• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Tránh xa cô ấy ra

Thạch

Thắng Nam lập tức tưởng tượng ra hình ảnh bàn tay Diệp Huyền nhào nặn ngực cô

ta, mặt cô ta đột nhiên nóng bừng lên:

“Tên khốn

đó nhất định sẽ nhân cơ hội làm gì đó với mình…”

“Không,

tuyệt đối không được! Mình không thể chấp nhận anh ta chạm vào ngực tôi!”

Thạch

Thắng Nam không thể đối mặt với tình huống bị Diệp Huyền có hành vi sàm sỡ đối

với mình!

Từ bé cô

ta đã rất bảo thủ, lại còn có yêu cầu cao, đừng nói đến chuyện để đàn ông chạm

vào ngực mình, ngay cả hôn môi cô ta cũng chưa từng thử qua!

Nhìn thấy

vẻ mặt sửng sốt của Thạch Thắng Nam, Thạch Trấn cho rằng cô ta đang sợ hãi, nên

nhẹ giọng an ủi nói:

“Đừng lo

lắng, cha nhất định sẽ tìm danh y giúp con giải quyết hết mọi chuyện!”

Thạch

Thắng Nam khẽ gật đầu, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh Diệp Huyền cười đùa

tí tửng, không sao xua tan đi được!

“Tên khốn

nạn này, chẳng lẽ kiếp trước mình có thù gì với anh ta sao?”

Thạch

Thắng Nam cắn môi, trong lòng càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ.

Bên kia.

Diệp Huyền

và Bác sĩ Trương cùng nhau trở về y quán.

“Ha ha ha!

Hôm nay thật sự sảng khoái quá đi!”

Bác sĩ

Trương vì đối phó được Chung Hàn mà cảm thấy vô cùng thoải mái, khuôn mặt nở nụ

cười rạng rỡ!

Trương Vãn

Thanh ở một bên nghe nói Diệp Huyền đã thay Bác sĩ Trương giải tỏa được cơn uất

ức, cũng vô cùng vui vẻ nói: “Anh Diệp Huyền, anh lợi hại quá!”

Nói rồi

Trương Vãn Thanh liền chủ động ôm chầm lấy Diệp Huyền!

Diệp Huyền

cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đúng lúc

này, điện thoại của Diệp Huyền reo lên. Người gọi đến không phải đại tiểu thư

của Thạch gia Thạch Thắng Nam, mà là Diệp Thanh Di từ Diệp gia.

“Diệp

Huyền tiên sinh, ông nội muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, anh và Bác sĩ Trương

tối nay có rảnh để đến dự không? Anh cũng có thể dẫn bạn bè đi cùng nếu anh

muốn!”

Giọng nói

của Diệp Thanh Di rất ngọt ngào, Trương Vãn Thanh nghe thấy liền lập tức cảm

thấy căng thẳng.

“Sinh nhật

của cô?”

Diệp Huyền

cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại dù sao mình cũng rảnh rỗi, hơn nữa hắn cảm

nhận được, người thi triển tà thuật rất có thể sẽ xuất hiện tại sinh nhật Diệp

Thanh Di!

Diệp Huyền

là người chính trực, không thể nào dung túng cho những kẻ tu luyện tà thuật hay

lợi dụng tà thuật để làm hại người khác.

“Được, gửi

địa chỉ và thời gian tổ chức bữa tiệc qua cho tôi đi.”

Diệp Huyền

cười sảng khoái trả lời.

“Được!”

Diệp Thanh

Di vô cùng vui vẻ, sau khi cúp điện thoại cô liền lập tức tỉ mỉ chọn trang phục

cho buổi tiệc.

“Anh Diệp

Huyền…”

Trương Vãn

Thanh nhìn thấy Diệp Huyền thoải mái cười, liền ghen tị nói: “Anh thật hạnh

phúc, được đại mỹ nữ mời đến dự sinh nhật nha.”

Nhìn thấy

vẻ mặt đáng yêu của cô, Diệp Huyền không nhịn được cười nói: “Vốn dĩ anh còn

muốn rủ em đi cùng, nhưng xem ra em không có hứng thú, vậy thì thôi vậy.”

“Ai không

có hứng thú chứ!”

Trương Vãn

Thanh vội vàng tranh luận, nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyền cười to, cô lập tức

biết mình bị trêu chọc: “Anh Diệp Huyền, anh lại chọc em nữa rồi!”

Nói xong,

Trương Vãn Thanh giả vờ giận dỗi bỏ đi, Diệp Huyền liền chạy đến ôm lấy cô vào

lòng: “Đừng đi mà, tối nay em mà không đi cùng anh, anh phải theo người khác thì

phiền phức lắm!”

Trương Vãn

Thanh lập tức vui vẻ trở lại, mỉm cười ôm Diệp Huyền nói: “Chị Thanh Nham nói

đúng, anh Diệp Huyền gặp ai cũng yêu!”

“Ha ha!”

Diệp Huyền

cười ha hả, tâm trạng rất tốt.

Lâm Thanh

Nham lo lắng khi biết Diệp Huyền đi dự sinh nhật, nhưng tối nay cô phải tham

gia một sự kiện lớn, nên chỉ dặn dò Trương Vãn Thanh phải trông chừng Diệp

Huyền cẩn thận.

Trương Vãn

Thanh cũng suy nghĩ cách ăn mặc để thu hút mọi sự chú ý của Diệp Huyền, không

thể để hắn bị Diệp Thanh Di kia quyến rũ.

“Giờ vẫn

còn sớm, chúng ta đến Thủy Long Cư xem tình hình Dương Duy thế nào đi.”

Lời đề

nghị của Diệp Huyền lập tức khiến Trương Vãn Thanh tò mò. Cô biết Dương Duy

muốn bái Diệp Huyền làm thầy, mấy ngày nay đang rèn luyện không ngừng nghỉ, vô

cùng hăng hái.

Trên đỉnh

Vân Thủy sương mù vẫn bao phủ, Dương Duy thì mồ hôi nhễ nhại. Tuy nhiên, sau

mấy ngày rèn luyện, anh ta đã không còn ngã quỵ giữa lưng chừng núi.

Dù chưa

thể leo lên đến đỉnh núi trong bốn mươi phút, Diệp Huyền cũng nhận ra được sự

kiên cường và quyết đoán của Dương Duy.

Chàng trai

này tuy có nội lực yếu kém nhưng ý chí thoát khỏi kiếp phế vật lại vô cùng mãnh

liệt.

Anh ta

quyết tâm thực hiện cho bằng được mục tiêu leo lên đỉnh núi trong bốn mươi

phút.

Thời gian

trôi qua rất nhanh, bầu trời dần dần tối sầm lại, bữa tiệc cũng sắp sửa bắt

đầu.

“Bây giờ

tôi mệt và đói quá đi mất!”

Dương Duy

tắm rửa xong, bụng đã réo vang. Diệp Huyền cười nói: “Cùng tôi đi dự sinh nhật

Diệp gia tiểu thư đi, ở đó chắc chắn sẽ có không ít món ăn ngon đang chờ chúng

ta!”

Dương Duy

lập tức nuốt nước miếng: “Cảm ơn đại ca và chị dâu đã cho em cơ hội được mở

rộng tầm mắt!”

Tại sân

vườn của Diệp gia.

Vì Diệp

Thanh Di đã khỏi bệnh, mọi người trong Diệp gia đều vui vẻ, nên bữa tiệc sinh

nhật càng thêm long trọng, nhiều quan lại quyền quý cũng được mời đến.

“Quy mô

hoành tráng quá!”

Diệp Huyền

nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, trong mắt ánh lên sự tự tin.

Bác sĩ

Trương cùng Trương Vãn Thanh đi trước, họ đến chào hỏi Diệp lão gia.

Bữa tiệc

được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, bày biện đủ loại món ngon. Diệp Huyền

vốn là người thích ăn uống, Dương Duy sau một phen rèn luyện cũng trở nên háu

ăn hơn. Hai người tìm một chỗ rồi bắt đầu chén chú chén anh.

“Bọn họ là

ai vậy, vừa mới đến đã cắm đầu vào ăn uống!”

“Có phải

là mấy cái loại đến ăn chực không?”

Những vị

khách không biết Diệp Huyền và Dương Duy nhìn thấy họ ăn uống ngon miệng mà lại

còn ăn mặc bình thường thoải mái, không nhịn được liền bàn tán xôn xao. Ánh mắt

họ chất chứa đầy vẻ khinh thường.

Một người

đàn ông mặc vest trắng kiêu ngạo nhất, quát lớn với Diệp Huyền và Dương Duy:

“Dừng lại đi! Diệp Thanh Di tiểu thư sắp ra rồi đó!”

Diệp Huyền

vốn sảng khoái, chẳng quan tâm người khác nghĩ gì. Hắn chỉ lướt nhìn người đàn

ông mặc vest trắng rồi nói với Dương Duy: “Đừng để ý đến hắn, chúng ta ăn tiếp

đi, đói bụng quá cũng không tốt.”

“Đại ca

nói đúng!”

Dương Duy

gật đầu lia lịa, ăn càng lúc càng hăng say hơn.

Người đàn

ông mặc vest trắng tức tối nghiến răng: “Từ đâu ra mấy cái đồ nhà quê, dám

không nghe lời Uông Thuyên tôi nói vậy hả?”

Tên này là

Uông Thuyên, là con trai thứ ba của Uông gia, gia tộc giàu có ở tỉnh lị. Anh ta

từ tỉnh lị đến đây để chúc mừng sinh nhật Diệp Thanh Di.

Uông gia

là đại gia tộc ở tỉnh lị, nổi tiếng với môn võ Uông gia. Đời đời nhà họ dùng võ

lập thân, võ quán gặt hái nhiều vinh quang, có vị thế cao trong giới võ thuật.

Vì vậy,

khi thấy Diệp Huyền không biết thân phận của mình mà còn thậm chí không thèm để

ý đến lời nói của anh ta, Uông Thuyên vô cùng tức giận.

Lúc này,

Diệp Thanh Di xuất hiện dưới sân trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, khoe trọn đường

cong gợi cảm. Vẻ đẹp quyến rũ cùng khí chất thanh tao của một tiểu thư con nhà

gia giáo càng khiến cô trở nên thu hút mọi ánh nhìn.

Tiếng reo

hò vang lên khắp nơi, Diệp Huyền cũng không khỏi trầm trồ: “Không ngờ khi ăn

mặc cầu kỳ, Diệp Thanh Di lại đẹp đến vậy.”

“Thanh

Di!”

Uông

Thuyên, người luôn say mê Diệp Thanh Di, liền cho người hầu đẩy ra một chiếc

bánh gato chín tầng hoành tráng: “Đây là quà sinh nhật anh đích thân chọn cho

em đó!”

Mọi người

xung quanh liền lập tức vỗ tay tán thưởng: “Uông thiếu gia quả thật rất có tâm

khi tặng một món quà ý nghĩa như vậy!”

“Diệp tiểu

thư hạnh phúc quá đi à, nếu được nhận món quà lãng mạn như thế, tôi chắc chắn

sẽ cảm động đến phát khóc mất!”

Lời khen

ngợi và tâng bốc không ngừng vang lên bên tai khiến Uông Thuyên không khỏi mỉm

cười đắc ý.

Tuy nhiên,

Diệp Thanh Di chỉ nhếch miệng cười nhẹ: “Cảm ơn Uông thiếu gia.”

Phản ứng

lạnh nhạt của Diệp Thanh Di khiến Uông Thuyên thất vọng. Khi anh ta đang chuẩn

bị tìm cách lấy lòng cô thì anh ta lại thấy Diệp Thanh Di nhìn chằm chằm vào

Diệp Huyền với ánh mắt lấp lánh!

“Diệp

Huyền tiên sinh, anh đến rồi à!”

Diệp Thanh

Di len lỏi qua đám đông, tiến đến chỗ Diệp Huyền, nồng nhiệt đưa tay ra:

“Thay mặt

toàn bộ gia tộc họ Diệp, tôi chào đón anh đến đây! Thật vui khi được gặp lại

anh!”

“Cảm ơn.”

Diệp Huyền

mỉm cười đáp lại, nắm tay Diệp Thanh Di: “Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp.”

“Thật

sao?”

Lời khen

của Diệp Huyền khiến Diệp Thanh Di nở nụ cười rạng rỡ. Hai người họ nắm tay

nhau mãi không buông, hoàn toàn khác biệt so với thái độ lạnh nhạt trước đó của

cô với Uông Thuyên!

“Chết

tiệt…”

Uông

Thuyên tức giận nghiến răng. Anh ta không thể hiểu nổi tại sao một kẻ bình

thường quê mùa như Diệp Huyền lại khiến Diệp Thanh Di nhìn bằng ánh mắt khác

biệt?

Ngay sau

khi Diệp Thanh Di rời đi, Uông Thuyên tiến đến chỗ Diệp Huyền, hung hăng

nói:

“Nghe cho

rõ đây, Diệp Thanh Di sớm muộn gì rồi cũng sẽ là người phụ nữ của tôi!”

“Nếu anh

không muốn chết thì cút xa cô ấy ra! Nếu còn dám đến gần cô ấy thêm một bước

nữa, tôi sẽ phế bỏ chân của anh! Hiểu chưa hả?”
Chương 237: Chỉ dựa vào anh?

“Cảnh cáo tôi tránh xa cô ấy? Còn muốn phế

chân tôi?”

Nghe thấy lời đe dọa của Uông Thuyên, Diệp

Huyền nhịn không được cười nói: “Chỉ dựa vào anh? Anh có được không?”

“Anh nói cái gì?”

Hai mắt Uông Thuyên lập tức trợn trừng, anh

ta không ngờ Diệp Huyền lại dám xem thường mình!

“Này!”

Lúc này, Dương Duy không nhịn được nữa nói:

“Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy rõ chính Diệp Thanh Di muốn nói chuyện với đại

ca chúng tôi!”

“Đại tiểu thư người ta có hai chân, đại ca

tôi không thể cấm Diệp Thanh Di qua đây được! Đó là bởi vì anh ấy quá quyến rũ

nên muốn cản cũng không cản được!”

Nghe vậy, Uông Thuyên lại có dáng vẻ coi trời

bằng vung: “Cậu không cần nói với tôi điều này, dù sao hắn cũng không được tới

gần Diệp Thanh Di nữa, nếu không thì đừng trách tôi ra tay!”

“Tôi sẽ cho anh biết thực lực của nhà họ Uông

ở tỉnh là như thế nào! Chỉ cần tôi lên tiếng, tôi có thể khiến anh không thể

tiếp tục sống nổi ở Dương Thành, hiểu không?!”

“Tôi phải hiểu cái gì?” Vẻ mặt Diệp Huyền

lạnh lùng, hắn đáp: “Vậy anh là cái thá gì, căn bản không xứng để đứng trước

mặt tôi chỉ trỏ! Biết điều thì lập tức cút xa một chút!”

