Anh nắm chặt tay, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại một cảm thứ cảm giác ma quái, có một chút đau đớn. Anh biết, mặc dù nói là hận nàng nhưng kỳ thực người anh hận lại chính là bản thân mình.
Diệp An An nàng chỉ là một cô gái vô tội mà thôi.
Trầm mặc hồi lâu, anh rút điện thoại ra gọi, vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh thường ngày. Đến lúc này, chẳng lẽ anh lại vẫn còn không rõ hay sao? Nếu vậy anh sẽ không là Mục Nham. Bây giờ anh sẽ không tự lừa mình, dối người nữa.
“ Thư ký Lăng, cô đến văn phòng tôi một chút”. Ngắt điện thoại, anh ngồi tựa hẳn vào ghế da, xoa xoa mi mắt. Hôm nay quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh có chút không kịp trở tay.
Lăng Huyên buông điện thoại xuống,lập tức đứng lên. Cô ta rút từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, kiểm tra lại dáng vẻ của mình, cho tới khi cảm thấy thực hoàn mỹ, rồi mới tự tin bước ra ngoài.
Khi bước vào phòng làm việc của Mục Nham, cô nhìn thấy anh đang chăm chú làm việc, thật không nhìn ra bộ dạng giận dữ lúc sáng của anh. Con người này quả thực khôi phục rất nhanh.
“ Tổng tài, anh tìm em có chuyện gì?” Lăng Huyên đứng ở một bên nhìn người đàn ông đang cắm cúi làm việc, thanh âm không khỏi lộ sự chờ mong. Cô nghĩ Mục Nham tìm cô, chắc hẳn là muốn cùng cô bắt đầu lại. Thế nhưng đây hình như chỉ là suy nghĩ của riêng cô mà thôi.
“ Giúp tôi đặt một bó hoa”. Mục Nham ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt đen sâu thẳm không có một tia cảm xúc.
“ Đặt hoa?” Sau một thoáng sửng sốt, Lăng Huyên nhanh chóng lấy lại dáng vẻ cứng rắn.
“ Xin hỏi ngài muốn đặt hoa gì?” Hai bàn tay ở sau lưng gắt gao nắm chặt lấy nhau, cô tự hỏi phải chăng anh đã có bạn gái mới, hay lẽ nào là muốn tặng cho người vợ kia?
Mục Nham cũng hơi lưỡng lự một chút, không biết nàng thích hoa gì. Anh chưa từng quan tâm tới nàng nên cũng không biết tặng nàng loài hoa nào thì tốt.
Mím môi một chút, ngón tay anh gõ gõ nhẹ lên bàn, “ Tùy cô, tự nhiên, tươi mát một chút là được” Nói xong, anh lại cúi xuống tiếp tục làm việc. Đối với Lăng Huyên, anh cảm thấy vẫn là có thể tin tưởng được. Nếu cả một chút việc nhỏ như vây mà cũng không làm được thì tốt hơn là cô ta không nên ở đây nữa.
“ Vâng, tôi biết rồi” Lăng Huyên cắn răng trả lời, âm điệu có chút thâm trầm. Cô khẽ nhíu mày, rồi đột nhiên hỏi nhỏ : “xin hỏi tổng tài, là muốn đưa hoa cho ai?”. Quả thực nàng rất muốn biết, rốt cuộc là cô gái nào có thể lấy được sự quan tâm của hắn. Từ trước đến nay, Mục Nham chưa từng tặng hoa một ai. Nếu muốn tặng một vật gì đó thì anh thường chọn châu báu. Đối với cô trước đây cũng chính là như vậy.
Lúc này đây, ngoài việc muốn cô khẩn trương, anh cũng đã làm lòng ghen tị trong cô trỗi dậy.
Mục Nham ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn Lăng Huyên. Cô ta từng là người tình của anh, nhưng có lẽ hiện tại cô ta vẫn chưa hiểu chuyện.
“ Chuyện này không liên quan đến cô, thư ký Lăng”. Đối với chuyện riêng, bất quá cô chỉ là người thỏa mãn dục vọng bản thân, những chuyện khác cô không được hỏi tới.
“ Tôi…”, Lăng Huyên bị những lời này làm ất mặt, má hơi ửng đỏ. Cô cúi đầu, “đúng là tự chuốc nhục mà”. Cô đi ra ngoài, vừa ra đến cửa, cô hung hăng dậm mạnh chân. Không đoán cũng biết là anh định tặng hoa cho ai. Gần đây, không nghe thấy tin anh qua lại với cô gái nào khác. Hơn nữa, theo như Giản Tiểu Phương và nàng nói chuyện thì dạo này, anh thường về nhà rất đúng giờ. Thử hỏi hoa này ngoài tặng cho người vợ kia thì ai.
Nàng ta trông không quá kiều diễm, cũng không có dáng vẻ yêu mị, chỉ giống như một cô sinh viên, một chút quyến rũ cũng không có. Tốt thôi, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Phu nhân Mục thị à? Cô thực muốn nhìn xem nàng có tài cán gì mà lai có thể gả cho người đàn ông hoàn mỹ này.