhà họ Khổng, Cục Cảnh sát nhất định sẽ bắt hắn ta đi.
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Viên Tề gượng cười một tiếng, thậm chí còn không để ý đến Tưởng Mỹ vẫn còn hôn mê, một mình chạy trốn, sợ Diệp Huyền hối hận lại bắt hắn ta lại!
“Tên khốn này thật sự không có nghĩa khí!”
Lâm Thanh Nham chế nhạo, không khỏi cảm thấy thương xót cho Tưởng Mai vẫn bất tỉnh trên mặt đất.
Cô ta coi như tự gây nghiệt, không thể sống!
Không đáng thương xót!
“Hai người đẹp, chúng ta vào đi!”
Diệp Huyền hơi cong môi, nhìn thấy dáng người duyên dáng của Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh thì tâm trạng càng thoải mái hơn.
Đồng thời, hắn cũng khá mong đợi buổi gặp mặt từ thiện ngày hôm nay.
Bởi vì hắn lợi dụng mối quan hệ với Trình Giang Nam để biết trước cuộc đấu giá sẽ có bảo vật mà hắn định mua để tạo bất ngờ cho hai người đẹp!
“Diệp Huyền, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh một trái một phải kéo cánh tay của hắn, ba người bước vào hội trường, tâm trạng mỗi người đều có vô cùng tốt!
Bên kia.
Sau khi Viên Tề rời đi, hắn ta gọi thêm vài cuộc cho nhị gia nhà họ Khổng, Khổng Hổ, nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Rốt cuộc đám người nhị gia nhà họ Khổng bị sao vậy?”
Viên Tề hoàn toàn không nghĩ ra.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát chạy tới, dừng lại trước mặt hắn ta, đội trưởng nói với giọng lạnh lùng:
“Viên Tề, anh bị tình nghi cấu kết với các quan chức cấp cao của nhà họ Khổng phạm tội kinh tế và gây thương tích cho người khác, xin phối hợp chúng tôi trở về trong cục tiếp nhận điều tra!”
Trong lúc nói chuyện, đội trưởng đã tịch thu điện thoại của Viên Tề, đẩy thẳng hắn ta vào xe cảnh sát.
Lúc này, Viên Tề cuối cùng cũng hiểu được, nhà họ Khổng đã xảy ra chuyện lớn!
“Nhị gia nhà họ Khổng đâu? Tôi muốn gặp ông ấy!”
Viên Tề trừng mắt nhìn họ: “Nếu không có nhị gia nhà họ Khổng ở đây, tôi không nói lời nào.”
“Ha ha.”
Đội trưởng cười lạnh nói: “Khổng Hổ xuống địa ngục rồi, muốn gặp ông ta thì chắc anh cũng phải xuống đó mới gặp được!”
“Cái gì?”
Hai mắt Viên Tề trợn tròn, không thể tin được!
Khổng Hổ là nhị gia nhà họ Khổng, một trong năm gia tộc lớn mạnh và giàu có ở Dương Thành, ông ta thực sự đã chết? Ai đã làm chuyện này?
Đồng thời tại sao không có tin tức nào rò rỉ ra ngoài?
Nhưng Viên Tề lập tức nghĩ tới Diệp Huyền!
Rõ ràng không có tin tức gì nhưng Diệp Huyền lại biết nội tình!
Chẳng lẽ Diệp Huyền chính là người đã giết chết Khổng Hổ?
Lúc này, toàn thân Viên Tề bắt đầu sợ hãi đến phát run!
…
Bên trong hội trường, dòng người tấp nập.
Dù sao đây cũng là buổi đấu giá từ thiện, các công ty ở hầu hết các ngành nghề ở Dương Thành đều cử người đến tham dự, cho nên rất náo nhiệt.
“Diệp Huyền, cậu tới rồi!”
Gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Công Thiên, cùng con trai, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu và vợ chủ động vẫy tay gọi, tươi cười rạng rỡ!
Diệp Huyền cười nói: “Hai người đẹp dẫn tôi tới đây mở mang tầm mắt.”
“Haha, cậu quá khiêm tốn.”
Lưu Công Thiên khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: “Nhà họ Phùng và nhà họ Khổng có không ít ân oán với chúng ta, hôm nay họ nhất định sẽ lợi dụng cuộc đấu giá này để cạnh tranh ác ý với chúng ta. Chúng ta muốn đấu giá cái gì, họ nhất định sẽ đấu giá cái đó!”
Giang Kim Bưu cũng cau mày: “Nếu như vậy sẽ khiến chúng ta vượt quá số tiền đấu giá, nếu thua thì không biết mặt mũi bỏ đâu!”
Đối với sự lo lắng của hai người, Diệp Huyền cười nói: “Không sao đâu, mọi người không cần lo lắng, nhà họ Phùng hay nhà họ Khổng đều sẽ không có người tới tham gia.”
“Sẽ không có người tới?”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc: “Năm nào họ cũng tới tham gia đấu giá từ thiện, hôm nay sao lại không phái người tới đây được?”
Diệp Huyền không nói gì nhiều, chỉ nói: “Có lẽ họ bề bộn nhiều việc.”
“Chúng ta ngồi xuống đi, lát nữa nói chuyện tiếp.”
Diệp Huyền dẫn Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đến chỗ của Tập đoàn Lâm Thị.
Đột nhiên, Giang Kim Bưu hiểu ra ý của Diệp Huyền: “Không phải nhà họ Phùng và nhà họ Khổng không có thời gian tới, mà là họ không có cách nào tới!”
“Không có cách nào tới?”
Lưu Công Thiên nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, cũng nghĩ tới một khả năng: “Có khả năng Khổng Hổ nhà họ Khổng và Phùng Kim Long nhà họ Phùng đều không còn sống nữa?”
“Ôi!”
Trong lòng mọi người chấn động, lập tức hiểu ra: “Nếu họ đều chết rồi, vậy thật sự là không thể tới được! Chẳng lẽ là Diệp Huyền giết họ?”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lập tức muốn hỏi Diệp Huyền, nhưng lúc này người chủ trì đã lên sân khấu, mời tất cả khách mời vào chỗ, cuộc đấu giá sắp bắt đầu.
“Lát nữa hỏi lại sau, nếu bây giờ chúng ta đến đó, sợ sẽ gây phiền toái cho Diệp Huyền!”
Lưu Công Thiên cố nén sự phấn khích của mình, sau đó nhắn cục trưởng Hình để hỏi về nhà họ Phùng và nhà họ Khổng.
Cục trưởng Hình không nói trắng ra mà chỉ lập lờ nước đôi: “Mấy ngày nữa mọi người sẽ hiểu, mọi người nhất định phải trân trọng tình bạn với Diệp Huyền!”
“Chuyện này……”
Sau khi Lưu Công Thiên xem tin nhắn xong, lập tức đưa cho vợ chồng Giang Kim Bưu, hai người trong nháy mắt khiếp sợ không thôi: “Không sai mà, Diệp Huyền ra tay với nhà họ Phùng và nhà họ Khổng!”
Họ không quên chuyện đêm qua Diệp Huyền nói muốn thôn tính toàn bộ tài sản của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng.
Khi đó họ còn tưởng rằng Diệp Huyền chưa hành động nhanh như vậy, nhưng ai ngờ hắn thực sự hành động nhanh đến thế!
Nói làm liền làm, tuyệt không kéo dài!
Đã vậy còn làm được, sức mạnh của hắn thật đáng sợ!
Lúc này, bên ngoài hội trường vang lên tiếng xôn xao, Lưu Công Thiên cùng Giang Kim Bưu liếc nhau, ánh mắt đột nhiên trầm xuống: “Nhà họ Phùng và nhà họ Khổng không thể tới, nhưng sao người nhà họ Thạch lại tới đây?”
Diệp Huyền nghe thấy xung quanh ồn ào, trong mắt hiện lên ánh cười: “Nhà họ Thạch trong truyền thuyết, gia tộc giàu có số một ở Dương Thành, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?”
Chương 219: Cùng mục tiêu
Ở cửa hội trường.
Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền dẫn một cô gái trẻ đi vào, theo sau là bốn vệ sĩ, khí thế hung hãn, mọi người xung quanh đều chào hỏi.
“Thạch đổng, cô Thạch, xin chào!”
“Thạch đổng, đã lâu không gặp!”
“Ừ, chào mọi người.”
Người đàn ông trung niên không hề tỏ ra nhiệt tình trước sự nịnh nọt của mọi người mà chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Người phụ nữ trẻ nâng cằm cao ngạo với vẻ mặt lạnh lùng.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu đen khoét sâu, lụa đen ôm lấy đôi chân dài, khiến cô ta mang theo vẻ đẹp của người đẹp lạnh lùng.
“Chủ tịch Thạch Trấn của Tập đoàn Thạch Thị? Tổng giám đốc Thạch Thắng Nam? Tại sao họ lại ở đây?”
Lâm Thanh Nham không khỏi ngạc nhiên sau khi nhìn thấy họ.
Diệp Huyền không khỏi thắc mắc: “Sao vậy, sao họ không thể tới?”
Lâm Thanh Nham lắc đầu giải thích: “Trong các cuộc đấu giá từ thiện trong năm năm gần đây, nhà họ Thạch chưa bao giờ tham gia. Họ luôn trực tiếp quyên góp tấm séc một trăm triệu.”
“Hơn nữa, việc kinh doanh của Tập đoàn Thạch Thị phần lớn đều được giao cho đội kinh doanh. Hai cha con hiếm khi xuất hiện trong những bữa tiệc như thế này, họ rất kín tiếng và thần bí.”
“Xem ra, trong cuộc đấu giá này có thể có bảo vật mà người nhà họ Thạch coi trọng, thậm chí còn đích thân tới đây.”
Nghe được lời Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền khẽ cau mày, thầm nghĩ: “Không phải họ có hứng thú với bảo vật mà mình nhắm tới chứ? Nếu là thật thì sẽ rất thú vị đây.”
Cha con Thạch Trấn ngồi bàn giữa trong năm bàn ở hàng ghế đầu, đây là chỗ ngồi dành riêng cho năm gia tộc giàu có.
“Thạch đổng, sao mọi người lại tự mình tới đây?”
Lưu Công Thiên ở một bên cười hỏi.
“Chúng tôi tới ngồi một chút thôi.”
Thạch Trấn cười nói: “Lục lão gia, Giang tổng, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nhìn nhau, đồng thời giơ tay về phía Thạch Trấn nói: “Dạo này Thạch lão gia thế nào rồi?”
Thạch Trấn khẽ gật đầu: “Cha tôi vẫn mạnh khoẻ, cảm ơn mọi người đã quan tâm!”
Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa ba gia tộc có vẻ khá tốt.
Nhưng trên thực tế, với tư cách là một trong năm gia tộc giàu có, nhà họ Lưu, nhà họ Giang và nhà họ Thạch khó tránh khỏi sẽ có cạnh tranh kinh doanh ở nhiều ngành nghề khác nhau.
Tuy nhiên, nhà họ Thạch rất khiêm tốn, trong khi nhà họ Lưu và nhà họ Giang lại rất có đầu óc kinh doanh, tuân theo quy tắc giang hồ, sẽ không phải không từ thủ đoạn như nhà họ Phùng và nhà họ Khổng.
Bên cạnh ông là con gái lớn của nhà họ Thạch - Thạch Thắng Nam liếc nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy hai mỹ nữ xinh đẹp ngồi ở bàn của Tập đoàn Lâm Thị, cô ta không khỏi kinh ngạc.
Điều khiến cô ta ngạc nhiên không phải là hai người đẹp Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, mà là có một người đàn ông ngồi giữa hai người đẹp.
“Người đàn ông này có tài đức gì mà có thể cùng lúc chiếm được tình cảm của hai người đẹp?”
Trong mắt Thạch Thắng Nam hiện lên vẻ khó hiểu, hỏi cô thư ký xinh đẹp.
Cô thư ký xinh đẹp thấp giọng giải thích: “Người đàn ông này tên là Diệp Huyền. Theo thông tin của chúng ta, hắn là động lực chính thúc đẩy sự trỗi dậy nhanh chóng gần đây của Tập đoàn Lâm Thị.”
Những lời này đủ để chứng minh rằng nhà họ Thạch tuy kín đáo và bí ẩn nhưng họ cũng vô cùng hùng mạnh, mạng lưới tình báo của họ có thể điều tra được bất cứ chuyện gì.
“Hắn là Diệp Huyền?”
Thạch Thắng Nam cười nói: “Hắn rất đẹp trai, nhưng tôi không biết có phải là kiểu ngoài mạnh trong yếu không, trái lại tôi muốn xem hắn thực sự có bản lĩnh hay không.”
Bên kia, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt của Thạch Thắng Nam, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm: “Chẳng lẽ đại tiểu thư nhà họ Thạch cũng coi trọng vẻ ngoài tuấn tú của Diệp Huyền sao?”
Diệp Huyền cũng cảm nhận được ánh mắt của Thạch Thắng Nam, nhưng hắn không nghĩ gì, ngược lại hắn muốn xem thực lực thực sự của nhà họ Thạch, dù sao nhà họ Thạch là gia tộc giàu có nhất Dương Thành.
Không lâu sau, cuộc đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Bảo vật đầu tiên xuất hiện chính là tượng Bạch Ngọc Quan m trong suốt như pha lê và vô cùng tinh xảo, ngay khi bước ra sân khấu đã thu hút sự chú ý của khán giả.
Giá khởi điểm là tám triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất 500 ngàn.
“9 triệu!”
“10 triệu!”
“12 triệu!”
Dù sao đây cũng là một buổi dạ tiệc từ thiện, những người giàu có này ra giá rất quyết liệt, chỉ trong thời gian ngắn giá đã tăng vọt lên 20 triệu!
“Từ thiện mà, ít nhiều đều đáng giá.”
Lưu Công Thiên giơ tay hô: “50 triệu!”
“Ồ!”
Khán giả trong hội trường ồ lên, sau đó là những tràng pháo tay như sấm, mức giá này chắc chắn là cao nhất.
Nhà họ Lưu đúng là một trong những gia tộc giàu có, quá ngang tàng!
Diệp Huyền vui vẻ: “Buổi đấu giá từ thiện quả nhiên là một cơ hội tuyệt vời để khoe khoang cũng như nâng cao danh tiếng!”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh thấy Diệp Huyền vui vẻ như vậy thì trong lòng mừng thầm, hai người nhìn nhau như có điều muốn nói: “Dường như hắn còn chưa phát hiện ra cái gì!”
Hai người đẹp đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, hai người sẽ bắt Diệp Huyền đi!
Cuộc đấu giá diễn ra suôn sẻ, các doanh nhân tại hiện trường đều góp không ít, cũng giành được bảo vật yêu thích của mình.
Không lâu sau, cuộc đấu giá tiến vào giai đoạn cuối, bảo vật cuối cùng sắp xuất hiện.
Hai người phụ nữ xinh đẹp đẩy một chiếc xe trưng bày ra, trên tủ trưng bày phía có hai chiếc vòng cổ hồng ngọc sang trọng và xa hoa.
Bất kể kiểu dáng hay kết cấu của bảo thạch đều có thể thấy được sự đắt đỏ cho dù chỉ nhìn bằng mắt thường.
Đặc biệt là mặt dây chuyền bảo thạch đỏ rực rỡ, khiến tất cả ánh đèn lấp lánh của hội trường đều bị lấn át.
Ngay khi hai chiếc vòng cổ hồng ngọc vừa xuất hiện, toàn bộ hội trường chấn động, không ít người nhận ra chúng.
“Đây không phải là quà mà mấy năm trước đại sứ nước ngoài đã mang tới khi đến thăm Hoa Quốc sao? Nghe nói cuối cùng bị Phiền Chiến Vương mang về bảo tàng Dương Thành cất giữ!”
“Tên của chúng là Nụ cười và phước lành của Venus, tượng trưng cho tình yêu không hề sợ hãi, nóng bỏng và vĩnh cửu! Không ngờ lại may mắn được nhìn thấy hai chiếc vòng cổ này trong cuộc đấu giá hôm nay!”
Tất cả quan khách, đặc biệt là các quý cô và người đẹp có mặt đều nhìn hai chiếc vòng cổ với đôi mắt long lanh.
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cũng không nhịn được kinh ngạc, đôi mắt họ cũng lấp lánh: “Nụ cười và phước lành của Venus, ngay cả cái tên cũng thơ mộng và đẹp như tranh...”
Diệp Huyền thấy họ thích như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, tối nay hắn đến tham dự chính là vì chiếc vòng cổ này, đây là món quà tuyệt vời dành cho hai người đẹp!
Cùng lúc đó, tại bàn của nhà họ Thạch, Thạch Thắng Nam cũng nở nụ cười kiên quyết: “Nhất định phải có được báu vật này!”
Đúng như Diệp Huyền nghĩ, Thạch Thắng Nam tham dự bữa tiệc này là vì cặp vòng cổ này!
“Giá khởi điểm cho lần đấu giá này là 60 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất 1 triệu!”
Sau khi người điều hành cuộc đấu giá dứt lời, bầu không khí trong hội trường lập tức nóng đến đỉnh điểm!
“65 triệu!”
“70 triệu!”
“72 triệu!”
Những người giàu có tại hiện trường không hẹn mà cùng bắt đầu ra giá, tất cả đều muốn lấy hai chiếc vòng cổ này cho người phụ nữ của mình hoặc con gái của họ!
Vì vậy, giá đã nhanh chóng lên tới 100 triệu!
Sự nhiệt tình của mọi người vẫn đang tăng lên!
Lúc này, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu giơ tay lên: “200 triệu!”
Là một kẻ cuồng cưng chiều vợ, Giang Kim Bưu luôn rất rộng lượng với vợ mình là Vương Lệ, ông dùng tiền không hề nương tay!
Vương Lệ lập tức cười rạng rỡ!
“Ồ!”
Những người có mặt tại hiện trường xôn xao: “Một phát đã tăng 100 triệu? Đây là tài lực của gia tộc giàu có!”
Những người cạnh tranh cũng chỉ có thể chùn bước!
Lưu Công Thiên và con trai biết rằng Giang Kim Bưu muốn tặng cho Vương Lệ nên không giành với ông.
“Chú Giang, cháu cũng thích chiếc vòng cổ này.”
Lúc này, Thạch Thắng Nam hơi cong đôi môi đỏ mọng lên, lộ ra nụ cười kiên quyết.
Sắc mặt Giang Kim Bưu thay đổi.
Hóa ra đây chính là mục đích nhà họ Thạch tham gia cuộc đấu giá từ thiện này!
“Xin mời cô Thạch.”
Giang Kim Bưu đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
“Được, vậy tôi ra giá.”
Thạch Thắng Nam mỉm cười, giơ cánh tay ngọc lên hô: “300 triệu!”
“Ồ!”
Hội trường lại chấn động!
“Thạch Thắng Nam thế mà trực tiếp đưa ra giá 300 triệu, quả nhiên chỉ có nhà giàu mới có thể đánh bại nhà giàu!”
“Xem ra tối nay có trò hay để xem rồi!”
Sau khi Giang Kim Bưu và Thạch Thắng Nam cùng ra giá, bầu không khí trên khán đài trở nên vô cùng sôi động!
Lâm Thanh Nham thì thầm: “Giang Kim Bưu nổi tiếng là cưng chiều vợ mình. Chiếc vòng cổ này chắc chắn là dành cho vợ ông ấy!”
“Nhưng không ngờ rằng Thạch Thắng Nam lại cạnh tranh với Giang Kim Bưu, vừa mở miệng đã tăng lên 100 triệu, thật sự quá quyết đoán!”
Trương Vãn Thanh ở bên cạnh khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp trở nên nghiêm túc: “Lần này chỉ sợ chú Giang gặp vấn đề nan giải rồi, chưa chắc đã tranh lại nổi với nhà họ Thạch.”
Nhìn thấy hai người đẹp nghiêm túc như vậy, trong lòng Diệp Huyền vui mừng: “Thanh Nham và Vãn Thanh vẫn chưa biết hai chiếc vòng cổ này chính là bất ngờ mình muốn tặng họ! Haha!”
Chương 220: Thạch gia phách lối
Trong lòng Diệp Huyền cười trộm, chờ mang đến cho Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh một bất ngờ lớn.
Người bán đấu giá hét lớn: “Cô Thạch ra giá 300 triệu, ai muốn tiếp tục đấu giá không?”
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa rơi vào Giang Kim Bưu.
Những người khác cũng đồng loạt nhìn ông.
“Ha ha...”
Trong mắt Giang Kim Bưu lóe lên tia lạnh lẽo, tiếp tục ra giá: “350 triệu!”
“Ồ!”
Hiện trường vang lên những tiếng cảm thán, nhưng còn chưa kịp hạ giọng, Thạch Thắng Nam lại giơ tay lên, hét lên dứt khoát: “400 triệu!”
“Ồ!”
“Ồ!”
Hội trường kêu lên rồi lại trầm xuống, mọi người đều lộ ra nụ cười kinh ngạc: “Đây quả thực là quá trâu bò rồi!”
“Bốn trăm triệu…”
Nụ cười tự tin trên mặt Giang Kim Bưu cứng đờ, ông không ngờ người phụ nữ Thạch Thắng Nam này lại có thể ra tay ngang tàng như vậy!
“Người phụ nữ này thật khó đối phó!”
Giang Kim Bưu chửi rủa trong lòng, Vương Lệ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thạch Thắng Nam hành động quả quyết như vậy, xem ra nhất định phải thắng!”
Mọi người xung quanh cũng thưởng thức Thạch Thắng Nam.
Nhà họ Thạch thực sự có tài lực!
Suy cho cùng, ở Dương Thành, tập đoàn dưới danh nghĩa nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu có tổng tài sản khoảng 50 đến 60 tỷ, nhưng tài sản của Tập đoàn Thạch Thị đã vượt quá 100 tỷ.
Đây là gia đình giàu có số một tuyệt đối ở Dương Thành.
Trong những năm gần đây, hành động của Tập đoàn Thạch thị ở Dương Thành rất bí ẩn và kín đáo vì họ đang cố gắng hết sức để gia nhập Thương hội Giang Nam, nhưng không có ngoại lệ, họ đều thất bại!
Nhưng năm nay họ có vẻ rất tự tin có thể gia nhập Thương hội Giang Nam, như thể được cao nhân tương trợ.
Cách đó không xa, Lâm Thanh Nham thấp giọng nói: “Diệp Huyền, em nghĩ rằng Thạch Thắng Nam và cha cô ta sẽ đến cuộc đấu giá từ thiện này là vì lấy hai chiếc vòng cổ này để đưa cho nhân vật lớn nào đó!”
“Nếu chú Giang Kim Bưu xung đột với nhà họ Thạch chỉ vì chiếc vòng cổ này, ảnh hưởng đến việc nhà họ Thạch vào Thương hội Giang Nam, thì nhà họ Thạch nhất định sẽ ghi hận ông ấy!”
Nghe Lâm Thanh Nham nói, Diệp Huyền nghi hoặc liếc nhìn Lâm Thanh Nham:
“Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này em thông minh hơn rất nhiều, tầm nhìn của em đã rộng rất nhiều! Chẳng lẽ là bởi vì yêu đương với anh sao?”
Trương Vãn Thanh che miệng cười khúc khích: “Có lẽ do gần đây chị Thanh Nham vẫn luôn học tập. Dù sao thì chị ấy cũng có anh Diệp Huyền làm gương mà! Ha ha!”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nham lập tức đỏ bừng, cô nhẹ nhàng đánh vào ngực Diệp Huyền:
“Hai người cùng nhau chọc em đúng không? Hừ, em không ngồi với hai người nữa...”
Diệp Huyền cười ha hả, đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc của cô: “Chúng ta đang khen ngợi em. Để xem Giang Kim Bưu có thể lấy được hai sợi dây chuyền này không!”
Bên kia, trên bàn của Giang Kim Bưu.
“Thạch tiểu thư đã ra giá 400, Giang tổng có tăng giá không?”
Người chủ trì vô cùng khách khí hỏi.
Thạch Thắng Nam kiêu ngạo như một con công, hoàn toàn không có để Giang Kim Bưu vào mắt, dường như đang nói: “Nếu chú có can đảm thì cứ tiếp tục tăng giá, tối nay nhà họ Thạch của tôi chắc chắn phải có được hai chiếc vòng cổ này!”
Điều này khiến Giang Kim Bưu rất không vui, họ đều xuất thân giàu có, dựa vào cái gì mà nhà họ Giang lại phải nể mặt nhà họ Thạch?
Quả thật buồn cười!
Nếu trực tiếp nhận thua, người ngoài sẽ cho rằng nhà họ Giang không phải là người của giới thượng lưu!
Giang Kim Bưu cắn răng, tiếp tục tăng giá: “450 triệu!”
“500 triệu!”
Thạch Thắng Nam hoàn toàn không cho người chủ trì cơ hội lên tiếng, tiếp tục không khách khí tăng giá, lấy khí thế kiên quyết trấn áp Giang Kim Bưu, thật sự không cho ông chút mặt mũi nào!
Những người xem đều bị sốc, Thạch Thắng Nam quá cường hãn!
Giang Kim Bưu vô cùng khó xử, lạnh giọng nói: “Nhà họ Thạch không hổ là gia tộc giàu có nhất, ra giá kiểu này chẳng khác nào ép người khác đến khó thở!”
Câu nói này rõ ràng là trách Thạch Thắng Nam không biết cư xử!
Có cần thiết phải hùng hổ dọa người như vậy không?
Không hề cho Giang Kim Bưu chút mặt mũi nào?
Không ngờ Thạch Thắng Nam lại chế nhạo nói: “Chú Giang không thở được thì uống trà đi, nhà họ Thạch chúng tôi từ trước đến nay làm việc luôn hào sảng như vậy!”
Câu nói này càng không nể mặt Giang Kim Bưu, nói rõ nếu như nhà họ Giang không có năng lực thì ngoan ngoãn uống trà đi, nhà họ Thạch không cần các người dạy phải làm gì!
Cha của Thạch Thắng Nam, Thạch Trấn, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời nào, chỉ ung dung uống trà, hiển nhiên ủng hộ Thạch Thắng Nam.
Điều này có lẽ là do nhà họ Thạch có thực lực, nhưng cũng có ý coi thường Giang Kim Bưu!
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn thấy chuyện này cũng rất tức giận: “Nhà họ Thạch này thật sự quá phách lối, thái độ như thể không cho phép ai tranh giành với họ!”
Đối mặt với điều này, Giang Kim Bưu lập tức nổi giận, giơ tay lên: “550 triệu!”
“600 triệu!” Thạch Thắng Nam không chút do dự tăng giá.
Giang Kim Bưu gần như phát điên lập tức.
Không phải ông không cho phép Thạch Thắng Nam tăng giá, mà là ông rất bất mãn với cách làm không có chút tình người này!
Có thể tăng giá nhưng dù sao cũng phải theo quy tắc, như vậy không được sao?
Không thể đợi vài giây được sao?
Quả thật phách lối đến cực điểm!
Nhìn thấy Giang Kim Bưu tức giận đến mức toàn thân phát run, Lưu Công Thiên ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Giang lão đệ, vì chuyện như vậy mà tức giận thì không đáng.”
Vương Lệ cũng nhỏ giọng nói: “Ông xã, em biết anh tốt với em, biết anh yêu em là được rồi, chiếc vòng cổ này không có cũng không sao, anh đừng tức giận.”
Nói xong, Vương Lệ nắm lấy tay Giang Kim Bưu, ánh mắt đầy dịu dàng.
Là quân sư đằng sau Giang Kim Bưu, người phụ nữ này cũng có những thủ đoạn không tầm thường.
“Được!”
Giang Kim Bưu bất đắc dĩ lắc đầu: “Bà xã, tôi nghe bà, tôi không tức giận, không cần thiết!”
Nói xong, Giang Kim Bưu xua tay ra hiệu sẽ không tăng giá nữa.
Hiện trường chấn động!
“Ông trùm bất động sản không tăng giá nữa!”
“Quả nhiên xét về nhiều tiền thì vẫn là nhà họ Thạch thắng rồi!”
“...”
Nghe được lời xì xầm của đám đông, Thạch Trấn và Thạch Thắng Nam không khỏi cười lên, như thể đã đoán trước được chiến thắng của mình.
“Nếu đã vậy, chúng ta đã có quà để tặng khi tham dự tiệc sinh nhật của nhân vật lớn kia rồi!”
“Nhà họ Thạch chúng ta có thêm cơ hội gia nhập Thương hội Giang Nam.”
Thạch Thắng Nam nghĩ thầm, vô cùng hưng phấn.
Đúng như lời của Lâm Thanh Nham, nhà họ Thạch đúng thật đang có ý định dùng chiếc vòng cổ này làm quà tặng cho một nhân vật lớn nào đó!
“Thạch tiểu thư quả nhiên tuổi trẻ tài cao!”
Giang Kim Bưu cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không che giấu sự khó chịu với Thạch Thắng Nam.
“Cũng tàm tạm.”
Thạch Thắng Nam cũng cười lạnh: “Không có lý do gì mà nhà họ Thạch không lấy được bảo vật mình coi trọng. Dù sao nhà họ Thạch chúng tôi cũng có thực lực!”
Giang Kim Bưu khẽ run lên, suýt nữa bị sự kiêu ngạo của Thạch Thắng Nam làm cho tức giận.
Lưu Công Thiên, Lâm Thanh Nham, Trương Vãn Thanh và những người khác cũng cảm thấy khó chịu thay cho Giang Kim Bưu.
Nhưng họ còn có thể làm gì khác?
Nhà họ Thạch rất giàu có, tài sản gần gấp đôi nhà họ Giang.
Nếu tiếp tục ra giá, cuối cùng Giang Kim Bưu sẽ là người thua cuộc.
“Thạch tiểu thư ra giá 600 triệu, còn có ai ra giá nữa không?”
Người chủ trì hỏi theo quy tắc nhưng anh ta biết ở đây không ai có thể cạnh tranh được với nhà họ Thạch!
Những người theo phe nhà họ Thạch vui mừng: “Xét về tiền bạc thì chắc chắn là nhà họ Thạch sẽ thắng rồi!”
“Nhà họ Thạch quả nhiên là gia tộc giàu có nhất, cô Thạch quả thật quyết đoán phi phàm!”
Thạch Thắng Nam cảm thấy vô cùng thoải mái!
Ngay lúc Thạch Thắng Nam đang cực kỳ tự tin và kiêu ngạo chờ đợi kết quả được công bố thì Diệp Huyền giơ tay:
“Một tỷ!”