Uông Thuyên không khỏi nghiến răng dữ tợn:

“Tên khốn, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không?”

Lúc này, âm nhạc vang lên, một số khách mời

đã đến sàn khiêu vũ.

Diệp Huyền cong khóe miệng lên, lau sạch tay,

sau đó vẫy tay về phía Diệp Thanh Di rồi gọi:

“Người đẹp Thanh Di, cô có thể qua đây một

lát được không?!”

Uông Thuyên lập tức khó chịu: “Tên khốn, anh

muốn làm gì?”

Diệp Huyền cười lạnh một tiếng: “Không phải

anh cảnh cáo tôi không được đến gần Diệp Thanh Di sao? Vậy tôi tiếp cận cô ấy

cho anh thấy một chút, để xem anh có thể làm gì đối phó tôi?”

Lúc này, Diệp Thanh Di đã đi tới, khuôn mặt

nở nụ cười: “Anh Diệp, có chuyện gì thế?”

Diệp Huyền cười nhạt, nhìn về phía sàn khiêu

vũ nói: “Đêm nay người đẹp Thanh Di rất đẹp, có thể cho tôi cơ hội để khiêu vũ

với cô không?”

“Cùng nhau khiêu vũ?”

Diệp Thanh Di lập tức tỏ vẻ hưng phấn, vội

vàng gật đầu đồng ý: “Tôi rất hân hạnh! Vốn dĩ tôi muốn chủ động mời anh khiêu

vũ, nhưng lại không dám mở miệng......”

Diệp Huyền cũng vui vẻ, duỗi bàn tay to về

phía trước: “Người đẹp Thanh Di, chúng ta đi thôi!”

“Được!”

Diệp Thanh Di nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn

trắng như ngọc của mình lên tay Diệp Huyền, Diệp Huyền nắm lấy tay Diệp Thanh

Di rồi hít sâu một hơi, sau đó cố ý kéo về phía trước!

Dáng người gợi cảm của Diệp Thanh Di lập tức

áp về phía người Diệp Huyền!

Cùng lúc đó, Diệp Huyền nhẹ nhàng ôm lấy eo

thon của Diệp Thanh Di, bộ ngực cao ngất của cô cũng dựa vào lồng ngực của Diệp

Huyền, hai người gần như kề sát vào nhau, trông rất thân mật!

“Chuyện này!”

Uông Thuyên nhìn thấy Diệp Huyền thân thiết

với Diệp Thanh Di ngay trước mặt mình, hai cơ thể gần như dính sát vào nhau,

anh ta tức giận đến muốn cắn nát răng!

“Ha ha!”

Dương Duy ở bên cạnh không khỏi cười đắc ý:

“Anh Diệp Huyền thật sự rất lợi hại, lần này sẽ không khiến Uông Thuyên phát

điên chứ! Nhưng ai bảo anh ta không biết điều, muốn khiêu khích anh Diệp

Huyền?”

Diệp Huyền ôm nhẹ Diệp Thanh Di, cố ý trừng

mắt nhìn Uông Thuyên: “Anh còn đứng ngây người ra đó làm gì, nếu cảm thấy buồn

chán thì tìm một người đàn ông khiêu vũ giết thời gian đi!”

“Phụt!”

Diệp Thanh Di không khỏi bị chọc cho bật

cười, nhẹ giọng nói: “Diệp Huyền, anh nói chuyện thật sự rất buồn cười!”

Uông Thuyên nhất thời cảm thấy mình như trò

cười!

“Chết tiệt!”

Anh ta siết chặt nắm đấm, móng tay gần như

đâm thủng da thịt!

Tuy nhiên, Diệp Huyền hoàn toàn không để ý

đến anh ta, mỉm cười với Diệp Thanh Di rồi hỏi: “Khoảng cách như vậy có khiến

cô khó chịu không?”

Không ngờ Diệp Thanh Di vội vàng lắc đầu,

khuôn mặt hơi đỏ bừng, đáp: “Tôi nghĩ chúng ta còn có thể gần hơn.”

“Ha ha!”

Diệp Huyền cao giọng cười một tiếng, tự tin

cất bước, cùng Diệp Thanh Di bước vào sàn khiêu vũ lãng mạn!

Đồng thời, hắn cũng không quên quay đầu lại

cười tà với Uông Thuyên!

Đối với Uông Thuyên mà nói, loại hành động

này không thể nghi ngờ là đâm vào tim anh ta!

“Mẹ kiếp!”

Hai mắt Uông Thuyên đỏ ngầu, nhưng anh ta

cũng không thể nổi giận ở địa bàn của nhà họ Diệp, cho nên chỉ có thể tự trấn

an mình: “Cái tên Diệp Huyền đó chỉ đang giả vờ mà thôi, hắn làm gì biết khiêu

vũ?”

Thế nhưng, trên sàn khiêu vũ, những bước nhảy

của Diệp Huyền rất thành thạo và uyển chuyển, hơn nữa còn có thể thoải mái mà

phối hợp với tiết tấu của Diệp Thanh Di, khiêu vũ vừa phong độ vừa chuyên

nghiệp!

Hơn nữa, Diệp Huyền anh tuấn đẹp trai, Diệp

Thanh Di xinh đẹp gợi cảm, hai người lập tức trở thành cặp đôi hấp dẫn nhất

trên sàn khiêu vũ!

Ánh đèn rực rỡ phản chiếu trên người hai

người, hội trường vang lên tiếng vỗ tay và cổ vũ liên miên không dứt!

Lúc này, Uông Thuyên đột nhiên cảm thấy mình

đúng là một tên hề!

Giống như lời bài hát, tôi không nên ở đây mà

ở dưới gầm xe!

Sau một điệu nhảy, mọi người nhiệt liệt vỗ

tay!

Ngay cả những người ban đầu nghĩ rằng Diệp

Huyền là kẻ ăn nhờ ở đậu cũng bị khí chất tao nhã và quyến rũ của Diệp Huyền

lúc này thu hút, không ngừng vỗ tay!

Nụ cười của Diệp Thanh Di đặc biệt rạng rỡ,

nhìn vào ánh mắt Diệp Huyền rồi kích động nói: “Không ngờ anh Diệp Huyền cũng

có nghiên cứu về khiêu vũ, cảm ơn anh!”

Diệp Huyền cũng cười thoải mái: “Tôi cũng

phải cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội khiêu vũ cùng cô!”

Hai người trò chuyện cực kỳ vui vẻ, sau đó

Diệp lão gia bước lên phía trước: “Cháu gái, cháu có bằng lòng khiêu vũ với ông

nội không?”

“Vâng ạ!”

Diệp Thanh Di khẽ mỉm cười, duỗi tay ra đặt

lên tay Diệp lão gia, hai người cùng nhau bước vào sàn khiêu vũ.

Diệp Huyền cũng nhân lúc này đi tới vị trí

vừa rồi, mỉm cười nói với Uông Thuyên:

“Vừa rồi tôi khiêu vũ với Diệp Thanh Di, còn

ôm chiếc eo thon của cô ấy, cùng cô ấy kề da kề thịt. Không phải anh nói muốn

đánh gãy tay tôi sao? Thành thật mà nói, tôi rất muốn biết anh dùng cách nào để

đánh gãy tay tôi đó.”

Dương Duy ở bên cạnh lập tức bật cười: “Quả

nhiên là đại ca của em, ăn nói rất khí thế!”

Uông Thuyên tức giận nghiến răng, sắc mặt

trắng bệch, gật đầu nói: “Diệp Huyền đúng không! Được, tôi sẽ không tha cho

anh!”

Nếu ở bên ngoài, có lẽ Uông Thuyên đã không

nhịn được mà động thủ, từ trước đến nay chưa từng có ai dám đối nghịch với anh

ta như thế này!

Nhưng dù sao chủ nhân ở đây cũng là nhà họ

Diệp, cho nên anh ta có chút kiêng kỵ, không thể gây rắc rối ở nhà họ Diệp!

“Sao vậy, không dám đánh tôi?”

Diệp Huyền bày ra dáng vẻ khinh thường, lắc

đầu nói: “Không ngờ anh lại là một tên chỉ biết khoe khoang, nếu tôi là Diệp

Thanh Di, tôi tuyệt đối sẽ không thích anh!”

Uông Thuyên tức giận đến mức phổi muốn nổ

tung!

Nhưng người đàn ông trung niên với tóc mai

bạc ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Sau bữa tiệc, tôi sẽ đến gặp cậu Diệp Huyền!”

Nói rồi, người đàn ông trung niên kéo Uông

Thuyên sang một bên, tránh để anh ta bị Diệp Huyền chọc giận rồi làm ra trò

cười.

“Đại ca.”

Dương Duy nhìn bóng dáng của người đàn ông

trung niên, không khỏi thấp giọng nói: “Người đàn ông này thân thủ không tệ!”

“Hoàn toàn chính xác.”

Diệp Huyền gật đầu đáp: “Trong cái thành phố

nhỏ này, thực lực của ông ta quả thật không tệ. Nhưng trong mắt của tôi thì

cũng chỉ thường thôi.”

Lúc này, Trương Vãn Thanh đi tới, ánh mắt

mang theo vẻ ai oán nói: “Anh Diệp Huyền, vừa rồi khiêu vũ với người đẹp Diệp

chắc vui vẻ lắm nhỉ?”

Diệp Huyền lập tức nhìn ra được Trương Vãn

Thanh đang ghen.

Hắn kéo Trương Vãn Thanh vào trong ngực, cười

trầm thấp nói: “Diệp Thanh Di và anh chỉ là xã giao mà thôi, không có ý gì

khác! Em tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”

Trương Vãn Thanh ngước mắt lên, đột nhiên nở

nụ cười xinh đẹp: “Em chỉ đùa mà thôi, chuyện Uông Thuyên vừa rồi nhắm vào anh,

em đều để ý hết.”

“Giỏi lắm, em dám đùa giỡn anh?”

Diệp Huyền ôm chặt Trương Vãn Thanh: “Anh

phải trừng phạt em mới được, khiêu vũ với anh!”

“Chỉ khiêu vũ là được rồi sao?”

Hai mắt Trương Vãn Thanh khẽ chuyển động, đôi

môi gợi cảm nhẹ nhàng cắn xuống, cô thì thầm: “Mặc kệ hình phạt là gì, em đều

thích......”

Lộp bộp!

Bàn tay to lớn của Diệp Huyền lập tức run

lên, không khỏi động tình ôm lấy eo nhỏ của Trương Vãn Thanh, thì thầm nhẹ

nhàng bên tai cô:

“Cô bé, em đang khiêu khích ngọn lửa tà ác

của anh......”

Trương Vãn Thanh không khỏi cảm thấy nóng hổi

bên tai, đôi chân xinh đẹp nhẹ nhàng tiến đến gần cơ thể Diệp Huyền, nũng nịu

nói: “Anh Diệp Huyền...... Đối với em mà nói, anh chính là một mồi lửa......”

Hai người nhìn nhau với ánh mắt nóng bỏng,

đều nghĩ đến việc tới một nơi không có ai ở đó để tiếp tục thân mật, nhưng vào

lúc này, cánh cửa của bữa tiệc đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng!

Một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ bước

thẳng vào với một hũ tro cốt!

Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung

niên mặc áo choàng đạo sĩ, toàn thân ngập trong sát khí kinh khủng!

Những người trong bữa tiệc không khỏi sửng

sốt!

Rốt cuộc họ là ai mà lại mang hũ tro cốt đến

tiệc sinh nhật của nhà họ Diệp?


Chương 238: Đạo sĩ tà thuật

Hai người xa lạ đột nhiên xông vào làm rối loạn bầu không khí!

“Anh Diệp Huyền, chắc hẳn là họ đến gây chuyện!”

Dương Duy nhìn thấy cảnh tượng đột ngột này, anh ta không đoái hoài tới việc ăn uống nữa:

“Trong tay họ còn cầm hũ tro cốt nữa!”

“Ừ.”

Diệp Huyền dùng bàn tay to ôm lấy Trương Vãn Thanh, đè ép giọng rồi nói: “Em chưa quên chuyện ban ngày anh nói với ông nội đúng không? Diệp Thanh Di bị người khác bỏ tà thuật, có lẽ chính đạo sĩ trung niên đó đã làm ra chuyện này.”

Trương Vãn Thanh vội vàng nhìn kỹ người đạo sĩ kia, ông ta khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, lông mày đã chuyển sang màu trắng, ánh mắt sắc bén và mạnh mẽ, thậm chí còn lộ ra hào quang lạnh lẽo xuyên thấu.

Hơn nữa, người đạo sĩ kia không mặc áo choàng đen trắng bình thường mà có ba màu đen, trắng và xanh, khác với các đạo sĩ hiền lành thông thường.

“Anh Diệp Huyền, tên đạo sĩ này nhìn có chút kỳ quái.”

Trương Vãn Thanh không nhịn được nói.

Diệp Huyền vừa cười vừa nói: “Bàng môn tà đạo đương nhiên kỳ quái, nếu ông ta thật sự dùng tà thuật hại người, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.”

Trong hội trường, mọi người nhìn thấy người đàn ông trung niên mang hũ tro cốt và đạo sĩ tới thì không khỏi nhao nhao bàn tán!

“Hứa Vĩ, rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Diệp lão gia vội vàng phái người bảo vệ Diệp Thanh Di, sau đó nhanh chóng chạy tới cùng vệ sĩ!

“Hứa Vĩ?”

Người tên Hứa Vĩ này cao gầy, đôi mắt nhỏ và hẹp, trên cổ có thể nhìn thấy rõ một vết sẹo màu đen.

Hai bàn tay chỉ còn lại tám ngón, ngón áp út của hai bàn tay đã không còn.

“Nghe nói hai mươi năm trước, quan hệ giữa nhà họ Diệp và nhà họ Hứa rất tốt!”

“Tuy nhiên, nhà họ Hứa vì kiếm tiền nên rất nhiều lần buôn bán bảo vật quốc gia bất hợp pháp, vì thế nhà họ Diệp không qua lại với nhà họ Hứa nữa!”

“Nhà họ Diệp ngăn cản nhà họ Hứa tiếp tục bán bảo vật quốc gia ra nước ngoài, sau đó hai nhà họ đã xảy ra một cuộc chiến lớn, nhà họ Hứa đã phải chịu vô số thương vong vì trận chiến này!”

“Hai ngón tay của Hứa Vĩ là do chính Diệp lão gia chặt đứt lúc đó!”

“Để cảnh cáo nhà họ Hứa không được tiếp tục làm những việc gây tổn hại đến đất nước và nhân dân, nhà họ Diệp đã đặc biệt đưa một hũ tro cốt đến nhà họ Hứa!”

“Sau đó, nhà họ Hứa chạy đến nơi khác rồi dần dần khôi phục nguyên khí! Có thể thấy được hôm nay họ tới đây là để báo thù!”

Mọi người có mặt đều đang âm thầm nghị luận, giọng nói cũng không quá lớn, tuy nhiên ai nấy đều nghe được rõ ràng.

“Haha......”

Hứa Vĩ liếc nhìn cảnh này, cười tàn nhẫn nói: “Xem ra không ít người đều chưa quên chuyện năm đó! Diệp Kiến Quốc, hũ tro cốt này hôm nay sẽ trả lại cho nhà họ Diệp các người!”

Hóa ra Diệp lão gia tên thật là Diệp Kiến Quốc.

Mọi người không khỏi nhìn nhau, lá gan nhà họ Hứa thật không nhỏ, chỉ có hai người mà dám chạy đến nhà họ Diệp để gây chuyện?

Sắc mặt Diệp Thanh Di ảm đạm.

Vừa rồi, cô đang vui vẻ khiêu vũ trên sân khấu, nghĩ thầm tối nay sẽ là một đêm khó quên!

Không ngờ, Hứa Vĩ lại mang theo một đạo sĩ đến gây chuyện!

“Hứa Vĩ, hôm nay tôi tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu gái, có chuyện gì thì hôm khác lại nói!”

Giọng nói của Diệp lão gia nặng nề, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo sức răn đe mạnh mẽ!

“Được.”

Hứa Vĩ lạnh giọng trả lời: “Chỉ cần các người cầm lấy hũ tro cốt này thì chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức!”

“Cái gì?”

“Trong địa bàn của nhà họ Diệp, sao lại có thể để cho ông ta làm loạn!”

“Đừng phí nhiều lời với ông ta như vậy, trực tiếp đánh đuổi hai người đó đi!”

Các cao thủ của nhà họ Diệp và người trong gia tộc cực kỳ tức giận, mười mấy người lập tức xông về phía trước!

Không ngờ, Hứa Vĩ lại không hề sợ hãi chút nào: “Sở dĩ hôm nay chỉ có hai người chúng tôi đến thì đã đủ chứng tỏ chúng tôi không sợ!”

Người đạo sĩ đi cùng cũng giễu cợt: “Bần đạo có quan hệ thân thiết với nhà họ Hứa! Hôm nay nhất định thay nhà họ Hứa đặt hũ tro cốt này tại đây!”

Vừa nói, ông ta vừa nhìn chằm chằm vào Diệp lão gia, sau đó lại liếc mắt nhìn Diệp Thanh Di, trong lòng âm thầm nghi hoặc:

“Rõ ràng mình đã dùng tà thuật trên người người phụ nữ này, rốt cuộc ai là người giúp cô ta hóa giải?”

Diệp Huyền đoán không sai, chuyện Diệp Thanh Di trúng tà thuật, suýt nữa đã mất mạng, chính là tà thuật do tên đạo sĩ này gây ra!

Đây cũng là bước đầu tiên để nhà họ Hứa trả thù nhà họ Diệp!

“Nếu nhà họ Diệp không muốn nhận hũ tro cốt này, vậy thì để người đánh bại tôi, chúng tôi lập tức mang theo hũ tro cốt rời đi! Nếu như các người không đánh lại được chúng tôi, vậy thì phải nhận đại lễ này!”

Ông ta vừa nói vừa lật bàn tay lại, hũ tro cốt lập tức ù ù chấn động dữ dội, sau đó đột nhiên bay vào trong mười mấy tên vệ sĩ của nhà họ Diệp!

“A!”

Hơn mười người cao lớn và cường tráng lại không chịu nổi kình lực của đạo sĩ, họ lần lượt ngã về phía sau, chạm vào ngực đau nhức dữ dội, sắc mặt đau đớn!

Nhìn thấy tình hình này, tất cả mọi người đều bất ngờ, lúc này có người hoảng sợ nói:

“Người đạo sĩ này có phải là đạo nhân thần bí bất khả chiến bại ở Húc Hải không?!”

Người đàn ông cười lớn đáp: “Nói không sai, chính là bần đạo!”

Đám đông càng ngạc nhiên hơn!

Không ngờ Hứa Vĩ lại tìm được người cứu viện khủng bố như vậy, trong lòng họ không khỏi thầm toát mồ hôi hột cho nhà họ Diệp.

“Mau nhờ Hồng sư phụ giúp đỡ.”

Diệp lão gia không dám khinh thường, sau khi ra lệnh, một người đàn ông trung niên vạm vỡ sải bước về phía trước, bước chân mạnh mẽ, cánh tay hữu lực, khí thế cường đại, có thể thấy được thực lực rất mạnh.

Nhưng Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ với Diệp Thanh Di: “Ông ấy không đánh lại tên đạo sĩ đó đâu, năm chiêu sẽ bị đánh bại.”

Trong lòng Diệp Thanh Di càng bất an, nhưng một tên đệ tử nhà họ Diệp lại tức giận nói: “Anh Diệp có y thuật cao minh, nhưng tôi không thể đồng ý với quan điểm của anh về võ thuật!”

“Hồng sư phụ của chúng tôi đã ở nhà họ Diệp nhiều năm, vì nhà họ Diệp tiêu diệt biết bao kẻ thù, chưa từng thua cuộc! Đêm nay nhất định ông ấy cũng có thể thắng đối thủ!”

Mấy đệ tử có mặt cũng tràn đầy tự tin, họ rất bất mãn với dự đoán tiêu cực của Diệp Huyền.

Dường như Uông Thuyên cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội nhắm vào Diệp Huyền, lập tức thêm dầu vào lửa: “Đương nhiên loại tiểu nhân như hắn sẽ không hiểu! Chỉ tỏ ra thông minh mà thôi!”

“Nếu thật sự để hắn ra tay thì e rằng lập tức ôm đầu nhận thua, kêu mẹ cầu cứu!”

Nói xong, Uông Thuyên còn cố ý lạnh giọng cười to, làm cho mấy đệ tử của nhà họ Diệp có mặt cũng khinh thường Diệp Huyền.

“Ha ha, chờ một chút mấy người sẽ biết.”

Diệp Huyền cũng không tức giận, hắn đưa mắt nhìn về phía trước, Hồng sư phụ và tên đạo sĩ đã sẵn sàng, chuẩn bị động thủ!

“Đạo sĩ thối, tiếp chiêu đi!”

Hồng sư phụ này là Hồng Đổng, ông là cao thủ hoá kình, cơ thể vừa cường tráng lại mềm dẻo, ông có thể dễ dàng giết chết một con trâu bằng hồng quyền. Ông ra tay trước, chiêu thức nhanh như chớp!

Không ngờ, đạo sĩ hoàn toàn không né tránh, tay trái búng vào thiết quyền của Hồng sư phụ, lấy nhu thắng cương!

Hồng sư phụ đột nhiên cảm thấy trọng tâm của mình không ổn định, vì vội vàng dùng lực trầm ổn hạ bàn, rồi lại thêm một quyền, đạo sĩ tiến lên, trực tiếp dùng cơ thể gầy gò của mình đẩy Hồng sư phụ ra mấy mét!

“Ôi!”

Đám người không khỏi sợ hãi, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều sợ mất mật, họ chưa từng thấy ai có thể đẩy lùi Hồng sư phụ cường đại chỉ bằng một chiêu!

“Đến lượt tôi!”

Đạo sĩ cong khoé môi, giống như mãnh hổ xuống núi, khoảnh khắc song quyền chuyển hóa thành chưởng, nhanh như gió táp, lập tức đánh trúng Hồng sư phụ!

“A!”

Hồng sư phụ bay ra xa vài mét, đâm vào chiếc bánh chín tầng do Uông Thuyên đặc biệt đưa tới, miệng phun máu tươi, thua trận!

“Haha.”

Tên đạo sĩ chế nhạo: “Nếu người lợi hại nhất trong nhà họ Diệp là ông ta, vậy thì khiến các người thất vọng rồi!”

“Ông...!”

Trái tim Diệp lão gia và Diệp Thanh Di đập nhanh dữ dội, đệ tử nhà họ Diệp cũng tái nhợt mặt mày, đồng thời kết quả này cũng đã chứng minh Diệp Huyền suy đoán không sai!

Chỉ sau năm chiêu, Hồng sư phụ sẽ thua!

Bây giờ chỉ có bốn chiêu mà Hồng sư phụ đã bị đánh bại!

Cứ như vậy, họ đều thầm thắc mắc, Diệp Huyền đến cùng là thần thánh phương nào, tại sao hắn lại đoán được chính xác như vậy?
Chương 239: Quyền pháp của Uông gia

“Chẳng lẽ Diệp Huyền là võ giả?”

Diệp Thanh Di không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Huyền, âm thầm tâm động.

“Lần này nhà họ Diệp gặp nạn rồi!”

Trong lòng những vị khách xung quanh tự nhủ, nhà họ Diệp gặp kiếp nạn, nếu tối nay phải nhận hũ tro cốt này thì thể diện của nhà họ Diệp sẽ mất hết, uy tín nhiều năm của nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn sụp đổ!

“Anh Diệp Huyền, anh có ra tay không?” Trương Vãn Thanh nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

“Anh có ra tay không à?”

Diệp Huyền đang định trả lời, không ngờ Uông Thuyên lại lập tức giễu cợt nói: “Đối với một người chỉ giỏi giả vờ như hắn thì có bản lĩnh gì mà ra tay? Vẫn để nhà họ Uông chúng tôi đến giúp đỡ thôi!”

Nói rồi, Uông Thuyên đi đến trước mặt Diệp Thanh Di và Diệp lão gia, mỉm cười nói:

“Diệp lão gia, Thanh Di, nhà họ Uông chúng cháu sẵn sàng giúp đánh đuổi kẻ thù!”

“Uông Thuyên?”

Diệp lão gia và Diệp Thanh Di không ngờ Uông Thuyên lại chủ động giúp một tay, chiêu này thật đúng là đủ ý tứ.

Hơn nữa, quyền pháp của nhà họ Uông nghe tiếng gần xa, trong tỉnh cũng khá nổi danh!

Vì vậy, Diệp lão gia không khỏi nói với vẻ mặt cảm kích: “Nhà họ Uông sẵn sàng giúp đỡ thì nhà họ Diệp có thể biến nguy thành an! Uông Thuyên, ông nội Diệp cảm ơn cháu trước!”

Uông Thuyên mỉm cười, khoát tay nói: “Ông nội Diệp khách khí như vậy làm gì? Sau khi chuyện này được giải quyết, cháu muốn mời Thanh Di ăn cơm, hy vọng ông có thể đồng ý!”

Diệp lão gia lập tức lúng túng, thì ra Uông Thuyên đã có mưu đồ từ trước, cho nên mới tích cực chủ động như vậy.

Diệp Thanh Di cười hào phóng rồi đáp: “Uông Thuyên thiếu gia trượng nghĩa như vậy, tôi mời anh ăn cơm để cảm ơn là chuyện đương nhiên mà.”

“Tuyệt!”

Uông Thuyên tự tin cười một tiếng, thái độ chiến thắng, quay sang người đàn ông trung niên đi cùng, nói: “Chú Lục, làm phiền chú rồi!”

Người đàn ông trung niên được gọi là chú Lục này chính là người vừa nói sau bữa tiệc sẽ gặp Diệp Huyền.

“Ha ha.”

Người gọi là chú Lục cong môi cười, đương nhiên ông ta nhìn ra được Uông Thuyên muốn nhân cơ hội này để tạo dựng tên tuổi cho nhà họ Uông, vì danh tiếng của nhà họ Uông, ông ta có thể xông ra không chút do dự.

Những vị khách xung quanh lập tức phấn chấn: “Hóa ra đây là chú Lục nổi tiếng của nhà họ Uông ở tỉnh, nghe nói quyền pháp của ông ta cao thâm khó lường, ngay cả người trong Chiến bộ cũng tìm đến ông ta lĩnh giáo!”

“Hôm nay, nhà họ Uông đứng ra giúp đỡ, nhà họ Hứa và tên đạo sĩ kia đoán chừng phải cúp đuôi ra về rồi!”

Nghe lời khen ngợi không dứt, chú Lục của nhà họ Uông càng thêm đắc ý, Uông Thuyên cũng đút hai tay vào túi, vô cùng kiêu ngạo!

Bởi vì chú Lục của nhà họ Uông ra mặt nghênh chiến, phía nhà họ Diệp tựa hồ khôi phục khí thế trong nháy mắt.

Dương Duy không nhịn được thì thầm với Diệp Huyền: “Đại ca, anh cho rằng chú Lục của nhà họ Uông có thể thắng không?”

Diệp Huyền cười đáp: “Ông ta quả thật có chút năng lực, nhưng vẫn không thể đánh bại tên đạo sĩ kia!”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người không khỏi trầm xuống.

Đặc biệt, chú Lục của nhà họ Uông lập tức nghiêm mặt nói: “Cậu nhóc, nếu không hiểu thì đừng nói lung tung! Làm vậy rất dễ rước họa vào thân đó!”

Uông Thuyên chỉ thẳng mặt Diệp Huyền mắng: “Diệp Huyền, quyền pháp nhà họ Uông chúng tôi nổi danh khắp nơi, sao có thể để anh ở đây xoi mói?”

Ngay cả người của nhà họ Diệp cũng không khỏi nhao nhao khiển trách Diệp Huyền: “Tại sao lúc nào anh cũng muốn giúp người khác tiêu diệt ý chí của người mình thế! Đừng quên anh cũng là khách mời của nhà họ Diệp đó!”

Nghe mọi người mỉa mai, Diệp Huyền cười nhạt: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, tôi đề nghị nhà họ Diệp nên đổi người nào mạnh hơn càng sớm càng tốt, chú Lục của nhà họ Uông này căn bản không thể tiếp quá mười chiêu của tên đạo sĩ đó!”

“Những điều tôi nói đều là lời nói thật, các người nếu như không thích nghe thì cứ coi như tôi chưa nói gì là được.”

Chú Lục của nhà họ Uông tức giận nghiến răng, Uông Thuyên giận dữ hét lớn: “Nếu chú Lục của tôi đánh bại tên đạo sĩ đó thì anh phải ăn cái bàn kia, thấy sao?”

Không ngờ, Diệp Huyền cong môi nói: “Không thành vấn đề, kêu tôi nuốt chai rượu luôn cũng được. Bởi vì căn bản ông ta không thể thắng được. Nếu ông ta thua thì anh ăn hết bánh kem trên mặt đất đi!”

“Được!”

Uông Thuyên nghiến răng nghiến lợi nói với chú Lục của nhà họ Uông: “Chú Lục, vậy phải phiền chú vất vả rồi!”

“Yên tâm đi.”

Chú Lục của nhà họ Uông bước ra, bùng nổ khí thế!

Những vị khách xung quanh cũng rất mong chờ!

“Chú Lục của nhà họ Uông sắp ra tay!”

“Hôm nay có thể chiêm ngưỡng quyền pháp của nhà họ Uông, nhất định có thể mở rộng tầm mắt!”

“Nhà họ Hứa và tên đạo sĩ kia nhất định sẽ chịu thiệt thòi!”

“Nhất định phải đuổi họ đi, đây là Dương Thành, làm sao có thể cho họ tuỳ tiện giương oai được!”

Họ đều cảm thấy có sự giúp đỡ của chú Lục nhà họ Uông, nhà họ Diệp thắng là chuyện không thể nghi ngờ!

Uông Thuyên tiếp tục cười nhạo Diệp Huyền: “Đừng quên, nếu chú Lục của tôi thắng, anh sẽ phải ăn cái bàn này và chai rượu, đừng nghĩ đến việc trốn tránh!”

“Hừ.”

Diệp Huyền vòng tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng khinh thường.

Trên sân.

Tên đạo sĩ liếc mắt nhìn chú Lục của nhà họ Uông, nói một cách lạnh lùng: “Nhà họ Uông muốn ra mặt giúp người khác mà sao lại không biết ước lượng một chút xem thử mình có bản lĩnh gì?”

“Ha ha.”

Chú Lục của nhà họ Uông cũng tự hào đáp: “Ông nổi tiếng ở Húc Hải, nhưng nhà họ Uông chúng tôi là bá chủ của tỉnh, hai bên căn bản không phải cùng đẳng cấp, hiểu chưa?”

Đạo sĩ cất tiếng cười to, sau đó bước ra, chú Lục của nhà họ Uông cũng muốn ra tay trước, hai người lập tức giao thủ với nhau!

Bốp!

Quyền pháp của nhà họ Uông do chú Lục của nhà họ Uông đánh ra mạnh mẽ cường thế, tiếng chạm tay như sấm, quyền kình gào thét!

Động tác của tên đạo sĩ thì linh hoạt, Thiên Cương bước biến hóa đa đoan, thân thủ cực kì hung ác và tàn bạo!

Hai bên không ai nhường ai, nhanh chóng đánh đến chiêu thứ năm, khó phân thắng bại!

“Quá lợi hại!”

Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, chú Lục của nhà họ Uông nhìn có vẻ có ưu thế hơn, ép tên đạo sĩ gần như phải thối lui!

Điều này khiến Uông Thuyên vô cùng hưng phấn, cười điên cuồng: “Diệp Huyền, anh có thấy rõ không, quyền pháp của nhà họ Uông chúng tôi không lợi hại đúng chưa?”

Những người có mặt tại hiện trường cũng vỗ tay quyết liệt, bày tỏ sự bất mãn với Diệp Huyền.

Diệp Huyền khẽ cười đáp: “Quyền pháp của nhà họ Uông thắng ở chỗ vừa nhanh vừa mạnh, sức mạnh bùng nổ hoàn toàn, một khi xuất thủ xác thực khí thế bức người.”

“Tuy nhiên, khi gặp phải đối thủ cường hãn, rất có thể bị đối thủ ngăn chặn, quyền pháp của nhà họ Uông sẽ từ từ mất đi sức mạnh. Cuối cùng thất bại!”

Nghe phân tích của hắn, những người xung quanh không nhịn được bật cười: “Tên này thật sự rất giỏi giả vờ! Dám phân tích cao thủ của nhà họ Uông, không phải là làm trò hề cho thiên hạ sao?”

Nhưng không ngờ, ngay khi Diệp Huyền vừa nói xong, chú Lục của nhà họ Uông dần dần yếu thế, dường như thực lực của ông ta không thể theo kịp sự phản sát của tên đạo sĩ!

Hai người đánh nhau đến hiệp thứ chín, đạo sĩ chớp lấy cơ hội, dùng một chưởng chém vào khí hải của chú Lục, trong nháy mắt đánh gục ông ta!

“Không!”

Uông Thuyên thở dốc vì kinh ngạc, hoảng sợ lao về phía trước: “Chú Lục, chú không sao chứ?!”

“Khụ khụ!”

Chú Lục của nhà họ Uông phun ra một ngụm máu, nghiến răng nói: “Tên đạo sĩ thối này thật sự không đơn giản!”

Đám người nhao nhao kinh ngạc!

Không ngờ chú Lục của nhà họ Uông lại không thể đánh bại tên đạo sĩ này?

Kết quả này lại một lần nữa cho thấy Diệp Huyền đã đoán đúng!

Lúc đầu, Diệp Huyền cho rằng Hồng sư phụ sẽ thua trong vòng năm chiêu, sau đó phán đoán chú Lục của nhà họ Uông sẽ bị đánh bại và rút lui trong mười chiêu, bây giờ tất cả đều đúng!

“Không nghe lời khuyên thì liền phải chịu thiệt thôi!”

Diệp Huyền vừa cười vừa nói: “Uông Thuyên, nhớ ăn cho hết bánh kem. Bánh kem chín tầng, không phải anh sẽ ăn đến nôn ra chứ?”
Chương 240: Khẩu khí ngông cuồng

“Muốn tôi ăn bánh kem trên sàn nhà...”

Nhìn chiếc bánh chín tầng chất đống trên mặt đất, Uông Thuyên xấu hổ nói: “Diệp Huyền, anh đắc ý làm gì, nếu có bản lĩnh thì xông lên đi!”

Dương Duy và Trương Vãn Thanh nhịn không được cười trộm, tên này thật sự không biết xấu hổ.

Vài tên đệ tử đi theo không khỏi thấp giọng mắng: “Cái tên Diệp Huyền chết tiệt này, đúng là miệng thối!”

Những vị khách xung quanh cũng không thừa nhận Diệp Huyền quả thật có khả năng, họ đều cho rằng hắn chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết, thuận miệng đoán đúng mà thôi.

“Ha ha, quyền pháp của nhà họ Uông đúng là có tiếng không có miếng!”

Tên đạo sĩ lạnh giọng cười một tiếng, những lời này khiến Uông Thuyên và chú Lục của nhà họ Uông vô cùng khó xử, không dám nói gì thêm.

Thay vào đó, tên đạo sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Nhãn lực của tên nhóc này không tệ, có muốn làm đệ tử của tôi không?”

Trong lòng mọi người đều âm thầm giật mình, không khỏi đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền giễu cợt: “Ông thì tính là cái gì, có tư cách sao?”

“Cậu!”

Đạo sĩ không ngờ Diệp Huyền sẽ phách lối đáp lại như vậy, đang định nổi giận thì lại bị Hứa Vĩ ở bên cạnh ngăn cản: “Đạo trưởng, tối nay chúng ta đối phó với nhà họ Diệp.”

Lúc này tên đạo sĩ mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận, Hứa Vĩ chỉ vào bình tro: “Diệp Kiến Quốc, phiền các người cất lễ vật!”

Sắc mặt Diệp lão gia tái nhợt, mặt Diệp Thanh Di đỏ lên, tối nay nhà họ Diệp không còn át chủ bài, nếu nhận hũ tro cốt thì đồng nghĩa với việc nhà họ Diệp sẽ mất hết thể diện!

Nhưng bây giờ nhà họ Diệp không còn lựa chọn nào khác, Diệp lão gia chỉ có thể thỏa hiệp, lúc chuẩn bị nhận tro cốt thì thấy Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: “Nhà họ Diệp làm sao có thể thua được, tôi còn chưa ra tay nha.”

Tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Diệp Huyền, người không ngừng tiêu diệt uy phong của nhà họ Diệp, bây giờ lại lựa chọn ra tay!

“Diệp Huyền, cậu muốn giúp đỡ?”

Diệp lão gia và Diệp Thanh Di sửng sốt, không ngờ Diệp Huyền lại lựa chọn ra tay tương trợ!

“Đúng vậy, vừa vặn có thể luyện tay một chút.”

Diệp Huyền cười nói: “Tối nay nhà họ Diệp mời tôi tới làm khách, tôi không thể trơ mắt nhìn nhìn mọi người bị bắt nạt!”

“Đồng thời, tôi cũng cho một số người thấy bản lĩnh của mình.”

Diệp lão gia và Diệp Thanh Di liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy vô cùng cảm động.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết rất rõ năng lực của tên đạo sĩ mạnh đến mức nào, thế nhưng Diệp Huyền vẫn kiên trì muốn ra tay giúp đỡ, có thể thấy được thực lực và bản lĩnh của hắn!

Và hắn cũng không yêu cầu trả ơn, đây chắc chắn là sự tương trợ trượng nghĩa!

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào tên đạo sĩ và Hứa Vĩ rồi nói: “Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, nhân lúc tôi còn chưa ra tay, hai người có thể cầm hũ tro cốt đi đi, tôi có thể không so đo.”

Mọi người lập tức giật mình.

Người Diệp Huyền trẻ tuổi này nói chuyện thật ngông cuồng!

Dù sao bây giờ ngay cả một cường giả như chú Lục của nhà họ Uông cũng không phải là đối thủ của tên đạo sĩ, nhưng Diệp Huyền lại có khẩu khí lớn như vậy?

Quả nhiên, tên đạo sĩ lập tức hung ác nói: “Cậu nhóc, vừa rồi tôi đã bỏ qua cậu một lần, thế nhưng cậu không biết điều, muốn tìm đường chết, đúng không?”

Hứa Vĩ cũng trầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Xem ra nhà họ Diệp không có ai, cho nên mới phái một tên nhóc ra đối phó?”

“Hay là giới võ thuật Dương Thành của các người đã nghèo túng và suy tàn? Ngay cả cao thủ cũng không có?”

Bất kể là nhà họ Diệp hay là khách mời ở khắp Dương Thành đều cảm thấy xấu hổ, nếu nhà họ Diệp bị đánh bại, vậy thì toàn bộ Dương Thành cũng sẽ mất hết thể diện.

Đạo sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Nếu cậu lập tức ra ngoài, tôi có thể tha chết cho cậu!”

Diệp Huyền cũng nhìn thẳng vào ông ta, thờ ơ cười nói: “Ông mới là kẻ không biết điều, muốn đánh bại một tên vô dụng như ông thì một mình tôi là quá đủ.”

Răng rắc!

Tên đạo sĩ liều mạng cắn răng, hiển nhiên khả năng khích tướng của Diệp Huyền chắc chắn là hạng nhất!

“Không phải đầu óc tên nhóc này bị úng nước rồi chứ...”

“Hắn không thấy chú Lục của nhà họ Uông thua thê thảm như thế nào sao?”

“Hắn có dũng khí, nhưng cũng ngu ngốc...”

Thấy vậy, những người có mặt đều lắc đầu thở dài, thậm chí còn chế giễu, vô cùng khinh thường Diệp Huyền.

Uông Thuyên lại âm thầm vui vẻ: “Cái tên Diệp Huyền ngu ngốc này, dám xúc phạm đạo sĩ, không phải tự tìm đường chết sao?”

Anh ta cảm thấy dáng vẻ thư sinh yếu đuối của Diệp Huyền hoàn toàn không phải là đối thủ của tên đạo sĩ!

Nhất định sẽ thảm bại!

Anh ta thậm chí còn ước gì Diệp Huyền chết trong tay tên đạo sĩ!

Nhưng có vài người ở hiện trường trông vẫn bình tĩnh, họ là Bác sĩ Trương, Trương Vãn Thanh và Dương Duy!

Họ chẳng những không lo lắng mà còn lộ ra dáng vẻ xem náo nhiệt.

Trong lòng Diệp lão gia thầm nghi vấn: “Chẳng lẽ Diệp Huyền không chỉ là thần y, mà còn là một cao thủ che giấu?”

Diệp lão gia vô cùng chờ mong, cũng tràn đầy tin tưởng Diệp Huyền, Diệp Thanh Di nắm chặt hai tay: “Diệp Huyền, tôi ủng hộ anh!”

“Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thắng.”

Diệp Huyền cong khóe môi, đi ra đại sảnh: “Đạo sĩ, tôi muốn xác nhận một chút trước khi bắt đầu. Là ông ra tay, dùng tà thuật trên người Diệp Thanh Di sao?”

Tên đạo sĩ và Hứa Vĩ liếc mắt nhìn nhau, hai người đều giễu cợt: “Nhãn lực của cậu không tồi, đúng vậy, chính là tôi làm, thế nào?”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Chẳng sao cả, tôi chỉ muốn ông cũng nếm thử mùi vị của tà thuật này thôi. Bắt đầu đi, một chiêu đánh bại ông.”

Tất cả mọi người đều không nói nên lời, Diệp Huyền thật sự càng ngày càng kiêu ngạo, Uông Thuyên nhìn thấy vậy, thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng: “Đánh đi, giết chết Diệp Huyền đi!”

Quả nhiên, Diệp Huyền lại châm ngòi lửa giận trong người tên đạo sĩ, ông ta hét lớn một tiếng, cơ thể ông nhanh chóng tràn ngập một luồng khí, âm thanh hoạt động của cơ bắp và xương cốt cũng vang lên!

Áo choàng trên người ông ta động đậy theo, mang theo sóng nhiệt, làm cho người xung quanh vội vàng rút lui, không dám tới gần!

“Chẳng lẽ... Là uy lực cổ võ chân khí?”

Chú Lục của nhà họ Uông và Hồng sư phụ đều kinh ngạc, lúc này họ mới nhận ra vừa rồi đạo sĩ đã không bộc lộ bản lĩnh chân chính của mình!

Ngay cả Diệp lão gia và những người khác cũng âm thầm sợ hãi!

Nhưng Diệp Huyền vẫn lạnh nhạt như cũ, khinh thường liếc nhìn tên đạo sĩ: “Có muốn đánh nữa không, tranh thủ thời gian, đừng làm mấy trò này nữa.”

Vừa nói, hắn vừa cong nhẹ ngón tay, sau khi tên đạo sĩ vận khí thế xong, ông ta bay về phía Diệp Huyền với lửa giận ngút trời: “Thằng khốn, chịu chết đi!”

Trong chớp mắt, ông ta đã lao tới chỗ Diệp Huyền, mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc đối phó với Hồng sư phụ và chú Lục của nhà họ Uông!

Nhưng khi ông ta chuẩn bị bóp chặt cổ họng Diệp Huyền thì lại thấy tay phải của Diệp Huyền dễ dàng vung ra, trong nháy mắt khiến tên đạo sĩ có cảm giác hít thở không thông!

Cùng lúc đó, chân khí của tên đạo sĩ như thể bị đóng băng lại!

“Đây rốt cuộc là cái gì?”

Tên đạo sĩ hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ muốn rút lui đã quá muộn màng!

Thình thịch!

Trước mắt mọi người, tên đạo sĩ bị Diệp Huyền đánh trúng, nháy mắt bay ra ngoài như một viên đạn mất khống chế rồi rơi mạnh xuống đất dội!

Nếu nhìn kỹ hơn, miệng tên đạo sĩ đầy máu, hai tay cong vặn vẹo, có thể thấy được thấy đã bị Diệp Huyền đánh gãy!

“Chuyện này....!”

Thấy Diệp Huyền thật sự vừa ra tay đã hạ gục tên đạo sĩ, hội trường yên lặng trong giây lát, sau đó tiếng cảm thán mãnh liệt nổ vang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK