Mục lục
Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thượng Quan Thuyên", Giản Tiểu Phương buông tay mình ra, đột nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn, nhưng đủ để Thượng Quan Thuyên đang ngồi bên cạnh nghe được.

"Làm sao vậy, Tiểu Phương?", Thượng Quan Thuyên thân thiết vén những sợi tóc xoà trên trán cô, trong mắt tràn ngập ý cười, vẻ mặt ôn nhu, anh thực sự là một người đàn ông dịu dàng, mà khi anh ôn nhu nhất, chính là dành cho người con gái mà anh yêu, Giản Tiểu Phương.

"Thượng Quan Thuyên, chúng ta kết hôn đi", Giản Tiểu Phương nói, lại cúi đầu thở dài một tiếng, thấy thân thể Thượng Quan Thuyên đột nhiên sững sờ, còn có ánh mắt không thể tin được của anh.

"Em nói cái gì, Tiểu Phương, anh chưa nghe rõ, em bị đau bụng phải không?". Thượng Quan Thuyên khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, anh vừa rồi không có nghe lầm đấy chứ.

"Thượng Quan Thuyên, anh cái đồ đàn ông đáng chết này", Giản Tiểu Phương thật vất vả mới chuẩn bị được bầu không khí lúc này thế nhưng lại bị anh phá hư, cô hung hăng mà nhéo một cái thật đau vào thắt lưng Thượng Quan Thuyên, khiến anh đau đến nghiến răng nghiến lợi, cô thật đúng là dữ dằn. Nào có người con gái nào thô lỗ giống như cô, nhưng mà anh lại chính là thích cô, yêu cô, cho nên, anh cũng đành chấp nhận vậy.

Có điều, lời cô vừa nói ra, anh thực sự đã nghe được, anh không thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy được, anh muốn kết hôn, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ được làm cha.

Những ngày ở lại Ti gia quả thực là rất hài lòng, ngần đó năm qua của Diệp An An, là hạnh phúc nhất, là thời gian vui vẻ dễ chịu nhất, người trong Ti gia đối xử với cô rất tốt, tựa như muốn đem toàn bộ yêu thương trong những năm qua bù đắp hết cho cô, đương nhiên là với cả con trai cô nữa, thằng bé giờ ở Ti gia căn bản là như cá gặp nước, nó không sợ người lạ, quả thực đã khiến mấy lão gia tử chơi đùa đến yêu thích không buông tay.

Giản Tiểu Phương cuối cùng cũng không biết nghĩ như thế nào, đã nhận lời cầu hôn của Thượng Quan Thuyên, Thượng Quan gia là một gia tộc lớn, muốn kết hôn cũng không thể đơn giản như vậy, thế nhưng lại quá bất ngờ, cứ nghĩ rằng bọn họ phải trải qua thật nhiều trắc trở gian nan mới khiến cho Thượng Quan gia đồng ý hôn sự của bọn họ, kết quả, họ thậm chí ngay cả phản đối cũng không có, cứ như vậy mà đồng ý cho hai người.

Kỳ thật, có một số chuyện họ không được biết, hôn sự của Giản Tiểu Phương, Ti lão gia cũng giúp một tay vào, bởi vì ông muốn cảm tạ Giản gia đã qua tâm Diệp An An trong mấy năm qua, thế nên đối với chuyện này, ông cực kì muốn giúp đỡ, rốt cuộc, vì ông đã ra mặt nên Thượng Quan gia cũng không làm khó Giản Tiểu Phương gì nhiều, huống hồ, Thượng Quan Thuyên cũng sắp qua tuổi 30, anh đã cự tuyệt không ít cuộc mai mối với các tiểu thư nhà danh giá. Hiện giờ thật vất vả mới có ý định muốn kết hôn, bọn họ cũng không dám ngăn cản, sợ là nếu bỏ lỡ lúc này đây, Thượng Quan Thuyên nhà họ sẽ đánh mất cả đời này thành kẻ không ra gì. Tính tình Thượng Quan Thuyên từ trước đến nay vốn rất thẳng tính, nếu bọn họ phản đối, anh cũng sẽ cùng Giản Tiểu Phương kết hôn. Đây là nỗi lòng anh đã hao tâm nhiều năm qua, cho nên, không ai muốn ngăn cản cả.

______pingki_________

Mà mấy vụ làm ăn của Lance ở Trung Quốc cũng đã ổn định đi vào quỹ đạo nên không bao lâu nữa bọn họ sẽ quay về Anh quốc, trước đó, cô và Lance cùng với Giản Tiểu Phương và Thượng Quan Thuyên sẽ cử hành hôn lễ cùng nhau, đương nhiên, đây là yêu cầu của Ti lão gia, có điều, Ti lão gia chính là luyến tiếc cháu ngoại không thôi, tất nhiên là có cả bảo bối Tiểu An đáng yêu kia nữa, biết họ phải về Anh quốc, người còn chưa đi mà Ti lão gia đã ôm Tiểu An không rời, làm cho tất cả mọi người dở khóc dở cười.

So với sự vui vẻ bên này, Mục gia bên kia lại là tình cảnh bi thảm, bệnh của Mục phu nhân khi tốt khi lại trầm trọng hơn, đến khi nghe nói Diệp An An chính là Tiểu Uyển đã bị thất lạc của Ti gia, người lại không còn chút tinh thần nào. Nếu sớm biết rằng là thế này, lúc trước bà sẽ không đối xử với Diệp An An như vậy, mà sau khi Ti lão gia biết được cuộc hôn nhân thất bại của Mục Nham cùng Diệp An An, liền trở nên vô cùng thống hận Mục gia, thậm chí, ngay cả thiếp mời kết hôn của Diệp An An cũng không đưa đến nhà họ.

Mục Nham thường xuyên xuất thần nhìn chằm chằm chuỗi vòng đeo tay trong tay mình, hắn không ngờ lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nhưng chỉ có hắn biết, hiện tại rốt cuộc mình đang làm gì.

Hắn khẽ 'hừ' một tiếng, quay sang, Mục Khả Tâm kéo tay bảo mẫu, đang muốn gọi cha, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Mục Nham liền không dám mở miệng tiếp.

Mục Nham chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Mục Khả Tâm, hắn trực tiếp đi qua con bé, lại đột nhiên dừng lại, nhìn thấy cánh tay nhỏ bé của Mục Khả Tâm đang kéo góc áo mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ngẩng cao, vẻ mặt vô tội nhìn Mục Nham, nó không biết vì cái gì nơi này đã không có mẹ, giờ cũng chẳng còn cha.

"Ba ba...", thanh âm của con bé rất nhỏ, thực mềm mại gọi Mục Nham, Mục Nham chỉ dừng lại một giây, cuối cùng vẫn là hất tay con bé ra, đi thẳng về phía trước.

"Ba ba, ba ba...", Mục Khả Tâm giãy ra khỏi tay bảo mẫu chạy lại phía Mục Nham, lại bị bảo mẫu một phen kéo lại, bảo mẫu vội vàng ôm lấy con bé, nhìn nó khóc oà không ngừng, trong lòng cũng đau lòng muốn chết.

Đứa nhỏ này bà chăm sóc nó từ nhỏ đến giờ, phu nhân không thương, chỉ có tiên sinh là thương nó, nhưng bây giờ, sau khi hai người họ ly hôn, cũng không biết là vì cái gì, liền ngay cả tiên sinh cũng không thích con bé nữa. Bà nghe người khác nói, tiểu thư không phải con ruột của tiên sinh, là con của phu nhân với người khác. Hiện tại không biết phu nhân chạy đi nơi đâu, đứa nhỏ này đã không còn là tiểu công chúa của Mục gia như trước kia, thật đáng thương....

_______pingki________

Sắp tới ngày hôn lễ, Diệp Diệp An An cùng Giản Tiểu Phương bề bộn nhiều việc, Lance vẫn như cũ phải giải quyết chuyện công ty, anh vẫn đi làm đúng giờ, tan tầm cũng đúng giờ, nhưng mà nơi quay về đã trở thành Ti gia, nhân viên trong công ty đều có thể nhận ra sự thay đổi của anh, trước kia anh luôn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ mặt người lạ chớ đến gần, nhưng bây giờ, anh mặt mày hớn hở, cho dù không cười cũng có thể nhìn ra được một loại hạnh phúc từ gương mặt của anh.

Diệp An An cùng Giản Tiểu Phương hôm nay muốn đi thử áo cưới, hai người túi lớn túi nhỏ mua rất nhiều đồ này nọ, đến khi Giản Tiểu Phương nhìn thấy một món đồ chơi trẻ con cực kì đáng yêu, liền đem toàn bộ này nọ trong tay mình quăng cho Diệp An An.

"An An, cậu cầm cái này trước đi", cô quay đầu lại nhìn Diệp An An, "mình đi mua chút đồ cho Tiểu An".

Trong tay Diệp An An xách mấy đồ này nọ đã muốn chật ních, cô hơi hơi thở dài một hơi, bất quá, trên gương mắt vẫn đang mỉm cười, đồ chơi của con trai đã chất đến vài phòng không hết, thằng bé chỉ có hai tay thôi, còn mua nữa, chẳng lẽ lại bảo nó dùng chân để chơi sao. =]]

Hai tay của cô mang theo túi lớn túi nhỏ, bên trong rất nhiều đồ, phần lớn đều là đồ để dùng khi kết hôn, đương nhiên, cũng có đồ mua cho Tiểu An. Nghĩ đến hôn lễ sắp tới, cô cúi đầu, trên gương mặt ánh lên rặng mây hồng, hôn lễ của cô với Mục Nham không được mấy người biết đến, đây là tiếc nuối của cô, lần này, cô biết, Lance sẽ cho cô một hôn lễ chân chính, cô sẽ khoác tay ông ngoại bước vào lễ đường, cùng với người đàn ông mình yêu nhận lời chúc phúc của mục sư.

Cảm giác thực hạnh phúc.

Cô nhìn qua Giản Tiểu Phương đang chạy đi mua đồ, có thể nhìn thấy được bóng dáng thực thoải mái, cô hạnh phúc, hạnh phúc của Tiểu Phương cũng đã tới rồi, mà Giản đại ca cũng tìm được một người bạn gái, hiện tại rất tốt, mọi người, tựa hồ đều tốt cả.

Lúc này cô cũng không chú ý tới, một chiếc xe màu đen rất nhanh đến gần, từ bên trong đi xuống vài người, một bàn tay cấp tốc bịt kín miệng cô, cô thậm chí còn không kịp kêu lên tiếng nào, trong nháy mắt, túi đồ trên tay rơi xuống trên mặt đất. Đồ bên trong rơi tung toé hết ra ngoài, bóng người vừa rồi đã không còn.

Xe rất nhanh rời đi, chỉ để lại đằng sau một đám bụi bặm, ngoại trừ những thứ vung vãi trên mặt đất thì rốt cuộc không còn thấy chút dấu vết của những người mới đến khi rồi.

Trong tay Giản Tiểu Phương cầm món đồ chơi nho nhỏ, thỉnh thoảng ngắm nhìn, cái này cho Tiểu An, thằng bé nhất định sẽ rất thích đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK