Mục lục
Giả Yêu Làm Thật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Văn Anh cũng biết lúc này nếu rời đi, sẽ để lại cho cha mẹ một cục diện rối rắm đến cỡ nào, nhưng lòng của cô không ở đây, cũng không muốn bị mọi người thay nhau xét hỏi. Minh Tranh nắm chặt tay La Văn Anh nhanh chóng mang cô đi xuyên qua hành lang, Dù sao La gia cũng là gia đình có máu mặt, mẹ La dù có tức giận đến mức hận không thể đứng dậy chạy lấy người, cũng không thể làm cho cục diện trước mắt càng căng thẳng, bà còn phải trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm một lý do tốt để bao che cho hành động bỏ đi vừa rồi của La Văn Anh.

“Minh Tranh, anh làm cái gì vậy?” La Văn Anh bị anh kéo tới bước đi lảo đảo, Minh Tranh vẫn nắm chặt tay cô không buông, anh đem La Văn Anh thẳng một đường ra khỏi khách sạn, sau đó nhét cô vào ghế lái phụ.

La Văn Anh tự giác thắt chặt dây an toàn, xe chạy như bay ra ngoài may mắn vừa kịp lúc cô thắt dây an toàn, La Văn Anh ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Minh Tranh chuyên chú di chuyển vô-lăng.

Hai người im lặng hồi lâu không ai mở miệng, mãi cho đến khi Minh Tranh chạy xe hướng lên trên núi. Điện thoại di động của La Văn Anh đổ chuông, cô nhìn trên màn hình hiển thị là Tống Cẩm Trác, nghĩ muốn cùng anh ta giải thích vài câu, nhưng La Văn Anh còn chưa kịp ấn nghe, điện thoại đã bị Minh Tranh đoạt lấy rồi bấm tắt.

“Anh!” La Văn Anh thấy anh vung tay đem di động của mình quăng ra ghế sau, cô cố gắng ổn định cảm xúc: “Vừa rồi ở khách sạn anh nói vậy là có ý gì?”

Minh Tranh mím môi thành một đường viền mỏng, La Văn Anh nắm chặt dây an toàn: “Anh không nói rõ ràng với em, thì hãy đưa em trở về.”

Minh Tranh một cước đạp mạnh chân ga, bất thình lình mở cửa sổ xe, gió lạnh nhanh chóng tạt vào mặt xuyên qua mũi cô, La Văn Anh cảm giác được hô hấp như bị ai đó bịt kín lại, Minh Tranh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cứng đờ,lại đem cửa sổ xe kéo lên.

Xe đột ngột đổi hướng về phía sau, rồi dừng lại ở giữa đường.

La Văn Anh cảm thấy dạ dày không được khỏe, hình như có cái gì đó mắc nghẹn lại giữa cổ họng, cô đưa tay đẩy cửa xe ra đi xuống, Minh Tranh cũng đi theo phía sau cô. Anh đưa chai nước khoáng cho La Văn Anh, cô liền uống vài ngụm ,lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút : “ Thật ra, không cần phải tuyên bố phá sản.”

Minh Tranh liếc mắt qua nhìn cô một cái, hai chân đứng dựa vào mui xe :“Anh biết.”

“Vậy vì sao anh muốn nói với em những lời đó?”

“Anh chỉ nói cho em biết quyết định của anh mà thôi.” Minh Tranh lấy ra điếu thuốc đốt lên. “Mặc dù em đã thay anh kí tên lên xấp văn kiện kia, nhưng chuyện này lại không liên quan đến em, cho nên anh càng không thể kéo em xuống nước.”

La Văn Anh quay mặt nhìn anh : “Hiện tại em đã xuống nước rồi.”

“Nhưng em đã quên một chuyện.”

La Văn Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Minh Tranh. “Chuyện gì?”

“Sáu tháng trước ban giám đốc Hào Khôn đã ra một quyết định vào chế độ quyền sở hữu, nếu số tiền trên hai trăm vạn thì phải thông qua anh hoặc là các cổ đông khác thì mới có thể qua tay, nói cách khác, văn kiện mà em kí tên tuy rằng đã đưa đến phòng tài vụ, nhưng chỉ cần xem xét lại thời điểm vẫn có thể điều tra ra là không có hiệu lực, hoặc là, cứ trực tiếp đổ lên đầu anh cũng được.”

Minh Tranh nói xong lời cuối cùng, trong mắt dần dần chuyển thành ý cười, chẳng qua bị vẻ ưu thương che lấp, khiến người khác nhìn vào cảm thấy lo âu.

“Vì sao có quy định như vậy mà em không biết?”

“Chỉ là không có công bố ra bên ngoài mà thôi, nhưng nó quả thật tồn tại.”

La Văn Anh lắc đầu: “Em không tin, trước khi vụ án được xử lý cũng không có nghe qua, vì cái gì bây giờ anh mới nói?”

Ánh mắt Minh Tranh nhìn chăm chú vào mắt cô như dò xét, La Văn Anh còn đang chờ anh trả lời, Minh Tranh hít vào một hơi thuốc cuối cùng. “Em nói ký là ký, không vì Hào Khôn lại càng không phải vì anh, em hiện tại khẩn trương như vậy làm cái gì? Đối với em mà nói đây là chuyện tốt, không cần để Tống Cẩm Trác nhúng tay vào, cũng không cần phải quan tâm nói chuyện yêu đương với hắn, thật tốt đúng không?”

Trong lòng La Văn Anh tràn đầy lo lắng. “Hiện tại làm sao đây?”

“Thuận theo tự nhiên đi.”

“Anh chẳng lẽ không lo lắng một chút nào sao?”

Minh Tranh cong chân trái lên, ánh mắt vẫn dán trên khuôn mặt La Văn Anh : “Cuối cùng em cũng thừa nhận lo lắng cho anh?”

“Việc này không quan trọng.” La Văn Anh không hiểu nổi, đã đến thởi điểm ngàn cân treo sợi tóc mà anh còn quan tâm đến loại việc này. Minh Tranh đưa tay vòng qua thắt lưng La Văn Anh, bỗng nhiên dùng sức kéo cô vào lòng mình. “Với anh mà nói, chuyện này so với cái gì cũng đều quan trọng.”

Tiếng nói vừa dứt, đôi môi mỏng đã áp lên môi La Văn Anh, cô trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuần tù đang được phóng đại của Minh Tranh phía trước, hai cánh tay anh dán chặt sau lưng cô, La Văn Anh nghe tiếng tim mình đập thình thịch như trống đánh, cảm giác này lúc ở bên Tống Cẩm Trác là chưa từng có.

Quả nhiên trong lòng cô cất giấu ai, chỉ cần một câu nói hay một cái đụng chạm của người đó, thì bức tường thành trong lòng sớm đã không chịu nổi. La Văn Anh vô cùng buồn bực, đã từng nghĩ suốt cuộc đời sau này có thể sẽ kết hôn với người mà mình không thương, chỉ cần cả hai không ghét bỏ nhau ,đối mặt với nhau cũng sẽ không cảm thấy thống khổ, nhưng suy cho cùng có thể đổi lấy được hạnh phúc thật sự hay không? Hay là muốn để cho chính mình ngày sau hiểu được, cái gọi là tâm như tro tàn?

Lòng bàn tay Minh Tranh đặt ở sau gáy La Văn Anh, trong lòng cô có loại cảm giác như được lấp đầy, đến tột cùng, có phải là cả hai bọn họ đều rất cố chấp hay không?

Nụ hôn vụn vặt hiếm có này như bí mật mang theo sự dịu dàng cùng quyến luyến, hai tay La Văn Anh chống trước ngực Minh Tranh khẽ đẩy nhẹ, lúc này anh mới buông tay, nhưng cánh tay lại đổi sang ôm thắt lưng cô, La Văn Anh không thể không bị anh ôm chặt ở trong ngực.

“Em muốn cứ như vậy là xong mọi chuyện hay sao?” Minh Tranh áp trán mình lên trán La Văn Anh, hô hấp nóng rực nhẹ thở ra trên mặt cô.

“Em không tìm thấy biện pháp nào tốt hơn còn có thể làm cho bản thân dễ chịu một chút.” La Văn Anh vẫn đứng trước mặt anh không nhúc nhích :“Em chỉ có thể thay mình quyết định như vậy.”

Minh Tranh ôm cô càng chặt. “Còn có một biện pháp khác rất tốt, chúng ta ở cùng một chỗ.”

La Văn Anh không mở miệng, không đáp ứng, nhưng cũng không giống như trước đây kịch liệt phản đối.

Minh Tranh đưa tay nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn mình : “Chúng ta kết hôn đi, không cần cùng người khác gượng ép chắp vá, nửa đời sau còn dài như vậy,nếu vẫn không tìm được người mình yêu thì phải tiếp tục như thế nào?”

La Văn Anh chưa bao giờ nghe Minh Tranh nói chuyện như vậy, cô cũng thuận theo hỏi tới :“Vậy còn anh, anh không tìm được người mình yêu, tùy tiện muốn kết hôn với em chẳng lẽ anh có thể hạnh phúc sao?”

“Em làm sao biết anh không thương em?” Minh Tranh nói xong, nhìn cô không dời mắt . La Văn Anh cảm thấy đầu óc lờ mờ, xương cốt toàn thân như bị đông cứng , trái tim nhảy lên kịch liệt rồi lại như ngừng đập, nếu không phải ánh mắt Minh Tranh quá mức chân thật, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ có phải mình đã nghe lầm hay không?

La Văn Anh muốn tránh ánh mắt anh, Minh Tranh lại giữ chặt khuôn mặt cô không cho cô có cơ hội trốn tránh :“Em nói cho anh biết, em làm sao vẫn luôn khẳng định anh không thương em?”

La Văn Anh nhẹ cong khóe môi : “Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói.”

Lời nói này, Minh Tranh nghĩ đến Phó Nhiễm khi đó cũng đã từng nói qua.

Bàn tay đang nâng mặt cô chậm rãi hạ xuống, Minh Tranh mệt mỏi cười nhạt : “Anh cho rằng ngày thường ở chung với nhau, tâm tư anh như thế nào em cũng có thể hiểu được, cho dù anh vẫn chưa nói, trước đây anh cũng không có cách nào xác định, nhưng cảm giác anh đối với em, em thật sự một chút cũng không rõ?”

La Văn Anh nhìn anh buông lỏng tay xuống hai bên thân,cô đến đứng cạnh anh, dựa vào mui xe : “Bây giờ nói điều này còn có thể làm được gì? Minh Tranh, trong đoạn tình cảm này em vẫn luôn ở vào thế yếu, so với anh em là người yêu trước, thời gian chờ đợi so với anh cũng dài hơn, cho nên đến thời điểm kết thúc cũng sẽ giống như vậy, nhất định em so với anh phải là người ra đi trước.”

Minh Tranh lần nữa giữ chặt tay cô :“Có phải anh nói với em còn chưa đủ rõ ràng hay không?”

La Văn Anh rũ mắt xuống : “Em chỉ là…” Cô nặng nề thở dài :“Có lẽ thời gian chờ đợi anh quá dài, em ngược lại đã mất đi dũng khí.”

Minh Tranh đem cô ôm vào trong ngực : “Vậy em đừng làm gì nữa hết, anh đây đã có đủ dũng khí, nếu em không đủ anh chia cho em một nửa.”

Khóe miệng cô nhịn không được cong lên, nhưng rồi lại lo lắng. “Hào Khôn thì sao? Nếu nghiêm trọng có thể sẽ phải ra tòa.”

“Hào Khôn trải qua không ít sóng to gió lớn đâu phải chỉ có lần này, nếu bởi vậy mà bị hủy, cho dù em muốn dùng chính mình để cứu vãn cũng vô ích.”

La Văn Anh cảm thấy trong lòng bỗng nhiên được nhẹ nhõm, lời anh nói truyền vào tai cô tựa như gió xuân tươi mát, Minh Tranh nắm chặt tay cô đứng ở lưng chừng núi :“Văn Anh, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian…”

Lúc lái xe đưa La Văn Anh về La gia thì đã là 10 giờ tối.

Minh Tranh nắm chặt tay La Văn Anh. “Anh đi vào cùng em.”

“Không cần, tự em sẽ nói rõ ràng.” La Văn Anh rút tay về. “Ba mẹ em chắc còn rất tức giận, vẫn nên từ từ đi.”

Minh Tranh vẫn chưa rời đi, nhìn thấy La Văn Anh xuống xe đi vào La gia, anh ngồi ở bên trong xe, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ được vui vẻ như lúc này. La Văn Anh mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, cô không lên tiếng đi về phía nhà bếp rót ly nước, sau khi uống xong mới đi về phía hai người.

Mẹ La không giữ được bình tĩnh. “Con có biết mình đang làm gì hay không?”

“Con biết.” La Văn Anh trả lời rõ ràng.

“Biết mà con còn đi cùng Minh Tranh?” Mẹ La nhìn thấy bạn già bên cạnh không nói gì, bà không vui trừng mắt hướng La Văn Anh. “Con bảo mẹ phải ăn nói với Tống gia như thề nào, lúc sau Cẩm Trác có đến , gọi điện thoại cho con cũng không gọi được, Văn Anh, con muốn mẹ nói con làm sao đây?”

La Văn Anh ngồi lên ghế sô pha. “Ba, mẹ, con muốn cùng Minh Tranh thử bắt đầu lại.”

“Con nói cái gì?” Mẹ La khó có thể tin được, giương cao giọng. “Văn Anh, con không hồ đồ chứ?”

La Văn Anh cắn cắn môi. “Con thật sự nghiêm túc, một lần cuối cùng, để chúng con thử xem có được không?”

“Con nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mẹ La không nói hai lời. “Con muốn nói con nhìn trúng người khác cũng được, cho dù không phải là Tống Cẩm Trác, mẹ cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của con, nhưng chỉ riêng Minh Tranh là không được.”

“Mẹ, chuyện từ hôn năm đó con không để ý nữa, mẹ để cho chúng con thử một lần được không?”

“Con không để ý nhưng mẹ thì có, con gái của ta còn không có thấp giá đến mức gọi thì đến đuổi thì đi.”

Sắc mặt La Văn Anh bởi vì kích động mà đỏ lên. “Chuyện này cùng chuyện năm đó không có quan hệ gì, tụi con hiện tại là có tình cảm thật sự, con nghĩ nên cho mình một cơ hội.”

Mẹ La hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới hòa hoãn lại. “Mẹ tuyệt đối không đồng ý, còn có, con nhanh chóng từ bỏ công việc kia cho mẹ, vết sẹo còn chưa lành hẳn con liền quên đau rồi phải không?”

Tính khí La Văn Anh cũng ngang ngược. “Con sẽ không thôi việc, người phải kết hôn là con, ai thích hợp chỉ có con mới hiểu rõ nhất.”

Nói xong, không nói hai lời liền lên lầu.

Mẹ La chỉ tay về phía hành lang, hướng người bên cạnh nói. “Ông cũng không quan tâm mặc kệ nó, cái này gọi là chuyện gì đây hả, tôi làm sao ăn nói với Tống gia?”

La Văn Anh trở về phòng, mở điện thoại lên lại, cô cân nhắc giờ này hẳn là Tống Cẩm Trác vẫn chưa ngủ, gọi qua quả nhiên bên kia rất nhanh nghe máy.

“Alo.”

“Alo,” La Văn Anh nghe được tiếng nói rồi mới mở lời. “Cẩm Trác, chuyện hôm nay thực xin lỗi.”

“Không việc gì, em không sao chứ?”

“Không sao,” La Văn Anh sau khi suy nghĩ một chút thấy vẫn là nên nói ra. “Ngày mai chúng ta gặp mặt đi, em có chút chuyện muốn nói với anh.”

Tống Cẩm Trác bên kia dừng một chút, La Văn Anh cảm thấy áy náy, cô nghe giọng Tống Cẩm Trác truyền đến. “Được, ngày mai anh không có việc, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh.”

Vừa cúp máy, điện thoại liền vang lên, vừa nhìn màn hình hiển thị, La Văn Anh vội nghe máy. “Alo.”

“Mới điện thoại với ai?”

“Anh về đến nhà rồi sao?”

Bên trong điện thoại truyền đến tiếng đóng cửa xe. “Vừa tới nhà.”

La Văn Anh ngồi trở lại mép giường, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, hai người nói chuyện một lúc, sau lại chúc nhau ngủ ngon rồi mới cúp máy. Hôm sau ,La Văn Anh tỉnh dậy rửa mặt rồi xuống lầu, cô hiếm khi ăn sáng ở nhà, thấy ba mẹ đang ngồi ở trước bàn ăn, cô đi qua chào hỏi. “Ba mẹ, chào buổi sáng.”

Sắc mặt mẹ La rất khó coi, còn không chờ La Văn Anh ngồi, bà buông đôi đũa trong tay xuống. “Cẩm Trác đã xảy ra chuyện con biết không?”

La Văn Anh xoay người lại, cố giữ bình tĩnh. “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi nhận được điện thoại của dì nó, nói nó muốn giúp che đậy vụ án của Hào Khôn, lại nhận được một bức thư nặc danh tố cáo, bây giờ lại làm cho chính nó bị liên lụy phiền phức.” Khẩu khí mẹ La sắc bén, lời nói lộ ra vẻ bất mãn rõ ràng.

La Văn Anh không tin. “Tại sao có thể như vậy?”

“Còn không phải hỏi con?”

Trong lời nói mẹ La vẫn còn tức giận. “Chuyện Hào Khôn các người lại đi phiền toái đến Tống Cẩm Trác làm cái gì? Bây giờ con lại nói phải cùng Minh Tranh bắt đầu lại một lần nữa, con còn mặt mũi đi ăn nói với Tống Cẩm Trác hay sao?”

La Văn Anh á khẩu không trả lời được, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cha mẹ. Mẹ La là vì chuyện tốt bị phá hỏng, trong lòng vẫn không có chỗ để trút ra. “Chính con suy nghĩ lại cho thật tốt, trước kia ‘té ngã’ đến ‘đầu rơi máu chảy’, hiện tại khó khăn lắm mới có một người đàn ông vì con mà ngay cả tiền đồ đều không màn, con còn muốn tiếp tục hồ đồ nữa có phải không?”

La Văn Anh đẩy chén ra. “Con không ăn nữa.”

Mẹ La thấy cô đứng lên. “Hôm nay cũng không cho phép con đi, ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, công việc ở Hào Khôn mẹ sẽ thay con từ chối.”

“Con có hẹn với Tống Cẩm Trác ở bên ngoài.”

Mẹ La vừa nghe , vội vàng dặn dò. “Được được, đi giải thích với Tống Cẩm Trác, người ta đối với con thật tốt, cũng đừng giả vờ nhìn không thấy.”

La Văn Anh thuận miệng trả lời có lệ. “Con biết.”

Tâm tình vừa phức tạp lại không yên, La Văn Anh lái xe hẹn Tống Cẩm trác ở bên ngoài, anh đến sớm hơn cô, xem ra thật sự là không có việc gì rảnh rỗi đến phát chán. La Văn Anh nhìn thấy Tống Cẩm Trác đang nhàn nhã ngồi trên miếng đệm, mỗi bước đến gần trong lòng càng thêm áy náy.

La Văn Anh ngồi vào chỗ đối diện hắn. “Hôm nay thế nào lại rảnh rỗi ?”

“Tự cho phép mình nghỉ ngơi một ngày.”

Thấy anh hoàn toàn không có ý đề cập đến việc kia, La Văn Anh nói trước. “Chuyện của anh em có nghe nói.”

Tống Cẩm Trác nhíu mày lại. “oh, nhà anh truyền tin cũng nhanh thật.”

“Thực xin lỗi.”

“Không liên quan đến em.” Tống Cẩm Trác đứng dậy rót trà cho La Văn Anh. “Đã ăn sáng chưa? bụng rỗng uống trà đối với dạ dày không tốt.”

“Có phải rất nghiêm trọng hay không?” La Văn Anh nghĩ nghĩ. “Minh Tranh nói đã loại em ra khỏi chuyện này, Cẩm Trác, anh chỉ mới bắt đầu nhúng tay vào, hẳn là cũng có thể tự mình phủ bỏ sạch sẽ mà phải không?”

Ánh mắt Tống Cẩm Trác dò xét. “Em vì sao không cho anh giúp đỡ Hào Khôn?”

“Em cùng Minh Tranh đều cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh.” La Văn Anh nói xong câu đó, không khỏi chột dạ, Tống Cẩm Trác nghe vậy, khóe miệng cong lên cứng nhắc. “Vậy, với em có liên quan sao?”

La Văn Anh nắm chặt chiếc cốc tử sa trong tay. “Em hôm nay hẹn anh ra đây, chính là muốn cùng anh nói rõ ràng, Cẩm trác, thật ra từ đầu đến cuối em đối với chuyện tình cảm này đều không toàn tâm toàn ý, em vốn nghĩ cứ như vậy thôi, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, khẳng định là không giống với phần tình cảm này. Em nghĩ, muốn tìm nó đem trở về.”

“Minh Tranh chính là một thứ còn thiếu trong lòng em đúng không?”

La Văn Anh không chút do dự gật đầu. “Từ lúc yêu anh ấy đến bây giờ, trong lòng em vẫn luôn có một chỗ trống, trước giờ vẫn không ai có thể thay thế được.”

“Phải không?” Tống Cẩm Trác có chút đăm chiêu. “Em không sợ sẽ lại bị tổn thương?”

“Em không muốn cứ như vậy mà tê liệt cảm xúc.” La Văn Anh vuốt nhẹ miệng cốc. “Tổn thương thì cứ tổn thương đi, nhân lúc còn trẻ, còn cơ hội để làm lành vết thương.”

Nét mặt Tống Cẩm Trác lộ vẻ cô đơn. “Trước khi em nói những lời vừa rồi, anh nghĩ em ít nhất còn có thể nói…nếu không thì anh ở lại bên cạnh em đi, coi như bồi thường cho anh.”

La Văn Anh cười cười. “Mắc nợ anh, sao có thể dùng một phần tình cảm không chân thật này mà bồi thường được?”

Tống Cẩm Trác cười lên. “Em không thể nói dối một lần sao, nhất định phải nói rõ ra như vậy, anh cảm thấy sức quyến rũ cá nhân của chính mình cũng không tệ lắm.”

“Những cái đó tất cả đều không liên quan nhau.” La Văn Anh dựa lưng vào ghế. “Ở trong mắt của em, yêu một người, bất luận là ai đều không thể so sánh với anh ấy, cho dù đối phương có ưu thế hơn anh ấy gấp trăm ngàn lần đi chăng nữa.”

Tống Cẩm Trác gật gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia buồn bã. “Minh Tranh thực hạnh phúc.”

“Anh cũng sẽ gặp được, tin em.”

Bàn tay Tống Cẩm Trác nắm chặt ly trà. “Em nói câu này anh rất tán đồng, cũng có thể cảm nhận được toàn bộ, em nói Minh Tranh chính là một góc khuyết trong lòng em, người khác không cách nào thay thế được, anh cũng giống vậy, nhưng góc khuyết trong lòng anh, e là trên đời này sẽ không có một ai có thể lấp đầy.”

“Đừng nghĩ như vậy…”

Tống Cẩm Trác cắt ngang lời La Văn Anh. “Anh không cần an ủi, trong lòng anh đều hiểu được.”

Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về phía La Văn Anh. “Em không sợ gia đình em sẽ không chấp nhận Minh Tranh sao?”

“Làm sao lại không sợ?” La Văn Anh cố gắng nói bằng giọng thoải mái. “Huống hồ mẹ em vẫn thích anh.”

“Nếu như vậy, còn không bằng dứt khoát theo anh ở cùng một chỗ.”

La Văn Anh vén tóc ra phía sau tai. “Ba mẹ em vẫn để ý chuyện năm đó Minh Tranh từ hôn, nói đúng hơn là vấn đề thể diện, có thể qua được cửa ải này, kỳ thật căn bản cũng không còn chuyện gì khác.”

“Có thể nói cho anh biết, thái độ của em vì sao lại đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy không?”

“Em nghĩ, nguyên nhân lớn nhất vẫn là ở chính mình, càng cố gắng muốn thân cận với anh, em lại càng không thể khống chế nổi bản thân, em sợ sau này trong lòng dần dần sẽ trở nên vô cảm.” Hơn nữa, lời nói ngày hôm qua của Minh Tranh chính là kíp nổ châm ngòi rất tốt.

Tống Cẩm Trác nhấp một ngụm trà. “Đáng tiếc, anh vốn cho là chuyện chúng ta sẽ nước chảy thành sông, cũng cảm thấy hai chúng ta rất xứng.”

La Văn Anh nghe được hàm ý trong lời nói của hắn. “Chỉ là đáng tiếc? Em còn cho là anh sẽ không đồng ý.”

“Anh thật ra lại rất muốn.” Tống Cẩm Trác nhìn về phía La Văn Anh, thấy được vẻ xấu hổ trong mắt cô. “Anh đưa em đi đến chỗ này, nói cho em biết chuyện xưa.”

La Văn Anh ngồi vào trong xe Tống Cẩm Trác, dọc theo đường đi, không khí áp lực trong xe gần như làm cô thở không thông, trên suốt đoạn đường anh lại không mở miệng nói một câu.

Hai người lại ngồi cáp treo lên đỉnh núi, bởi vì không phải cuối tuần, người đến cũng không nhiều, Tống Cẩm Trác kéo tay La Văn Anh đi thẳng đến chỗ hàng rào bảo vệ bên cạnh một con dốc trên đoạn đường.

La Văn Anh nhìn xuống một cái, lại rụt đầu trở về. “Tại sao lại tới nơi này?”

Tống Cẩm Trác chọn một vách đá, khoanh chân ngồi ở phía trên, La Văn Anh mơ hồ cảm thấy chuyện hắn sắp nói có thể sẽ liên quan đến chỗ này, cô đi qua ngồi bên cạnh Tống Cẩm Trác.

Tống Cẩm Trác lưu loát châm một điếu thuốc,phả ra một làn khói, sau đó đặt điếu thuốc vào trong khe đá. La Văn Anh nhìn ánh sáng đỏ trên điếu thuốc lúc ẩn lúc hiện, thiêu đốt thân điếu thuốc từng chút một.

“La Văn Anh, em đã từng đi núi chưa?”

“Thỉnh thoảng đi cùng bạn bè, nhưng vì quá lười, cuối cùng vẫn là ngồi cáp treo.”

Tống Cẩm Trác lắc đầu. “Anh nói là leo lên.”

“Vậy thì em không dám.”

“Anh cũng phải mấy năm rồi chưa đi, bây giờ vừa nhìn thấy núi sẽ sợ hãi.” Ánh mắt Tống Cẩm Trác hướng về phía xa xăm nào đó. “Anh quen biết một cô gái, lá gan cô ây đặc biệt lớn, bọn anh kết giao sau đó làm rất nhiều chuyện có thể ở trong mắt người khác bị xem là điên khùng, nhưng bọn anh cảm thấy rất hưởng thụ, suy cho cùng khi đó còn trẻ,có thể không cố kỵ gì.”

La Văn Anh dò hỏi. “Vậy, cô ấy hiện tại ở đâu?”

Tống Cẩm Trác quay đầu nhìn về phía La Văn Anh. “Có một lần leo núi, xảy ra sự cố, đã chết.”

La Văn Anh kinh hãi, trong lòng như bị níu chặt.

“Thời điểm cô ấy ngã xuống anh đang đứng bên cạnh cô ấy, bọn anh treo người ở trên vách đá, cô ấy thích ở vị trí như vậy ngắm nhìn phong cảnh, nói là làm người bị quá nhiều thứ trói buộc, cô ấy hâm mộ tất cả những động vật biết bay. Anh còn nhớ rõ trước khi cô ấy ngã xuống đã nói một câu cuối cùng, cô ấy hỏi anh, Cẩm Trác, nếu ông trời cho anh một đôi cánh, anh muốn bay đi đâu nhất?” Tống Cẩm Trác cảm thấy cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, La Văn Anh hình dung ra được tình cảnh lúc đó, đôi mắt cô đỏ lên, một tiếng an ủi cũng không thể thốt ra.

“Anh lúc ấy vừa mở miệng, lời nói còn chưa kịp nói ra liền nhìn thấy cơ thể cô ấy đột nhiên ngã về phía sau, anh theo bản năng đưa tay kéo cô ấy, nhưng vẫn là muộn một chút, mỗi lần đến đây anh đều tự hỏi mình, tại sao lại muộn một chút như vậy?”Trong mắt Tống Cẩm Trác tràn ngập nỗi thống khổ,phảng phất có thể lây sang người bên cạnh. “Anh thật ra muốn nói với cô ấy, nếu cho anh một đôi cánh, anh cũng sẽ không bay đi đâu, chúng ta sẽ cùng làm một đôi chim liền cánh, tình nguyện vĩnh viễn bay ở trên bầu trời, cho dù có mệt chết đi nữa, anh cũng không muốn nghỉ chân. Nhiều năm như vậy, trong nhà luôn sắp xếp giới thiệu từng người một cho anh, anh cũng từng thử cố gắng, có lẽ là giống như em đã nói, một góc trong lòng anh mãi mãi không tìm được đúng người có thể lấp đầy.”

La Văn Anh cảm thấy chua xót, nước mắt trào ra, Tống Cẩm Trác đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, “Cho nên em không cần phải cảm thấy áy náy, anh muốn kết hôn với em, chỉ là bởi vì cho rằng chúng ta thích hợp mà thôi, anh không thương em, đời này anh cũng không thể tìm được người để có thể yêu mà đi đến hôn nhân.”

La Văn Anh nghe vậy, càng cảm thấy khó chịu. “Thử một chút đi, người chết không thể sống lại.”

“Lời này anh đã nói với chính mình không dưới một ngàn một vạn lần.” Tống Cẩm Trác đau khổ cười nhạt. “Có lúc anh nghĩ, sống mà phải mệt mỏi như vậy, sao lúc ấy không nhảy xuống cùng cô ấy.”

“Đừng,” Sắc mặt La Văn Anh lo lắng. “Cô ấy muốn nhìn thấy anh sống thật tốt.”

Tống Cẩm Trác nhìn về phía rừng cây xanh tươi ở giữa khe núi. “Không cần an ủi anh, nếu anh thật muốn chết, sớm đã chết.”

La Văn Anh nhìn điếu thuốc kia đã cháy gần hết, một đoạn tình cảm như thế, gần như thiêu đốt tất cả cảm xúc mãnh liệt cùng tình yêu tha thiết của một người, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ giống như Tống Cẩm Trác, vĩnh viễn cũng không thể yêu thêm lần nữa.

Tống Cẩm Trác quay đầu lại, nhìn thấy La Văn anh đang khóc, anh duỗi thẳng hai chân. “Cho nên không cần cẩm thấy hổ thẹn với anh, đây cũng không phải là phim truyền hình, nam phụ mãi mãi muốn yêu nữ chính cuối cùng không thành, kết cục chỉ có thể làm bia đỡ đạn. Anh sớm đã nói qua, suy nghĩ của anh rất thực tế, có lẽ sau này, anh cũng sẽ cố gắng hết sức thử chọn người thích hợp, kết hôn sinh con, sau đó để cuộc đời này cứ như thế trôi qua.”

Cả đời, dài biết bao, huống chi là người giống như Tống Cẩm Trác.

La Văn Anh gần như quên mất cô làm thế nào trở lại dưới chân núi, Tống Cẩm Trác lái xe đưa cô về, La Văn Anh nghe được âm thanh bên trong xe truyền đến, là bài hát ‘Hôm qua tái hiện’ :

….

Tôi sở hữu những ký ức tốt đẹp

Tái hiện rõ ràng

Chỉ một chút vẫn có thể khiến tôi bật khóc

Giống như trước đây

Phảng phất ngày xưa lại đến

…..

Đáng tiếc, hôm qua vĩnh viễn không cách nào tái hiện…

La Văn Anh cảm thấy tâm tình ảm đạm, trong mắt từ đầu đến cuối tràn ngập một lớp sương mù, khó chịu không nói nên lời, Tống Cẩm Trác đưa La Văn Anh đến trước cửa nhà cô. “Anh sẽ nói chuyện với cha mẹ anh.”

La Văn Anh ngước mắt nhìn về phía hắn. “Em có thể hiểu được anh,nhưng em thật sự hi vọng anh có thể hạnh phúc.”

“Có thể.” Tống Cẩm Trác nói ra hai chữ này, cũng không thuyết phục được chính mình. “Chuyện của Hào Khôn em cũng không cần lo lắng.”

La Văn Anh lắc đầu. “Em không lo lắng nữa.”

Tống Cẩm Trác nhoẻn miệng cười. “Như vậy cũng tốt.”

“Chuyện của anh…”

Tống Cẩm Trác ngắt lời cô. “Chuyện của anh càng không cần lo lắng, chỉ là làm bộ tạm thời nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.”

La Văn Anh xuống xe, nhìn thấy Tống Cẩm Trác lái xe rời đi, cô nhìn theo cho đến khi thấy đuôi xe biến mất một đoạn đường, lòng tràn đầy phức tạp.

Cô ngăn lại một chiếc taxi, lái xe hỏi thăm. “Xin hỏi đi đâu?”

La Văn Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính có thể nhìn thấy thần sắc nhợt nhạt của chính mình. “Hào Khôn.”

Lúc này các nhân viên ở Hào Khôn đều đang ở trong tòa nhà, La Văn Anh đi vào, nhân viên lễ tân vẫn như cũ duy trì tính nghề nghiệp tươi cười chào hỏi cô, cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy cả đám người đang đi tới.

Minh Tranh đi ở phía trước, cổ tay áo xoắn lên đến khuỷu tay, bộ dáng lúc làm việc luôn lạnh lùng khiến người khác không dám thân cận, anh đang cùng những người hai bên thấp giọng nói gì đó.

Vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy La Văn Anh đứng trước mặt, có người bắt đầu chào hỏi. “Quản lý La.”

Minh Tranh cầm phần văn kiện trong tay buông xuống bên người,tiến lên một bước hỏi. “Làm sao vậy?”

La Văn Anh vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Minh Tranh, đầu khẽ dựa vào vai anh, hành động này khiến cho mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, Minh Tranh nhận thấy cô có gì đó không đúng. “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

La Văn Anh lắc đầu, dường như mới ý thức được hoàn cảnh không thích hợp, cô cố nén lại cảm xúc muốn lui về, lại bị Minh Tranh nắm chặt bả vai dùng sức kéo cô vào lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK